Xuân Nhật Du - Xuân Khê Địch Hiểu

Chương 43



Sau khi tan tiệc, ba người Kỷ Vân Đồng trở về nơi nghỉ chân cùng Kiến Dương Trưởng Công Chúa.

Ban đầu cha Cố còn mời hai cha con Ứng tiên sinh đến ở cùng nhưng Ứng tiên sinh từ chối, nói rằng ông ấy đang ở nhờ nhà một người bằng hữu, không thể tùy tiện rời đi.

Cha Cố cũng không ép buộc, sau khi chia tay hai cha con Ứng tiên sinh, ông ấy quay đầu nhìn lại, phát hiện sắc mặt nhi tử của mình vô cùng khó chịu giống như có ai nợ hắn cả trăm tám mươi vạn lượng bạc.

“Con lại làm sao nữa đây?” Cha Cố vừa cùng hộ tống bên cạnh xe ngựa của Kiến Dương Trưởng Công Chúa vừa thuận miệng hỏi một câu.

Vừa rồi Cố Nguyên Phụng nghe cha mình mời hai cha con Ứng tiên sinh đến ở cùng đã rất không vui nhưng người nói lại là cha ruột của mình, hắn không thể phản đối, chỉ có thể nén giận trong lòng.

“Không có gì ạ.”

Cố Nguyên Phụng cứng miệng trả lời.

Cha Cố nói: “Nhìn thấy bên cạnh A Đồng có nhiều thanh niên tài giỏi như vậy, con thấy lo lắng rồi phải không? Trước đây khi chúng ta bảo con đi dỗ dành A Đồng, chẳng phải con không vui sao?”

Sắc mặt của Cố Nguyên Phụng càng khó chịu hơn.

Hắn biết có lẽ mình đã mắc một căn bệnh kỳ lạ. Trước đây khi Kỷ Vân Đồng quan tâm đến mình, hắn cảm thấy Kỷ Vân Đồng rất phiền phức, bây giờ khi Kỷ Vân Đồng không còn để ý đến hắn nữa, hắn lại muốn nàng chú ý đến mình nhiều hơn.

Nhất là khi có người khác muốn cướp Kỷ Vân Đồng khỏi hắn.

Cha Cố nói: “Gần đây đừng giao du với đám người Chu gia nữa.”

Cố Nguyên Phụng tưởng rằng cha Cố cũng cảm thấy hai chú cháu Chu Tụng không tốt, ỉu xìu trả lời: “Con đã viết thư cắt đứt quan hệ với bọn họ rồi, A Đồng không thích bọn họ.”

Cha Cố nhướng mày.

“Cũng tốt.” Ông ấy nói: “Mắt nhìn người của A Đồng chuẩn hơn con, con cứ nghe theo con bé là đúng.”

Cha Cố không ngăn cản Cố Nguyên Phụng tự mình kết giao bằng hữu cũng là muốn rèn luyện khả năng nhìn người của hắn. Kết quả là sau bao nhiêu năm rèn luyện, ông ấy xem như đã nhìn ra được tên tiểu tử này chẳng có tài năng gì trong chuyện này.

Có lẽ ở phương diện này hắn giống Kiến Dương Trưởng Công Chúa.

Nghe lời của cha, Cố Nguyên Phụng lại càng ủ rũ.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình có điểm nào không tốt, cũng chưa từng nghĩ rằng Kỷ Vân Đồng có thể bị người khác cướp đi nhưng mỗi lần hắn và Kỷ Vân Đồng cãi nhau, những người muốn cướp Kỷ Vân Đồng khỏi hắn lại xuất hiện như nấm mọc sau mưa.

Ngay cả cha của hắn cũng bảo hắn nghe lời Kỷ Vân Đồng, chẳng lẽ hắn thật sự không bằng nàng sao? Nếu như hắn không bằng Kỷ Vân Đồng thì tại sao nàng lại phải thích hắn?

