Xuân Như Cựu

Chương 118: Ngoại truyện





Vệ Tú vốn không uống rượu, lần duy nhất Bộc Dương nhìn thấy nàng ấy uống rượu là lần đó, lúc các nàng thành hôn, uổng rượu hợp cẩn.
Nàng không thường uống rượu, đương nhiên cũng không uống được bao nhiêu, chuyện này vốn không phải là bí mật trong cung. Chu Sâm là con trai của quận chúa, vào cung dự yến thì quận chúa không thể không hỏi thăm vài chuyện cho hắn, đương nhiên sẽ không thể hoàn toàn không biết gì.
Như vậy mà còn muốn rót rượu cho Tú Tú là muốn làm gì chứ?
Bộc Dương cực kì tức giận, giận Chu Sâm không có ánh mắt, lại ghen khi Vệ Tú không từ chối. Ngẫu nhiên có ngày tổ chức yến tiệc, nàng khuyên Tú Tú uống rượu, cũng muốn nàng ấy uống cùng nàng nhưng Tú Tú đều không đồng ý.
Bộc Dương đuổi Liễu tứ công tử đi, ghen tuông nhìn về phía Vệ Tú.
Mỗi hành động của nàng đều là tiêu điểm của bữa tiệc. Một hàng thái giám phía sau và ánh mắt của các đại thần đều cố ý hoặc vô tình mà chuyển tới bên này.
Bệ hạ còn chưa tới gần thì Chu Sâm đã phát hiện, thu lại tay đang cầm ly rượu, nhìn Vệ Tú. Ánh mắt Vệ Tú bình tĩnh, trong ánh mắt toàn là ý cười cũng theo đó mà quay đầu.
Bộc Dương đã đến bên cạnh hai người họ.
Chu Sâm vội vàng hành lễ, Vệ tú cũng hơi cúi đầu.
"Miễn lễ." Bộc Dương lên tiếng, làm như đỡ Vệ Tú sau đó đưa tay đặt trên tựa lưng của xe lăn, cười nói với Chu Sâm. "Mấy hôm không thấy ngươi, mẫu thân ngươi vẫn tốt chứ?"
"Mẫu thân mạnh khỏe, đặc biệt lệnh cho thần hỏi thăm sức khỏe của bệ hạ." Chu sâm vội trả lời.
Bộc Dương thoáng gật đầu, ánh mắt lướt qua chén rượu trong tay Vệ Tú, ghen tuông lại từng đợt dâng lên trong lòng, ào ào trào ra ngoài.
"Tài văn chương của Chu khanh rất tốt, câu từ nhẹ nhàng rất hợp ý ta." Vệ Tú dường như lại không cảm nhận được gì, nói với Bộc Dương.
"Có thể được nàng khen ngợi cũng không dễ nha." Bộc Dương cười cười. Chu Sâm vui vẻ, vừa định lên tiếng thì Bộc Dương lại nhìn hắn. "Trẫm cùng hoàng phu như một, sở thích cũng rất giống nhau, nếu hoàng phu đã nói ngươi tốt thì chắc chắn là tốt."
Chu Sâm cảm thấy trong lời này có thâm ý nhưng tỉ mỉ ngẫm lại cũng không hiểu được ý nghĩa bên trong, vội vàng cảm tạ bệ hạ khen ngợi. Rồi hắn lại thấy trong tay mình có rượu nhưng không kính bệ hạ một ly thì quả là khinh mạn, vội vàng nâng ly, kính rượu cho Bộc Dương.
"Thần cung chúc bệ hạ, giang sơn trường tồn, mãi giữ thanh xuân."
"Ái khanh có lòng." Bộc Dương cười rồi nhìn quanh "Rượu của trẫm đâu?" Lời còn chưa nói hết thì đã lấy đi ly rượu trong tay Vệ Tú, uống cạn.
Tần Khôn đứng phía sau, cầm ly ngự dụng của hoàng đế cũng đã đưa ra nhưng nhìn thấy như vậy cũng chỉ lặng lẽ thu lại tay mình, coi như cái gì cũng chưa làm.
Uống rượu xong thì Bộc Dương lập tức đưa lại ly rượu cho Vệ Tú, cũng không nhìn Vệ Tú mà chỉ tùy tiện thả tay để Vệ Tú thuận thế mà nhận lấy, cử chỉ của hai người rất tự nhiên cũng không hề làm như cố ý.
Cuối cùng thì Vệ Tú cũng không thể nhịn mà hơi thoáng quay đầu, cười trộm. Cách đó không xa là Liễu tứ công tử vẫn luôn nhìn qua bên này, trong mắt rõ ràng là sự ái mộ, muốn mà không đạt được. Vệ Tú liếc thấy thì lập tức quay đầu, mà Bộc Dương vốn là không chú ý tới chuyện đó, nàng hiện giờ chỉ muốn khuyên Vệ Tú tách khỏi Chu Sâm.
"Vị áo tím kia là người yêu thích vẽ tranh, kiến giải của hắn cũng không tầm thường, ta và nàng đi lãnh giáo một chút." Dừng một chút, Bộc Dương lại nói thêm "Được không?"
"Có Hoành Nhi đi cùng, ta cầu còn không được." Ánh mắt Vệ Tú nhẹ nhàng, cười nói.


