Xuân Như Cựu

Chương 121: Ngoại truyện





Hán Vương thích khóc nhưng cũng dễ dỗ. Trước khi có Vương phi, tự bản thân nàng đau lòng một lúc thì sẽ chịu đựng hoặc là nghĩ tốt hơn, tóm lại nàng sẽ tự lau nước mắt rồi ngừng khóc. Sau đó có Vương phi rồi, Vương phi là người ôn nhu, đến cạnh nàng an ủi vài câu thì thường là Hán Vương sẽ không khóc nữa.
Hán Vương phi vẫy tay, Hán Vương vừa khóc nức nở vừa dịch tới bên cạnh nàng. Trong lòng Hán Vương có rất nhiều lời muốn nói nhưng mà lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Trên mặt tràn đầy nước mắt khiến nàng phải dùng tay lau đi, Vương phi thở dài cầm tay nàng, để nàng ngồi vào trong lòng mình.
Hai mắt Hán Vương đều đẫm lệ mông lung, không ngừng nức nở. Vương phi lấy khăn tay ra giúp nàng lau nước mắt, ôn nhu hỏi.
"Điện hạ đã lớn rồi phải không?"
"Ừ, ta mười sáu." Hán Vương gật gật đầu, giọng nói còn nghẹn ngào. Nói xong thì nước mắt của nàng lại rơi xuống.
"Mười sáu là người lớn rồi, không thể cứ luôn khóc như vậy." Hán Vương phi ôm nàng, bất đắc dĩ nói.
Hán Vương gật đầu nhưng mà nghĩ đến chuyện lần này, nàng sợ không thể tránh được thì lại cảm thấy đau lòng và lo lắng, vẫn còn nghẹn ngào chưa dừng được.
Hán Vương phi đau lòng, để nàng dựa vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ nàng, chỉ là trong lòng lại mơ hồ.
Điện hạ đúng là thích khóc, lại nhát gan nhưng chuyện này cũng không gây ra rắc rối gì. Gần đây cũng không thấy Vương phủ có chuyện gì quan trọng, bệ hạ triệu kiến hẳn là không có chuyện gì xấu. Nếu thật sự là cố tình che giấu tin tức, triệu kiến điện hạ để hỏi tội thì điện hạ cũng không thể xuất cung được rồi. Chẳng lẽ bệ hạ nói gì đó khiến cho điện hạ sợ rồi?
Xa giá đi trên đường, đường về Hán Vương phủ có chút xa. Vương phi vừa vỗ vỗ Hán Vương vừa ôn nhu nói.
"Được rồi, đừng khóc, đừng khóc."
Hán Vương cũng khóc mệt rồi, chậm rãi dừng nước mắt, từ trong lòng Vương phi ngồi lên, cúi đầu im lặng không lên tiếng giống như là một đứa trẻ làm sai mà không dám nói.
"Bệ hạ bỗng nhiên triệu kiến là vì chuyện gì?" Vương phi phải chủ động hỏi nàng.
Hán Vương nhìn nàng bằng đôi mắt đã đỏ, nhớ tới chuyện hôm nay trên Tuyên Đức điện, bệ hạ và hoàng phu nhất định phải bắt mạch cho nàng, biết rõ nàng không muốn vẫn cố chấp ép buộc. Càng nhớ lại nàng càng cảm thấy oan ức, lập tức muốn kể hết cho Vương phi nghe. Nhưng vừa định lên tiếng thì nàng lại nghĩ tới phía sau chuyện này vẫn còn bí mật phải che giấu, nếu nói cho Vương phi, chi bằng tự mình nàng tìm cách giữ lại một mạng cho nàng ấy.
Nghĩ tới đây thì Hán Vương càng lo lắng khổ sở, chỉ cảm thấy mọi lúc đều sẽ phải sinh ly tử biệt, Vương phi đang ở trước mặt nàng, nhìn nàng ấy một lần thì lại qua mất một lần.
Điện hạ đối với Vương phi vẫn luôn thành thật, nàng hỏi cái gì cũng sẽ lập tức trả lời, chưa từng giấu cái gì, giờ đây lại không nói một lời nào. Hán Vương phi tất nhiên cảm thấy kì quái, nghĩ một chút lại hỏi.
"Chính là chuyện bí mật không thể nói sao?"
Hán Vương vẫn gật đầu theo bản năng nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Vương phi.
"Vậy không cần nói." Vương phi cười, nàng tìm lời nói trấn an Hán Vương. "Trong số mấy vị vương gia chỉ còn có một mình điện hạ thôi. Bệ hạ còn có thể khoan dung với Đằng Vương thì sao có thể không bao dung người? Hơn nữa, điện hạ vẫn luôn ở trong phủ, không có danh tiếng vương cao, cũng không qua lại với các đại thần, điện hạ ngoan nhất, bệ hạ sẽ không trách tội người đâu."