Nếu hắn cảm thấy ai đó không tốt, chắc chắn hắn sẽ không thích người đó. Ngay cả đám người Chu Tụng cũng chỉ vì bọn họ chơi đàn hay, lại còn biết tìm kiếm nhiều từ khúc mới nên hắn mới thích chơi với bọn họ.

Nếu Kỷ Vân Đồng thật sự không còn thích hắn chút nào, muốn hủy bỏ hôn ước với hắn thì hắn phải làm sao? Liễu Văn An đã được nhận lại vào Liễu gia, không còn là kẻ thư sinh nghèo hèn không nơi nương tựa nữa, hắn thậm chí còn không có thứ gì để đe dọa Kỷ Vân Đồng.

Cha Cố nhìn thấy hắn giống như quả cà bị dầm sương, không còn tinh thần, bất đắc dĩ lắc đầu, truyền dạy kinh nghiệm cho Cố Nguyên Phụng: “Điều con cần làm không phải là vượt qua người nào đó về mọi mặt mà là phải làm lay động trái tim người con yêu, để con bé và người trong nhà con bé thấy rằng cuộc sống sau khi gả cho con sẽ là hạnh phúc và viên mãn nhất.”

“Khi làm những điều này, con nhất định phải làm thành tâm thành ý làm, chứ không phải cố nén giận nghĩ rằng “đợi đến khi ta cưới được nàng rồi ra sao thì ra”. Nếu như con mang tư tưởng này để dỗ dành A Đồng, cha khuyên con nên từ bỏ suy nghĩ đó sớm, trực tiếp hủy hôn ước luôn đi.”

Cố Nguyên Phụng không dám lên tiếng.

Cha Cố liếc nhìn hắn một cái.

Cố Nguyên Phụng vẫn cứng miệng: “Con không có.”

Cha cậu nói: “Nhịn được một lúc, không nhịn được cả đời. Hai đứa các con đã sống chung với nhau bao nhiêu năm, tính tình của con thế nào A Đồng đã hiểu quá rõ, lời con nói ra là thật hay giả nàng ấy cũng biết rõ, nếu con không thật lòng, đương nhiên nàng ấy sẽ không tin con.”

Cố Nguyên Phụng sốt sắng biện bạch: “Con thật lòng mà!”

Sau khi nhận ra rằng Kỷ Vân Đồng thật sự muốn hủy bỏ hôn ước với mình, suy nghĩ duy nhất của hắn chính là giữ chặt Kỷ Vân Đồng, không để nàng rời xa mình. Hắn không muốn hủy bỏ hôn ước với Kỷ Vân Đồng, không muốn nàng rời khỏi mình.

Hắn không muốn nghĩ đến việc trong lòng nàng có thích người nào khác hay không, cũng không muốn nghĩ đến việc nàng đã làm gì với người khác sau lưng hắn, hắn chỉ muốn nàng ở bên cạnh mình. Hơn nữa, hiện tại hắn càng ngày càng muốn... gần gũi với nàng, muốn gần gũi như cách một nam nhân gần gũi với nữ nhân.

Suy nghĩ này ban đầu rất lạ lẫm đối với hắn, hắn cũng không biết nên ứng phó thế nào mới tốt.

Kết quả là hắn đã cãi nhau với Kỷ Vân Đồng ròng rã suốt hai tháng trời.

Mọi thứ đều lộ ra là không đúng lúc.

Cố Nguyên Phụng nhấn mạnh: “Con không nghĩ đến chuyện sau khi kết hôn với nàng ấy sẽ như thế nào.”

Cha Cố nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết không thừa nhận của hắn thì lắc đầu nói: “Nếu như A Đồng là nhi nữ ruột của cha, cha tuyệt đối sẽ không để nàng ấy gả cho con.”

Cố Nguyên Phụng im lặng.