Tan tiệc, Bộc Dương và Vệ Tú cùng nhau trở về.
Phong cảnh hồ Thái Dịch rất đẹp, cảnh trí xung quanh đề như tranh vẽ. Bộc Dương uống chút rượu, trong người hơi nóng nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo. Vệ Tú càng không uống một giọt rượu, tinh thần càng tươi tỉnh hơn.
Cung nhân phía sau từ từ lui lại, mỗi khi Bộc Dương ở cùng Vệ Tú đều không thích có người khác bên cạnh, Vệ Tú cũng vậy.
Hai người chầm chậm đi bộ, tùy ý để cho gió nhẹ lướt qua mặt, ong bướm lượn quanh.
"Chu Sâm......" Bộc Dương nhìn Vệ Tú, đắn đo dùng từ cho phù hợp, nhẹ giọng lên tiếng. "Hắn là người phong lưu, phóng khoáng, mẫu thân hắn cũng rất lo lắng nhưng vì là con trai út nên cũng có sủng ái, thiên vị một chút, không nỡ ép hắn, tới bây giờ cũng còn chưa thành gia lập thất."
"Thì ra là thế." Vệ Tú hiểu ra.
"Lời này là sao?" Bộc Dương lập tức khẩn trương.
"Ánh mắt hắn nhìn ta, quái quái." Vệ Tú nói.
"......" Bộc Dương nhẫn nhịn. "Hắn không thành thật, nàng cũng đừng để ý."
Vệ Tú nhìn Bộc Dương như vậy cũng chỉ cười nhẹ, không nói thêm gì.
Bộc Dương nhìn nụ cười này của nàng càng cảm thấy không ổn, luôn cảm thấy bản thân mình lòng dạ hẹp hòi bị Tú Tú nhìn thấu. Nhưng nàng lại không muốn bị Tú Tú nhìn thấu. Từ khi các nàng quen biết, nàng là công chúa muốn chiêu hiền sĩ mới mời Vệ Tú xuống núi, sau khi các nàng thành thân thì nàng lại bận chính sự, muốn tranh quyền đoạt vị, thường cùng nàng ấy đàm luận chính sự, hiện giờ các nàng thành hôn đã bảy năm, đã rất hiểu nhau rồi nhưng dù như vậy nàng lại càng thêm để ý cách nhìn của Vệ Tú với mình.
Cho dù là lúc ban đầu hay lúc bây giờ thì nàng luôn thể hiện bản thân là người đoan trang phóng khoáng. Nàng không muốn làm Vệ Tú cảm thấy nàng ích kỷ, hẹp hòi.
Mọi người đều cho rằng hai người ở chung lâu ngày sẽ không còn mới mẻ như ban đầu, thời gian càng dài thì sẽ càng cảm thấy không thú vị. Nhưng Bộc Dương lại chưa bao giờ như vậy, nàng cảm thấy cho dù qua thêm bảy năm nửa, hay mười bốn năm nữa thì nàng vẫn để ý đến Vệ Tú như vậy, để ý cái nhìn của nàng ấy, để ý mỗi một biến hóa trên sắc mặt của nàng ấy.
Bộc Dương lại liếc mắt nhìn Vệ Tú một cái, Vệ Tú nhìn về phía khác. Gió xuân ấm áp, cành liễu phất phơ tung bay, cảnh đẹp trước mắt này nàng dường như đã xem đến mức xuất thần.
Bộc Dương lại nhìn Vệ Tú đến xuất thần. Gió xuân ấm áp, cành liễu tung bay trong gió, Vệ Tú đứng ở trong cảnh xuân xinh đẹp này lại như đang dung nhập vào trong nó, đẹp đến không giống người phàm.


