Xuân Như Cựu

Chương 122: Ngoại truyện





Hán Vương quá sợ hãi, còn trong cung thì Bộc Dương lại quá sầu não.
Việc này quá kì lạ, lại cực kì khó giải quyết.
Bộc Dương và Hán Vương kém nhau gần mười tuổi, chuyện lúc nhỏ của Hán Vương nàng cũng biết một chút.
"Khi Hán Vương còn nhỏ, Trịnh Vương có nói muội ấy giống với tiên đế lúc nhỏ." Bộc Dương nhớ lại. Với thân phận của Trịnh Vương thì không tới mức cần phải nịnh nọt một đứa bé, nói nàng ấy giống thì chắc chắn là thật.
"Hán Vương là con cháu Tiêu gia, chắc là không giả." Vệ Tú gật đầu nói.
Thân mẫu của Hán Vương phân vị không cao, sau khi sinh thì lập tức được sắc phong tam phẩm Tiệp dư, trước đó thì vẫn chỉ là một Mỹ nhân mà thôi.
Bộc Dương cố gắng nhớ lại một chút, cũng không nhớ nổi hình dáng và tính cách của vị Tiệp dư đó. Vị Tiệp dư đó cũng mất sớm, Bộc Dương chỉ nhớ mơ hồ là sau khi sinh Hán Vương, bà ấy cũng không tiếp tục thăng vị nữa mà chỉ luôn là tam phẩm. Từ nhỏ tới lớn, Bộc Dương đều ở bên cạnh Đế Hậu, cũng không nhìn thấy mấy vị phi tần quá nhiều. Hơn nữa cũng qua nhiều năm rồi, nàng sao có thể nhớ nổi vị Tiệp dư đó như thế nào.
"Hán Vương lúc còn là đứa trẻ nằm trong tả lót cũng được tiên đế kì vọng rất lớn. Có lẽ là sinh ra đã đáng yêu, lại rất thông minh, khi muội ấy một tuổi, tiên đế còn mời một đạo nhân tới giúp nàng làm lễ tế bái, đạo nhân đó từng nói là Hán Vương có mệnh đế vương khiến cho tiên đế rất vui, còn ban thưởng rất hậu hĩnh cho đạo nhân đó. Chỉ là hai ba năm sau đó, Hán Vương càng lúc càng nhát gan, thường xuyên trốn trong góc phòng không dám lên tiếng, tiên đế mới thất vọng hoàn toàn, cũng không để ý đến muội ấy nữa." Bộc Dương thở dài.
Bắt một công chúa cải trang thành một hoàn tử chắc chắn là có nguyên nhân, không biết Tiệp dư đã dạy như thế nào mà khiến cho lá gan của Hán Vương càng lúc càng nhỏ. Chẳng lẽ là sợ Hán Vương quá gây chú ý, sợ không bảo vệ được nàng ấy nên mới dạy thành vụng về như vậy?
"Một chút can đảm như vậy thì cứ ngẩng cao đầu mà nói thẳng là công chúa, cần gì phải làm khó nhau như vây." Vệ Tú lắc lắc đầu.
"Không cần đoán, cho người điều tra là được." Bộc Dương cũng nghĩ vậy, nàng đưa tay xoa chân mày.
Muốn tra việc này thì phải bắt đầu từ cung mà Tiệp dư đó ở trước. Cung nhân năm đó có người xuất cung, có người già đi hoặc một chút đã chuyển qua cung điện nào rồi, muốn tra cũng cần bỏ chút sức lực.
May mắn là mọi chuyện trong cung đều được ghi chép lại, không tới mức không có manh mối để tìm.
Bộc Dương gọi hai người tâm phúc bí mật điều tra chuyện này.
Mấy ngày sau đó, Bộc Dương cũng chỉ theo dõi một chuyện này, chuyện con nối dõi cũng tạm gác qua một bên.
Vệ Tú cũng không thật sự quan tâm tới chuyện huyết mạch Tiêu gia có loạn hay không, nàng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, cho dù Hán Vương có tội hay không thì chuyện con nối dõi cũng đã không có cách nào. Sau này, muốn để các đại thần yên tĩnh chút thì nên kiếm chuyện gì đó cho bọn họ làm rồi.
Vệ Tú lại nghĩ chuyện gì có thể làm cho các đại thần vội đến không thể nhớ tới chuyện khác, mà còn phải là chuyện kéo dài thời gian khá lâu.
Thấy Bộc Dương vẫn còn đang nghe tâm phúc bẩm báo chuyện tình đã điều tra được, nàng mang theo hai tên thái giám đi tới Tuyên Đức điện.
Bản tấu từ các nơi đều được giữ lại ở Tuyên Đức điện. Vệ Tú lệnh cho người mang tấu chương của mấy ngày gần đây lại xem, ngồi sau ngự án lật xem hết nửa ngày mới nhìn thấy Hoàng đế Tề Quốc đang lâm trọng bệnh.