Rất nhiều chuyện có thể lừa được người khác nhưng không thể lừa được người như cha Cố đã quá hiểu hắn, càng không thể lừa được Kỷ Vân Đồng sớm chiều ở chung với hắn.

Trong lòng hắn chỉ muốn nhanh chóng kết hôn với Kỷ Vân Đồng, như vậy nàng sẽ hoàn toàn thuộc về hắn, không ai có thể tranh giành với hắn được nữa. Tốt nhất là ngay sau khi Kỷ Vân Đồng đến tuổi cập kê, bọn họ sẽ lập tức kết hôn, lúc đó hắn muốn làm gì với Kỷ Vân Đồng cũng đều là danh chính ngôn thuận, Kỷ Vân Đồng sẽ không thể từ chối hắn được.

Kỷ Vân Đồng thông minh như vậy, làm sao lại không nhận ra được ý đồ của hắn.

Nếu như biết trước rằng đó là cái lồng, bước vào rồi sẽ không thể ra ngoài được nữa, có người nào lại sẵn lòng bước vào?

Chim chóc có thể vì một miếng thức ăn mà bị dụ dỗ vào lồng nhưng con người thì tại sao lại nhất định phải tự nhốt mình vào lồng?

Ngay cả bản thân hắn trước kia nghĩ đến việc kết hôn cũng rất do dự, huống chi là Kỷ Vân Đồng, người rất thích tự do tự tại.

Trước đây nàng đồng ý kết hôn, chẳng qua là vì nàng vẫn còn nhỏ tuổi, nghĩ đến tình nghĩa từ nhỏ cùng nhau lớn lên, gả cho hắn sẽ hạnh phúc hơn gả cho người khác.

Kết quả hắn đã đập tan tất cả, tương lai mà bọn họ cùng nhau tạo dựng trong hơn mười năm qua đã tan biến khi hắn nói ra câu muốn huỷ bỏ hôn ước

Cái lồng lộ ra nguyên hình.

Vậy mà hắn còn luôn nghĩ rằng nàng chỉ đang giận dỗi với hắn.

Trong khi đang trò chuyện, đoàn người đã về đến nơi nghỉ chân.

Cha Cố và Kiến Dương Trưởng Công Chúa quay trở về phòng, Kỷ Vân Đồng cũng định quay trở về nhưng lại bị Cố Nguyên Phụng nắm tay kéo lại.

Đêm xuân, không khí có chút ẩm ướt, trong đêm tối, hương hoa lan tỏa ra, không biết loài hoa nào không đúng mùa lại nở trong đêm. Trong lòng bàn tay của Cố Nguyên Phụng hơi nóng, không rõ là do thời tiết oi bức hay do hắn đang căng thẳng.

“Chúng ta đi dạo trong vườn một lát được không?” Cố Nguyên Phụng khẩn thiết hỏi nàng.

Kỷ Vân Đồng đột nhiên nhớ lại trước đây Cố Nguyên Phụng cũng hay giả vờ đáng thương như thế, khi còn nhỏ, lúc hắn nhìn thấy nàng chơi với người khác, hắn cũng tỏ vẻ tội nghiệp mà chạy đến nói rằng không có ai chơi với hắn. Nàng nghe xong lại cảm thấy hơi áy náy, mọi trò chơi sau đó nàng đều rủ hắn cùng tham gia.

Không biết từ khi nào, bên cạnh nàng dần dần không còn bằng hữu nào khác.

Chỉ cần Cố Nguyên Phụng có mặt, nàng chỉ chơi với mình hắn.

Về sau, Cố Nguyên Phụng lại bắt đầu cảm thấy nàng phiền phức.

Không hiểu sao nàng lại từng nghĩ rằng Cố Nguyên Phụng ngốc nghếch, bây giờ nhìn lại, xem ra không biết hắn thông minh đến mức nào. Chắc chắn trước đây khi giả vờ ngoan ngoãn dỗ dành nàng, trong lòng hắn đã cảm thấy nàng thật ngốc, chỉ cần hắn dỗ dành mấy câu ngon ngọt là nàng đã tin ngay.