Trở lại trong điện, hai người đi thay đổi y phục.
Bộc Dương đang nhớ tới mỗi một chi tiết trong bữa tiệc, mỗi khi nàng đãi tiệc gì thì đều đem tinh thần của mình đặt trên người Vệ Tú, tới lúc này mới chợt nghĩ tới lúc đó, Liễu tứ công tử là mong muốn tự tiến cử mà lộ diện.
Đa phần là do các đại thần còn chưa hết hy vọng, một hai ép buộc nàng nạp một thị quân, thấy là nói rõ ràng cũng không được thì lại tự mình tiến cử lên.
Bộc Dương vội tỉ mỉ hồi tưởng lại cuộc nói chuyện của mình và Liễu tứ công tử, xác nhận là không có câu từ nào là ái muội thì mới yên tâm. Trong chuyện này nàng vô tâm nhưng các đại thần lại rất nhiệt tâm, nếu có một chút thả lỏng chỉ sợ bọn họ sẽ càng cuốn lấy nàng.
Bộc Dương suy nghĩ phải tìm cách giải quyết cho xong việc này mới tốt. Các đại thần luôn quan tâm tới chuyện nhà của hoàng đế, thực sự rất kì cục, nhắc tới một hai lần còn được, nhiều hơn thì cho dù Tú Tú không chú ý cũng sẽ đau lòng.
Nghĩ tới chuyện này, Bộc Dương không thể không nhớ tới cảnh tượng trong yến tiệc, Vệ Tú có lẽ không nhìn thấy. Có lẽ là nàng ấy không chú ý, Bộc Dương nghĩ lại trên đường hồi cung Tú Tú cũng không lộ ra sắc mặt khác lạ nào. Nhớ tới ngày đó, Tần Khôn trước mặt nàng ấy bẩm báo chuyện Thừa tướng tới bàn chuyện nghênh thị quân vào cung, Tú Tú cũng không có chút nào là không vui, trong lòng Bộc Dương có chút dao động.
Năm đó, lúc còn chưa thành thân, Tú Tú còn vì chuyện của Dự Chương Vương của nước Tề mà thể hiện sự ghen tuông với nàng một lúc. Giờ ở chung đã lâu, tuổi Tú Tú càng lớn thì dường như cũng càng lúc càng siêu nhiên hơn, không còn để ý nàng như trước nữa.
Bộc Dương càng thêm chua xót.
Nàng chầm chậm ra khỏi điện, đưa mắt nhìn sắc trời. Bầu trời trong vắt, mây giăng thành từng khóm, vẫn còn khá sớm. Nàng lại tới tẩm điện tìm Vệ Tú.
Vệ Tú đã thay triều phục nặng nề bằng một bộ áo xanh bằng gấm mềm nhẹ, mặc trên người nàng cực kì phù hợp. Vệ Tú năm nay nhi lập(1) nhưng vẻ ngoài vẫn giống như năm đó gặp nhau lần đầu trên núi Mang Sơn, thanh xuân dường như không bao giờ mất đi trên người nàng.
(1) Nhi lập: lấy từ trong câu của Khổng tử "Ngô thập hữu ngũ nhi chí Vu học; tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc; ngũ thập nhi tri thiên mệnh; lục thập nhi nhĩ thuận; thất thập nhi tòng tâm sở dục, bất du củ" (Ta 15 tuổi dốc sức vào sự học; 30 tuổi thì vững vàng; 40 tuổi thì không còn mê hoặc; 50 tuổi thì biết được mệnh trời; 60 tuổi thì tai thuận; đến 70 tuổi thì dẫu theo lòng ta muốn cũng chẳng có điều gì trái khuôn phép). Người đời sau đã vận dụng câu nói trên của Khổng Tử bằng cách rút gọn để chỉ tuổi tác. Tức là 30 tuổi.