Chuyện của Hán Vương, tra tới ngày Hán Vương được sinh ra thì manh mối đã bị cắt rồi, cung nhân hầu hạ trong cung của Tiệp dư, ngoài trừ xuất cung thì tất cả đều đã qua đời, ngay cả bà đỡ của Hán Vương, đã rời cung nhiều năm trước, giờ cũng đã đi tha hương không rõ tung tích. Manh mối đều đã đứt hết rồi, ở trong cung đều không thể tra được gì thêm nữa.
Trong chuyện này chắc chắn có người gian dối. Bộc Dương tức giận, lệnh cho tâm phúc rời kinh điều tra. Những cung nhân đó không thể đều đã chết hết được, còn bà đỡ đó, nếu bà ta còn ở Ngụy quốc thì không thể không tìm được. Hoàng đế muốn tìm một người, trừ phi người đó đã chết, còn không thì chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Tâm phúc lui ra, Bộc Dương mới nhìn xung quanh trong điện để tìm Vệ Tú nhưng mấy chỗ mà nàng ấy thường ngồi nàng đều không thấy người, Bộc Dương càng thêm bực bội, gọi người tới hỏi thì mới biết là Vệ Tú đi Tuyên Đức điện.
Bộc Dương xem thời gian, cũng đã tới lúc dùng bữa tối, nàng suy nghĩ một chút rồi lại sai cung nhân làm nóng bữa tối, chính mình đi tới Tuyên Đức điện đón Vệ Tú về.
Gần tới hè, ban ngày thì dài, đêm tới cũng chậm.
Bộc Dương thấy liên tiếp mấy ngày đều là ngày đẹp, trong lòng muốn hỏi ý Tú Tú, các nàng có thể rời kinh tới biệt cung ở hai ngày. Nếu biệt cung có cảnh sắc hợp ý Tú Tú thì có thể lưu lại đó tránh nóng cũng được.
Bộc Dương vừa đi vừa nghĩ như vậy, sự tức giận lúc nãy khi nghe tâm phúc bẩm báo sự việc đều đã tiêu tán sạch sẽ rồi.
Đi được nửa đường thì Bộc Dương đã thấy Vệ Tú đang đi tới phía mình. Nàng khẽ cười, nhanh chân tới. Vệ Tú cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng đi nhanh như vậy, y phục trên người cũng rối loạn thì đưa tay giúp nàng sửa lại một chút.
"Mấy ngày nay đều là ngày đẹp, có lẽ sắp tới cũng không có mưa, nàng có muốn đi biệt cung ở mấy ngày không?" Nụ cười trên môi Bộc Dương càng sâu hơn, thuận miệng lên tiếng nói đến ý tưởng vừa rồi.
Bên ngoài kinh thành có mấy biệt cung, cách kinh thành chừng mấy trăm dặm, gần cũng mất một hai ngày đường. Nhưng dù xa hay gần, nếu hai nàng muốn đi thì cũng đều rất thoải mái.
"Hay là mấy ngày nữa, gần tới mùa hè, chúng ta đi núi Chung Nam tránh nóng?" Vệ Tú cũng có chút hứng thú, nghĩ một hồi lại nói.
So với suy nghĩ của Bộc Dương cũng không khác biệt lắm. Bộc Dương đương nhiên là đồng ý, tính ngày mai sẽ ra lệnh cho người trong cung chuẩn bị.
"Điều tra tới chỗ quan trọng thì bị đứt manh mối, rời kinh điều tra thì không biết bao lâu nữa mới có kết quả." Dùng xong bữa tối thì Bộc Dương oán giận nói với Vệ Tú mấy câu.
"Sao nàng không trực tiếp hỏi Hán Vương?" Vệ Tú thấy sắc mặt nàng không vui, cảm thấy thú vị nên cười cười nói.
"Với lá gan đó của Hán Vương, nếu trực tiếp hỏi muội ấy thì chỉ làm muội ấy sợ hơn thôi." Bộc Dương nghe câu hỏi của Vệ Tú cũng không thấy buồn mà lại cười theo.
Với câu trả lời này, Vệ Tú biết chắc là dù điều tra được nguyên nhân chuyện này là gì thì Hán Vương cũng sẽ không sao. Nếu Hoành Nhi chỉ muốn tìm hiểu rõ chân tướng thì sẽ không mất công bí mật điều tra như vậy, trực tiếp hỏi thẳng Hán Vương là được.
