Tên gia nô bị túm lại vừa nhìn thấy Hoài Ngọc, ánh mắt nhất thời có chút kì lạ, hắn dùng sức thu lại ống tay áo của mình, nửa cười nửa không nói: "Linh Tú đang làm việc ở Nam viện."
Nam viện? Làm việc? Hoài Ngọc nhíu mày, suy nghĩ một chút lại cảm thấy bình thường, nàng hỏi gia nô hướng tới đó rồi nhấc bước đi tới.
Trong đình Nam viện.
Xung quanh đều đốt đèn lồng nhưng ở đây lại có chút keo kiệt, Linh Tú gắng sức mở to hai mắt mới có thể nhìn rõ hoa văn, sau đó cẩn thận từng chút một thêu lên bộ lễ phục.
Hai lão ma ma đứng cách đó không xa cắn hạt dưa, miệng nhỏ giọng nói lảm nhảm.
"Phu nhân của chúng ta đối với tứ tiểu thư này xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, mặc dù không phải con ruột, còn đưa cho một bộ xiêm y đẹp như vậy, cũng không sợ nhị tiểu thư bị áp đảo sự nổi bật ở Giang phủ."
"Nếu không như vậy thì làm sao có thể làm chủ mẫu, phu nhân chính là tâm tính lương thiện. Nhưng theo ta thấy, cho dù tứ tiểu thư có mặc một bộ xiêm y như thế nào cũng không thể sặc sỡ bằng nhị tiểu thư được. Một người là đích nữ chính thất, thư tri đạt lí. Một người điên điên dại dại đã ba năm rồi, hiện tại tỉnh lại cũng đã bỏ qua phép tắc rất nhiều năm, có nặn cũng không thành nữa."
"Lời này có lý! Hôm nay ngươi không gặp qua bộ dáng của tứ tiểu thư kia thì thôi, Quân Thượng ở ngay trước mặt, vậy mà một chút giáo dưỡng cũng không có, chỗ nào giống một tiểu thư quý môn chứ."
"Đúng vậy, Giang gia kia chính là lễ nghi chi gia*, tứ tiểu thư như vậy.. Xứng đôi sao?"
(*) Chỉ những gia đình tôn trọng quy củ, phép tắc, khuôn mẫu.
"Không xứng đâu nha!" Phía sau có người cười hì hì đáp lại một câu.
Lí ma ma quay đầu nhìn lại, cười muốn khen người này thật có mắt nhìn, kết quả vừa đưa mắt lên nhìn thấy khuôn mặt của người nọ liền sợ tới mức nắm hạt dưa trong tay đều rớt hết xuống.
"Tứ.. Tứ tiểu thư?"
Lí Hoài Ngọc cười híp mắt, đưa tay đỡ lấy vài hạt dưa đang rơi xuống đất, đặt lên miệng cắn một cái, chớp mắt nói: "Ngươi hoảng cái gì? Nói đều là sự thật."
Hai ma ma ngạc nhiên, nhất thời đờ ra nhìn nàng, chỉ thấy nàng vừa cắn hạt dưa, vừa đi đến bên cạnh Linh Tú, cúi người hỏi nàng ấy: "Ngươi làm cái gì đấy?"
Vừa nghe thấy giọng nói của chủ tử nhà mình, cuối cùng Linh Tú cũng ngẩng đầu lên, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Nô tỳ đang giúp người mau chóng may xiêm y."
Nhìn lướt qua trong tay Linh Tú đang nắm vật gì đó, là áo choàng vải tơ lụa vô ám hoa. Loại áo choàng này phải thêu hàng loạt hoa văn hình dáng mới đẹp mắt, bằng không mặc lên sẽ không coi được. Mà mảnh lụa trong tay Linh Tú này, hình dáng hoa văn chỉ mới lớn bằng lòng bàn tay, nếu muốn may xong, cho dù không ăn không uống cũng phải đến nửa tháng.
Hoài Ngọc híp híp mắt hỏi: "Ngươi có ngốc hay không? Thật sự cho rằng mình có thể may xong?"
Cử động cái cổ cứng đờ, Linh Tú đem xiêm y nâng lên cho nàng xem: "Người coi, chất vải này tốt lắm đó!"
"Có tốt thì ngươi thêu cũng không xong, ta cũng không mặc lên được. Bỏ thời gian vì thứ này, sao không ăn một bữa cơm ngủ một giấc?"
Linh Tú sững sờ, tay chân có chút luống cuống: "Nhưng mà.. Nhưng mà người không còn bộ xiêm y nào có thể mặc được nữa, yến hội mừng sinh thần của Giang phủ rất quan trọng, đối với người cũng rất quan trọng, nếu người không thể gây ấn tượng ở trước mặt mọi người, hôn sự kia liền.."
Thật đúng là một nha hoàn yêu thương quan tâm chủ tử, ngốc thì ngốc thật, nhưng rất đáng yêu.
Hoài Ngọc mỉm cười, duỗi tay kéo nàng dậy, giúp nàng xoa xoa phía sau gáy: "Nếu như ngươi nhất định muốn thêu, ta sẽ không cản ngươi, nhưng chúng ta phải quay về phòng mà thêu. Chỉ là giờ này rồi, tiểu thư nhà ngươi đói đến da bụng sắp dính vào da lưng, ngươi quản hay không quản?"
Linh Tú vửa nghe thấy, lúc này mới nhớ tới chuyện ăn cái gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn "Xoát" một cái trở nên trắng bệch.
"Nô tỳ.. Nô tỳ quên mất!"
"Bây giờ nhớ cũng không muộn, đi thôi." Hoài Ngọc ôm lấy chiếc sọt may vá bên cạnh lên.