Vương phi nói những câu rất có lý nhưng mà Hán Vương cũng không hiểu hết, nàng trầm mặc một lúc, thấy ánh mắt quan tâm của Vương phi nhìn nàng, trong lòng vẫn đau. Nhớ lại sau khi A Dao gả cho nàng thì lại thường ở trong phủ cùng với nàng, cũng ít khi ra khỏi cửa, có khi còn muốn cùng nàng lo lắng, đều không ngủ được an giấc. Hiện tại nàng sắp chết, trước khi chết vẫn nên làm một chuyện gì đó khiến A Dao vui vẻ cười.
Hán Vương ngoan ngoãn gật đầu.
"Nàng nói đúng, chắc là ta tự mình dọa mình thôi. Hôm nay bệ hạ triệu kiến, mấy ngày nữa chắc là sẽ không. Trong kinh có khá nhiều cảnh đẹp, nàng có chỗ nào muốn đi không, ngày mai ta và nàng cùng đi được không?"
Vương phi cũng không lập tức trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm Hán Vương. Hán Vương vốn không giỏi nói dối, chỉ chầm chậm cúi đầu, không dám nhìn thẳng Vương phi. Nhưng lúc nàng cúi đầu rồi lại nghĩ tới A Dao là người thông mình, nàng không nhìn nàng ấy thì lại có vẻ chột dạ, có lẽ sẽ bị nàng ấy nhìn thấu thì vội vàng ngẩng đầu, đối mặt với Vương phi, vẻ mặt nghiêm nghị, đường hoàng, cố gắng làm ra vẻ mười phần đáng tin.
Vương phi bất giác bật cười, nụ cười tươi đẹp như hoa, như gió xuân thổi tan u ám, thổi tung những cánh hoa đào trên núi. Hán Vương nhìn đến ngây người, đưa tay nắm chặt lấy góc váy của Vương phi, lắc lắc, lên tiếng như cầu xin.
"Được không? A Dao, ta đi với nàng dạo một chút."
Vương phi gật đầu, Hán Vương vui vẻ đến mức gần như quên mất họa sát thân, tủm tỉm cười nhìn Vương phi.
"Vậy nàng nghĩ lại xem muốn đi đâu."
"Được." Vương phi lại gật đầu.
Hán Vương cười híp mắt, hoàn toàn vui vẻ.
Vương phi không nhịn được mà vuốt vành tai của nàng, cũng cười.
Màn đêm buông xuống, Hán Vương có hứng thú kéo theo Hán Vương phi, nói với nàng về cảnh trí của mọi nơi trong kinh thành.
"Ta cũng đã đi qua mấy chỗ rồi." Hán Vương hứng khởi nói, cố hết sức để mô tả hết vẻ đẹp mỹ lệ của mấy chỗ đó.
"Điện hạ có nhớ Quảng Bình tự không?" Vương phi lại hỏi.
"Hình như là một ngôi chùa trên núi." Hán Vương nghiêng đầu suy nghĩ một chút, loáng thoáng nhớ rõ mình đã từng đi tới đó.
"Đúng vậy, là một ngôi chùa trên núi, có hoa đào như lửa, nở rộ khắp chùa như mây, nếu điện hạ có hứng thú thì tới đó một chuyến đi." Vương phi dịu dàng cười.
"Được, ta cũng muốn xem hoa đào." Vốn là muốn cùng nàng đi du ngoại thì sao Hán Vương lại không đồng ý chứ, nàng liên tục gật đầu.
Lúc này, Hán Vương rất vui vẻ, so với bộ dạng lúc vừa ra khỏi cung, nước mắt lưng trong thì khác nhau một trời một vực. Cho dù là bộ dạng nào đi nữa, Vương phi đều thích cả. Nàng đứng lên, nhẹ giọng khuyên Hán Vương.
"Hôm nay điện hạ vào cung cũng đã mệt rồi, nghỉ sớm một chút."
"Được." Hán Vương ngẩng đầu nhìn nàng, ngoan ngoãn đồng ý. Nàng im lặng một lúc lại mở to đôi mắt ướt át hỏi. "Còn nàng?"
"Ta đi chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai." Vương phi cười cười, sờ tóc nàng nói.
"Vậy nàng đi đi, ta chờ nàng về rồi ngủ." Hán Vương lập tức ngồi dậy, vừa định nói bản thân đi là được nhưng lại nghĩ tới chuyện gì đó lại chuyển lời.
Nàng ngồi trên giường, bên cạnh giường có một cái giá cắm nến, ánh sáng có chút không đủ chiếu vào lộ ra vẻ non nớt, ngoan ngoãn của Hán Vương. Vương phi hơi mỉm cười, điện hạ của nàng suy nghĩ hơi đơn giản giống như vẫn còn chưa trưởng thành. Nhưng mà giờ lại còn có việc giấu nàng, không biết là đã học hư từ ai rồi, phải dạy dỗ một chút mới đúng.
"Vương phi mau đi, ta chờ nàng trở về." Hán Vương vẫn chưa biết suy nghĩ của Vương phi, thúc giục một cách ân cần.