Vệ Tú nhìn rõ nhưng cũng không nói gì về chuyện này nữa, chỉ nói tới chính sự.
"Nàng sau khi lên ngôi, còn chưa phái người đi sứ qua Tề với Tống, nhân nhịp này, để một người đi xem thử."
Ba nước Tề, Ngụy, Tống, bình thường cũng không có quá nhiều qua lại. Vệ Tú bỗng nhiên nhắc tới việc này chắc là tính toán gì đó. Bộc Dương cũng nhớ tới việc vua Tề bệnh nặng.
"Bên chỗ Dự Chương Vương?"
"Nên thu lưới." Vệ Tú nói.
"Vậy thì ta sẽ xem lại nên để cho người nào đi là tốt." Bộc Dương cười.
Chuyến đi này chắc cũng phải tới nửa năm, dù sao cũng cần phải phái một đại thần làm việc cẩn thận lại thông mình, cũng dễ dàng tùy cơ mà hành động khi ở lại trong nước Tề. Dự Chương Vương đã là thái tử, chỉ tiếc là thủ đoạn không đủ, không áp chế được chư vương huynh đệ của mình. Vua Tề lại bệnh nguy kịch, Thái tử lên ngôi, Tề Quốc sẽ còn một tuồng hay để xem.
"Nếu vua Tề băng hà thì Tống quốc cũng sẽ đưa sứ thần sang phúng viếng. Đến lúc đó cần kéo theo Tống quốc xuống chung." Vệ Tú lại nói.
Tân quân nước Tề là ai thì Ngụy quốc và Tống quốc đều không để ý, cái mà hai bên thấy vui là Tề quốc nội loạn không ngừng. Bộc Dương hiểu rõ ý của nàng ấy. Một quốc gia mà chính quyền không đứng vững thì sẽ không có khả năng khai chiến với nước khác, đến lúc đó, dù là Ngụy quốc hay Tống quốc thì cũng đều có thể chiếm được một phần lợi từ phía Tề.
Ngụy Quốc vẫn chưa từng động tới binh đao với Tề, Tống. Có một nguyên do chính là cách một con sông lớn. Quân trung nguyên lại không giỏi thủy chiến, khó có thể qua sông được. Nếu có thể chiếm một vùng ở phía nam, việc xuất binh trong tương lai sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"Trước tiên là điều tra Tề quốc, rồi phái người đi thuyết phục vua Tống. Mấy vị hoàng tử của Tề đều có tâm tư riêng, phân chia thế lực, ta phái người đi chỉ điểm một chút. Ngày mà vua Tề băng hà chính là lúc Tề quốc chịu nội loạn." Bộc Dương vui vẻ lên tiếng.
"Trong triều nên chuẩn bị rồi." Vệ Tú gật đầu, khẽ cười. Nàng hơi dừng lại một chút mới nói tiếp. "Tiếc cho vị Thái tử bị phế kia của Tề quốc, nếu có hắn ở đó thì chúng ta cũng không làm gì được."
"Nếu hắn có thể đăng cơ thì cũng là một vị vua dũng mãnh." Bộc Dương cũng nhớ tới kiếp trước, những việc làm của vị Thái tử kia sau khi đăng cơ cũng rất tán đồng.
"Trong hai mươi năm nữa, Đại Ngụy khó mà qua sông được." Vệ Tú cũng nói.
Vệ Tú dám chắc chắn nói như vậy, có thể thấy là nàng đã tốn nhiều tâm tư đi nghiên cứu chuyện phế Thái tử. Bộc Dương đột nhiên cảm thấy ghen tị, cười như không cười nhìn Vệ Tú.
"Xem ra Tú Tú đối với người này, rất là tán thưởng."
"Đúng là có chút tán thưởng, chỉ là không so được với tình cảm của ta đối với Hoành Nhi." Vệ Tú nâng chung trà, nhìn Bộc Dương cười lớn.
Bộc Dương đột nhiên không kịp phòng bị, ngây người một lát, gương mặt dần đỏ lên nhưng lời nói vẫn rất trấn định.
"Đương nhiên là ta biết rõ tâm ý của nàng." Ý cười trong mắt nàng cũng không giấu được, ánh mắt nhìn Vệ Tú đều là sự vui mừng.
Trong lòng Vệ Tú cũng vui vẻ, nếu chỉ với một câu nói như vậy đã có thể khiến Hoành Nhi của nàng vui vẻ thì sao nàng lại phải keo kiệt lời nói chứ?