"Tứ tiểu thư!" Hai ma ma bên cạnh rốt cục cũng hoàn hồn, vội vàng nói: "Phu nhân nói, thêu xiêm y ở nơi này là thỏa đáng nhất, nếu mang đi thêu ở chỗ khác sẽ bị dính dầu mỡ bụi bặm vào, sẽ không tốt lắm."
Hoài Ngọc mỉm cười quay sang nhìn các nàng: "Xiêm y này ta mặc trên người, ta còn không sợ, các ngươi sợ cái gì?"
Hai ma ma nhất thời bị nghẹn họng, Hoài Ngọc cũng lười dây dưa cùng bọn họ, kéo Linh Tú đi ra ngoài.
"Phòng bếp ở đâu vậy?" Hoài Ngọc vừa đi vừa hỏi.
Linh Tú nhỏ giọng nói: "Quy củ trong phủ rất nghiêm ngặt, qua giờ Tuất phòng bếp sẽ bị khóa lại, chúng ta không thể vào."
"Cái khác ngươi không cần quan tâm, chỉ đường." Hoài Ngọc đã có định liệu trước nói.
Vì thế một nén nhang sau, Linh Tú ôm trong ngực bốn cái bánh màn thầu cùng nửa con gà nướng, nghẹn họng trân trối nhìn người trước mặt.
"Tiểu thư người.. Người.. Đây là trộm đó!"
Không chỉ có trộm đồ, còn trèo tưởng nhảy cửa, nếu để lão gia biết việc này, thế nào cũng bị đánh chết không tha!
Lí Hoài Ngọc cắn chiếc màn thầu trong tay, âm thanh không rõ ràng mà nói: "Ngươi không nói, ta không nói, ai có thể biết chứ?"
"Nhưng.. Nhưng mà.." Linh Tú khiếp sợ há hốc miệng.
Loại hành vi này, sao tiểu thư có thể làm ra được? Cho dù là lúc nàng điên dại nhiều nhất cũng không có nói xằng nói bậy hay ném ra vài thứ. Bây giờ nói là đã bình thường rồi, nhưng cử chỉ còn tùy ý không thể kiềm chế được hơn nhiều so với lúc trước.
Giống như đã thay đổi thành một người khác vậy.
Bước chân ngừng lại, Hoài Ngọc duỗi tay cầm lấy màn thầu trong lòng nhét vào miệng Linh Tú, sau đó cười híp mắt nói: "Ngươi nghe rõ đây, tiểu thư nhà ngươi đột nhiên giác ngộ thiên địa, cảm thấy đời người sống trên trần thế không cần phải vì chút hư danh mà trói buộc bản thân. Hiện tại chúng ta đang đói bụng, có cái gì sẽ ăn cái đó, thứ khác đừng nhiều lời, hiểu chưa?"
Linh Tú chớp chớp đôi mắt ngập nước, miệng bị nhét đầy bánh màn thầu, nói không nên lời.
Hoài Ngọc vui vẻ sờ đầu nàng: "Ngươi hiểu được là tốt rồi."
Không có a! Linh Tú lắc đầu, nàng hoàn toàn không hiểu được a! Trong Bạch phủ quy tắc nghiêm ngặt, người không thành thật thì làm gì có đất sống chứ? Lời này của tiểu thư, rốt cuộc là như thế nào?
Người trước mặt cũng không để ý tới nàng lắc đầu như trống bỏi, trở về Tây viện liền đem lá sen gói nửa con gà nướng mở ra, chia màn thầu cùng nàng ăn, ăn no rồi lại lên giường nằm ngủ, xem ra vẫn cần tiếp tục ngủ thêm.
"Tiểu thư." Tiếng của Linh Tú nhỏ như muỗi kêu: "Nô tỳ có thể hỏi một chút, hai ngày vừa qua người ở đâu không?"
Ngày ấy người trong sương phòng đột nhiên biến mất, nàng đi tìm rất lâu. Còn chạy tới xin phu nhân đi báo quan, phu nhân không phản ứng gì hết, hại nàng cả đêm cũng không chợp mắt được.
Hoài Ngọc ngáp dài một cái: "Ta xuất phủ đi lòng vòng một chút."
Nhìn thấy bộ dáng linh hoạt của Hoài Ngọc ở phòng bếp, Linh Tú cảm thấy cũng không cần phải hỏi nàng làm thế nào ra ngoài được, chỉ là vẫn không nhịn được mà nhiều lời: "Nhị tiểu thư vẫn luôn mơ ước mối hôn sự của người, chờ người phạm sai lầm để giành lấy. Sau này người hành sự, nhất định không được tùy ý như vậy."
"Biết rồi." Xoay người lại đối mặt với nàng, Hoài Ngọc nửa mơ nửa tỉnh nghĩ nghĩ rồi bật cười: "Nha đầu nhà ngươi, dong dài quá đi."
Không giống với Thanh Ti.
Thanh Ti là một mỹ nhân lạnh lùng nửa chữ cũng không nguyện ý nói ra, khi đi theo bên cạnh nàng bị Lục Cảnh Hành trêu chọc, nàng ấy giống như một pho tượng lạnh như băng. Mặc kệ nàng có trêu đùa như thế nào, trên mặt nàng cũng không có nửa phần ý cười.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt lạnh lùng của Thanh Ti, lòng Hoài Ngọc thắt lại, thở dài một hơi.
Chờ tới khi gặp được nàng, nhất định phải hỏi một chút, rõ ràng lúc trước đã đưa nàng ra khỏi Kinh thành, rốt cuộc vì sao lại trở về, còn rơi vào trong tay Giang Huyền Cẩn?