Kỷ Vân Đồng rút tay ra khỏi tay hắn, nói: “Đã muộn rồi, còn đi dạo gì nữa.”

Cố Nguyên Phụng nói: “Ta có rất nhiều lời muốn nói với nàng, đã lâu rồi chúng ta không trò chuyện thật lòng với nhau.”

Kỷ Vân Đồng ngước mắt nhìn hắn.

Cố Nguyên Phụng cũng cúi đầu nhìn lại.

Hắn đã cao lớn hơn Kỷ Vân Đồng, vì thế hắn luôn cảm thấy mình có thể không cần phải chịu Kỷ Vân Đồng bắt nạt nữa. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, Kỷ Vân Đồng cũng không bắt nạt hắn nhiều, chỉ là người khác hay trêu chọc vài câu, hắn lại cảm thấy mình chịu uất ức lớn bằng trời.

Ngược lại, chính hắn lại luôn muốn ỷ vào việc mình đã trưởng thành để tìm cách bắt nạt Kỷ Vân Đồng.

Hắn thật sự là một kẻ xấu xa.

Cuối cùng, hai người vẫn cùng nhau tản bộ trong vườn dưới ánh trăng.

Nếu là khi còn nhỏ, ngay khi bọn họ vừa đến Tô Châu, chắc chắn bọn họ sẽ khám phá hết từng cành cây ngọn cỏ trong khu vườn này, khi đó nhìn cái gì cũng đều mới mẻ.

Bây giờ cho dù đã ở đây lâu như vậy, bọn họ vẫn chưa đi dạo trong vườn được mấy lần, đều là sáng sớm rời đi, rồi mãi đến lúc chiều tà mới quay trở về.

Bây giờ nhìn kỹ lại, cảnh quan trong khu vườn này thật sự rất đẹp, khắp nơi đều ẩn chứa sự tinh tế của chủ nhân khu vườn, đi vài bước là lại có một cảnh đẹp.

Kỷ Vân Đồng nhìn vào một gốc cây mọc bên cạnh bức tường của khu vườn, trong lòng nghĩ thầm nếu như mình vẫn còn nhỏ, chắc chắn chỉ cần vài bước là có thể trèo lên cây, sau đó leo lên tường giống như con mèo.

Nếu Cố Nguyên Phụng cũng có ở đó, nàng sẽ rủ hắn cùng trèo lên tường, hai người sẽ ngồi song song trên tường vui vẻ trò chuyện, hoàn toàn không quan tâm đến việc người khác ở dưới đất lo lắng như thế nào.

Đúng là hai đứa trẻ hư.

Sau khi lớn lên, muốn vui vẻ như vậy cũng không còn dễ dàng nữa.

Kỷ Vân Đồng quay đầu nhìn sang Cố Nguyên Phụng, đột nhiên bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn mình chằm chằm.

Hắn dường như không thèm nhìn đường, chỉ đi theo nàng, chỉ nhìn vào nàng.

Kỷ Vân Đồng nghi ngờ có phải hắn lại muốn nhắc đến chuyện của Liễu Văn An, nên đã lên tiếng trước: “Vừa rồi ta chỉ ra ngoài hít thở không khí, tình cờ gặp Liễu hiền huynh thôi.”

Cố Nguyên Phụng nghe nàng nhắc đến Liễu Văn An, trong miệng bỗng trở nên đắng chát.

Nàng chân trước vừa mới ra ngoài thì chân sau Lưu Văn An đã đi theo, còn nói với nàng cái gì mà“cả đời này, hai đời này” chẳng lẽ là tình cờ sao?

Những người quân tử này tuy ngoài miệng nói toàn lời hay ho nhưng khi tiếp cận Kỷ Vân Đồng lại chẳng chút kiêng dè nào.