Hôm sau, Bộc Dương lập tức triệu ba vị trọng thần Thừa tướng, Phiêu Kị tướng quân và Hộ Bộ Thượng Thư tới bí mật thương nghị việc nước Tề.
Đây là đại sự của đất nước, không phải chỉ cần Vệ Tú và Bộc Dương bàn chuyện là có thể, Bộc Dương còn cần thương nghị với các đại thần mới có thể quyết định rồi ban bố xuống, phân công đi, trong đó còn có đạo trị quan, uy phong của mấy vị đại thần, cực kì phức tạp và rườm rà.
Thừa tướng và Phiêu Kị tướng quân đều rất hưng phấn, lộ ra ý định muốn thử, Hộ Bộ Thượng Thư lại hơi chần chừ.
"Sợ là quốc khố không đủ dùng."
"Thuế suất hàng năm đều nhập quốc khố, cũng không chi dùng quá nhiều, sao lại không đủ?" Phiêu Kị tướng quân nhíu mày.
Bộc Dương và tiên đế đều giống nhau, sau khi kế vị cũng không tu sửa cung điện, cũng không xây lăng tẩm, càng không cần nói tới những việc hao tài tốn của, trong nước mấy năm nay cũng yên ổn, trong triều quan lại cũng làm việc thanh minh. Trong lúc này nói tới quốc khố không đủ dùng thì Thừa tướng cũng không vui vẻ gì.
"Nếu chỉ một hai trượng, Đại Ngụy ta tất nhiên không lo lắng, nếu đánh liên tục bốn năm năm cũng sẽ không ảnh hưởng, nhưng nếu kéo dài hơn nữa, cho dù là gom hết trong kho của quan phủ cũng khó có thể chịu nổi." Hộ Bộ Thượng Thư vội vàng bẩm báo rõ ràng với hoàng đế.
Hộ Bộ Thượng Thư sợ là trận này đánh không xác định được thời gian, phải kéo dài năm lần bảy lượt.
Hai nước Tề, Tống, cho dù là bên trong mục nắt thì cũng còn căn cơ, ba bốn năm có lẽ là không đánh hạ được.
"Theo lời thượng thư nói, chúng ta cứ dứt khoát không làm gì, để lương thực và tiền tài chất đống trong kho nuôi sâu đi ......" Phiêu Kị tướng quân cực kỳ không vui.
Thừa tướng nhíu mày, liếc mắt nhìn hắn. Tướng quân căm giận nhịn xuống, không lên tiếng nữa.
"Chuyện này rất quan trọng, Hộ bộ xem xét lại chi phí sửa sang này nọ trong năm đi, trình lên cho trẫm xem. Thừa tướng và tướng quân suy tính một chút, việc này nên bắt đầu từ đâu cho thỏa đáng. Quốc lực của Đại Ngụy hùng hậu, không sợ chiến tranh nhưng cũng không thể hao tốn uổng công được." Bộc Dương nhìn thái độ của ba người, trong lòng cũng hiểu rõ, nói với ba người.
Ba người nghe xong cũng đáp vâng.
Bệ hạ triệu bọn họ tới là đã có ý động binh, quan trọng là làm việc như thế nào cho tốt. Lời của Hộ bộ tuy là hơi quá cẩn thận nhưng cũng rất hợp tình hợp lý. Thừa tướng và tướng quân hưng phấn nhưng cũng nên giữ lại một chút cẩn thận, rời cung cân nhắc lại mọi chuyện.