Vương phi vừa ra khỏi cửa, Hán Vương đã đứng lên, bước tới bên cạnh cửa, nhìn Vương phi và mấy tì nữ rời đi xa rồi mới đóng cửa, chạy tới phòng trong. Ở chỗ kệ thấp trong phòng, dùng tay đo trên sàn nhà khoảng bảy tất, gõ gõ một lát, trống không, nàng ấn ấn mấy cái ở xung quanh chỗ đó, lại sờ tới một chỗ nhỏ nhô lên, rất nhỏ, không nhìn kĩ thì sẽ không thấy được.
Hán Vương nín thở, ở chỗ nhô lên đó dùng sức ấn một cái, một góc sàn nhà khẽ chuyển động lộ ra một cái hộp ẩn bên dưới.
Hán Vương lấy hộp ra ngoài, mở ra bên trong là mấy tờ khế đất và một phần chỉ dẫn mới và hộ tịch. Nàng nhát gan cho nên rất sợ phiền phức, năm đó lúc khai phủ, nàng có lén lút tạo ra một thân phận mới, nếu tới lúc gặp nguy cấp có thể lấy ra rồi rời đi luôn. Nàng không có bản lĩnh gì nhiều, một cái hộp như vậy cũng làm nàng mất tới hơn một năm mới có thể thu được. Nhưng cuối cùng cũng có tác dụng.
A Dao có thể tới được nơi mà nàng đã chuẩn bị tốt rồi bắt đầu lại.
Việc này, tạm thời không thể nói cho Vương phi, nếu nàng ấy biết được chắc chắn sẽ không đồng ý, có thể sẽ giống như lần Lý Thọ tạo phản đó, nói mấy lời đáng sợ dọa nàng khiến nàng suốt một tháng không dám ở một mình ban đêm, chỗ nào cũng bám lấy A Dao không dám rời đi, sợ ở một mình thì sẽ có ác quỷ tới bắt nàng.
Lúc này nàng cần tính toán chu đáo và cẩn thận một chút.
Nghĩ đến qua mấy ngày nữa thì phải từ biệt Vương phi, sẽ không còn được nhìn thấy nàng ấy nữa, Hán Vương chép miệng, nước mắt lại rơi xuống trên hộ tịch khiến cho nét mực bị lem đi một chút. Nàng vội dùng tay áo lau đi vết nước. Chữ hơi bị nhòa đi, nàng lại không dám cầm trong tay nữa, đặt chúng lại trong hộp, vừa ôm hộp vừa gạt lệ, lại tìm một chỗ để cất hộp này đi, qua mấy ngày nữa sẽ dùng tới.
Hán Vương ra ngoài thì phải mang theo hạ nhân, mà bên phía ngôi chùa đó cũng phải phái người đi thông báo một tiếng để tránh đến lúc đó có người không biết chuyện mà đụng tới vương giá.
Vương phi chuẩn bị mọi thứ xong hết rồi mới trở về, thời gian đã không còn sớm nữa rồi, vừa lúc cần nghỉ ngơi.
Điện hạ đúng là còn đợi nàng, nàng vừa đi tới thì đã bị điện hạ kéo đi tới giường. Các nàng từ sau khi thành thân đều là ngủ cùng nhau, chỉ là thường ngày, điện hạ vẫn luôn dính lấy nàng nhưng tới khi ngủ lại nằm cách nàng rất xa. Đừng nói là giường chiếu đều không có rối loạn, chỗ nằm của điện hạ cũng rất ít.
Lúc đầu Vương phi thấy hơi kì lạ nhưng sau cũng tập thành thói quen.
Hán Vương nhắm mắt, cũng rất nhanh ngủ rồi. Vương phi đợi một lúc lại lên tiếng kêu.
"Điện hạ."
Không có người nào đáp lời nàng.
Nàng ngồi dậy trên giường, nhìn điện hạ ngủ rất an bình, chăn kéo tới cằm, che mất nửa khuôn mặt, đôi môi hồng, chân mày cũng dãn ra, gương mặt mềm mại, mí mắt hơi sưng lên giống như đã khóc. Dù như vậy nhưng nàng ấy vẫn là bộ dạng thiên chân không biết khổ sở.
Nét mặt Vương phi mềm mại, khóe môi khẽ cong, xuống giường, cầm đèn trên bàn, tìm một vòng trong phòng rồi từ trong bình hoa lấy ra cái hộp Hán Vương vừa giấu xong.
Chỗ giấu đồ của điện hạ cũng chỉ có mấy chỗ, sau kệ sách, dưới gối hoặc là trong bình hoa. Hộp này cũng hơi lớn, nàng giấu ở một góc bình hoa, trong bình lại nhép thêm mấy bức họa che lại. Có lẽ trong mắt điện hạ thì chỗ này đã rất kín đáo rồi.
Vương phi mở hộp, lấy ra kế đất và hộ tịch, trong mắt lại lộ ra một chút phức tạp, lại nhìn trên hộ tịch vẫn còn thấm một giọt nước mắt làm nhòe đi chữ viết. Vương phi khẽ thở dài, nhìn điện hạ còn đang ngủ say trên giường, một chút phức tạp trong ánh mắt cũng biến mất, chỉ còn lại sủng ái và bất đắc dĩ.


----------------


Còn một chương nữa là kết thúc rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.