Cố Nguyên Phụng muốn bước lại gần nàng hơn một chút nhưng lại lo sợ nàng sẽ lộ ra vẻ cảnh giác và phản kháng đối với hắn, nên chỉ đành dừng bước chân lại.

Trong lúc nhất thời hắn không biết tay chân mình phải làm gì.

“Không phải ta muốn nói với nàng chuyện này.” Cố Nguyên Phụng khó khăn nói ra câu này.

Kỷ Vân Đồng hỏi: “Vậy ngươi muốn nói gì?”

Cố Nguyên Phụng lại cảm thấy khó chịu.

Trước kia, bọn họ không cần phải cố gắng tìm chủ đề, mỗi ngày cũng đều có rất nhiều điều để nói, xưa nay Kỷ Vân Đồng chưa bao giờ hỏi hắn “Ngươi muốn nói gì.”

Cố Nguyên Phụng không nhịn được nữa, đưa tay ôm lấy Kỷ Vân Đồng.

Kỷ Vân Đồng không ngờ hắn lại đột ngột ôm chặt mình, có chút bối rối nâng chân đá vào người hắn, mắng: “Ngươi làm gì vậy?”

Chân Cố Nguyên Phụng bị nàng đá vô cùng đau đớn nhưng không những không buông tay, mà còn vùi đầu vào hõm cổ của Kỷ Vân Đồng.

Hơi thở nóng bỏng của hắn thiêu đốt làn da của Kỷ Vân Đồng.

“Ngày nào ta cũng muốn làm như thế này.” Cố Nguyên Phụng nói: “Ngày nào ta cũng muốn dỗ dành nàng lập tức kết hôn với ta, lúc đó không ai có thể cướp nàng khỏi ta, hơn nữa ta muốn hôn nàng thì hôn, muốn ôm nàng thì ôm, ta làm gì nàng cũng không thể tức giận với ta, vì nàng đã là vợ của ta, ta có thể làm gì với nàng cũng được.”

Kỷ Vân Đồng tức giận nói: “Ngươi điên rồi sao?”

Cố Nguyên Phụng đáp: “Ta là điên rồi, Kỷ Vân Đồng, ta sắp phát điên mất rồi. Bọn họ đều thích nàng, bọn họ đều muốn cướp nàng khỏi ta!”

Đúng vậy, hắn chính là suy nghĩ như vậy, hắn chính là xấu xa như vậy. Nếu như giả vờ, Kỷ Vân Đồng cũng không tin hắn thì cứ để nàng thấy hắn rốt cuộc là người như thế nào!

Hắn không dễ bảo giống như nàng nghĩ.

Hắn không có tấm lòng rộng lượng đến mức nhìn thấy nàng ở bên người khác mà không quan tâm chút nào.

Trước đây không nhận ra cũng thôi đi, bây giờ đã biết có nhiều người thích nàng như vậy, mà nàng còn không hay biết gì, vẫn qua lại với bọn họ, ngay lập tức cảm giác giống như có hàng nghìn con sâu đang gặm nhấm trái tim hắn.

Cố Nguyên Phụng đẩy Kỷ Vân Đồng lùi lại hai bước, ép nàng dựa vào cột trụ hành lang ở phía sau lưng.

Hắn giữ chặt cánh tay đang khẽ run lên của Kỷ Vân Đồng.

Kỷ Vân Đồng chỉ cảm thấy có dòng nước mắt ấm áp đang rơi xuống bên cổ mình.

Tên này khóc rồi.

Sao lại có người sau khi nói ra lời tàn nhẫn lại tự mình khóc trước như vậy chứ?

Kỷ Vân Đồng ngẩng đầu nhìn mặt trăng tròn trên bầu trời, cảm thấy mọi chuyện xảy ra gần đây đều rất hoang đường.

Thế gian sao lại có hôn phu hôn thê giống như bọn họ?

Gần không được, xa không xong.

Giữ không nổi, buông xuống không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.