Đợi tới tháng tám, Bộc Dương và Vệ Tú đang ở biệt cung ở Chung Nam tránh nóng thì chuyện của Hán Vương cũng đã điều tra rõ ràng. Trong cung Tiệp dư có một vị lão cung nữ còn sống, vị cung nữ đó trùng hợp được Tiệp dư trọng dụng, mà bà cũng có lòng trung thành nên để cho bà sống.
Cung nữ đó sau khi rời cung thì gả chồng, sinh con, người nhà sợ bị liên lụy, bị người trong cung ép hỏi nên cũng nói ra. Hóa ra là trong lòng Tiệp dư vốn đã có dã tâm, có ý tranh đấu thượng vị nên mới phải ra hạ sách này. Nhìn lên thì thấy cũng tốt, tiểu hoàng tử thông minh, rất được sủng ái. Nhưng khi Hán Vương lớn lên một chút, Tiệp dư không muốn thân phận nàng bị người khác biết nên mới nói rõ mọi chuyện cho nàng. Có lẽ Tiệp dư mô tả việc sau khi bị phát hiện thân phận quá hung tàn, làm cho Hán Vương bị dọa sợ, không dám nói chuyện với ai, còn rất nhát gan, thích khóc.
Tiệp dư dùng hết tâm cơ lại được kết quả như vậy thì rất thất vọng, không qua được mấy năm thì mất, chỉ còn một mình Hán Vương đáng thương ôm bí mật, càng lúc càng e dè, không dám lộ mặt.
"Thần cũng đã điều tra mấy lần, xác minh, xác nhận lời bà ta không phải giả, việc của Hán Vương đại khái chính là như vậy."
Bộc Dương bỗng nhiên nhớ tới lúc còn nhỏ, Hán Vương bị Đằng Vương, còn có hai tên con cháu thế gia đi theo, đẩy vào một góc. Đằng Vương bá đạo, còn có thêm người đồng bọn phía sau nên có thêm can đảm, đẩy ngã Hán Vương. Hán Vương bị đẩy ngã ra đất, mắt đỏ lên, ngập nước mắt, vừa đáng thương vừa ủy khuất, nàng không biết phản kháng cũng không cần xin tha, chỉ là nhẫn nhịn.