Bộc Dương nhớ tới lúc nãy ở bữa tiệc Chu Sâm dính bên người Tú Tú không chịu rời đi. Tú Tú đẹp như vậy, khó trách Chu Sâm biết rõ nàng ấy là hoàng phu vẫn không rời nửa bước.
Vệ Tú thấy Bộc Dương đứng trước cửa mà không vào cũng không đi, chỉ nhìn nàng mà không lên tiếng thì tiến lại chỗ của nàng hỏi.
"Sao lại không vào?"
Trong lòng Bộc Dương lại cảm thấy chua xót. Tú Tú rõ ràng là không thể uống rượu, lại để cho Chu Sâm rót đầy cả ly, nàng ấy còn nói là rất hợp với Chu Sâm.
Chu Sâm này, tự bản thân phong lưu thành tính, cả ngày cũng chỉ biết học đòi văn vẻ, giống như hoa khổng tước trêu chọc thanh niên khắp nơi, thanh danh hư hỏng tới độ mọi người đều biết. Hắn không muốn thành thân, môn hộ tương đương cũng không muốn gả nữ nhi cho hắn. An Ấp quận chúa đã sầu não đến không biết phải làm thế nào, còn vào cung để cầu nàng ban hôn.
Người như vậy, có nơi nào hợp với hắn chứ.
Tâm tình Bộc Dương bị kéo xuống, biểu cảm trên mặt đều xị xuống, nhìn Vệ Tú một chút, hạ giọng nói.
"Hôm nay mở tiệc nên có hơi mệt."
"Trời vẫn còn sớm, nếu không có gì thì nghỉ ngơi một lát đi." Vệ Tú kéo nàng, dẫn tới bên giường.
Bộc Dương đáp ứng, cởi bỏ áo ngoài, nằm xuống giường. Vệ Tú bất giác cũng thấy mệt nên muốn đi ra ngoài để Bộc Dương ở lại ngủ một giấc, nhưng một bàn tay đã kéo lại góc áo của nàng.
"Một mình ta ngủ không được, nàng ở lại với ta đi." Bộc Dương nhìn nàng.
Nàng ấy đã nói như vậy thì Vệ Tú sao có thể không đồng ý, cũng cởi bỏ áo ngoài rồi nằm xuống bên cạnh Bộc Dương.
Bộc Dương lập tức thỏa mãn, nghiêng người dựa vào vai Vệ Tú. Vệ Tú thuận thế, dứt khoát quay qua ôm nàng, để nàng dựa vào trong lòng mình.
Bộc Dương bị Vệ Tú ôm như vậy thì lại ngủ không được. Nàng vươn tay khẽ vuốt lên mặt Vệ Tú, sờ đến chân mày, đôi môi của nàng ấy. Lòng bàn tay Bộc Dương nhẹ nhàng làm loạn trên mặt Vệ Tú khiến nàng chút nhột, Vệ Tú mở mắt, cười nhìn Bộc Dương.
Bộc Dương thu tay, nâng người nhắm tới cằm của Vệ Tú mà cắn một cái. Hô hấp của Vệ Tú hơi dừng lại một chút, rồi cúi đầu, môi nàng nhắm tới môi của Bộc Dương mà hôn xuống.
Trời vẫn còn sớm, vậy thì nghỉ ngơi có lẽ cũng chưa cần thiết đâu.


-------------


Tác giả có lời muốn nói: Ghen thẳng mặt và ghen ngầm.


-------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.