Khi đó, là Bộc Dương nhìn không vừa mắt nên tiến lên đuổi Đằng Vương đi. Đợi Đằng Vương đi rồi thì Hán Vương vẫn còn khóc, vừa ủy khuất khóc vừa lên tiếng nói với nàng với giọng mơ hồ không rõ.
"Đa tạ tỷ tỷ." Sau khi nói xong thì Hán Vương lau đi nước mắt. Lúc ấy, có lẽ muội ấy chừng sáu, bảy tuổi, đầu nhỏ, tay cũng nhỏ, dùng tay gạt lệ, lại nhìn trộm nàng, đôi mắt nhỏ đầy sợ hãi giống như một con mèo kinh sợ.


"Mấy người biết chuyện này, còn sống được bao nhiêu người? Ngươi phái người giám sát bọn họ, không thể để một chút tin tức nào lọt ra ngoài." Bộc Dương im lặng trong một lúc mới ra lệnh cho tâm phúc.
Tâm phúc tất nhiên hiểu rõ, từ hôm nay về sau, trên đời này tuyệt đối không truyền ra một lời nào liên quan tới thân phận của Hán Vương.
Đêm xuống, Bộc Dương vùi mình trong lòng Vệ Tú, thở dài.
"Làm tỷ tỷ thật là khó, khi còn nhỏ che chở muội ấy, trưởng thành rồi vẫn phải che chở muội ấy."
Vệ Tú nghe này thì biết Hán Vương vẫn sẽ là Hán vương không thay đổi. Nàng xoa xoa lưng Bộc Dương, không lên tiếng.
Không bao lâu, Bộc Dương tựa vào lòng nàng ngủ mất.
Vệ Tú nhìn nét mặt nàng khi ngủ, khẽ cười.
Sứ giả tới Tề hôm nay đã xuất phát. Công việc trong triều càng lúc càng nhiều hơn. Cho dù là muốn từ từ nuốt trọn hai nước Tề, Tống, hay là dùng một hồi trống làm tinh thần hăng hái, một kích trúng đích. Chuyện này ít nhất cũng phải mất tới mười năm, các đại thần đều sẽ bận bịu không lo chuyện khác được, cũng không lo tới chuyện hậu cung. Đợi sau mười năm, lúc đó Bộc Dương cũng có thể lựa chọn được trong dàn hậu bối một người tài đức kế vị. Nếu chọn không được thì với uy vọng của Hoành Nhi cũng đủ để bình định mọi lời đồn đãi rồi.
Vệ Tú lại cúi đầu nhìn Bộc Dương, khóe môi kéo lên thành một nụ cười, nhắm mắt lại, cũng chìm vào giấc ngủ.


-------------


Tác giả có lời muốn nói: Chương cuối rồi.
Đây là bộ dài nhất mà ta viết, đại khái hơn bốn trăm ngàn từ. Đa tạ mọi người đã kiên nhẫn và bao dụng mọi lỗi sai của ta. Ta sẽ tiếp tục nỗ lực tiến bộ.
Tái bút,
Mấy người biết đó, ta là một người thích mấy đứa nhỏ khóc nhè, quá cao hứng nên đã viết một bộ mới cho Hán Vương.
Tên truyện là "Đào Hoa Khúc", có thể thấy được trong chuyên mục, mọi người mau tới xem đi.
Còn về "Tạ Tướng", khụ, chúng ta cứ từ từ đi.


-------------


Lời editor:
Cuối cùng thì bộ này cũng kết thúc rồi. Bộ này bắt đầu up từ tháng 9/2017, không ngờ là sau đó lại kéo tới một năm rưỡi. Cuối cùng thì nó cũng kết thúc.
Cảm giác như hoàn thành sứ mạng vậy á. Dù có hơi chút tiếc nuối nhưng thiệt sự phần nhiều thấy vui hơn. Mình cũng đã hoàn thành được bộ đầu tiên edit.
Lần đầu edit lại chọn bộ dài tới vậy, đi tới giữa chừng đôi lúc cũng nản lắm, nhưng mà vì công chúa và tiên sinh cũng vì bản thân mình mà ráng chạy cho hết. Lúc đầu đọc bộ này cũng không tính sẽ edit vì bản tính mình vốn lười lắm, sợ ôm bộ này không nổi. Ai ngờ đọc được tới mười mấy chương lại chạy đi edit chơi, lúc đầu còn tính edit xong mới up lên nhưng mà cuối cùng, trong một phút nông nỗi lại up lên luôn. Đúng là tính trước bước không qua mà. Mà thật ra cũng nhờ up lên rồi nên khi mình cảm thấy nản mới có cớ kéo mình lại tiếp tục edit. Dù sao bộ đầu cũng không thể đem con bỏ chợ được.
Cám ơn vì readers vẫn luôn ủng hộ mình, cũng ủng hộ công chúa và tiên sinh. Cám ơn lời khen và góp ý của mọi người luôn. Cám ơn các bạn rất nhiều.
Hẹn gặp lại nếu mình có hứng thú với bộ nào khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.