Đoàn người đi tới trước Đại Hùng Bảo Điện dâng hương.
Minh Huệ Đế dẫn đầu thắp hương, kế tiếp là Tiêu thị và Lục Quân cùng tiến lên, một trái một phải quỳ trên bồ đoàn.
Lục Minh Ngọc đứng phía sau, mắt nhìn mẫu thân, dư quang lại cảm nhận được ánh nhìn chăm chú từ đối diện. Nàng biết Sở Hành đang nhìn nàng, nơi đây lại không có chỗ nào có thể trốn, chỉ có thể đỏ mặt mặc cho hắn nhìn. Loại cảm giác ánh mắt của người trong lòng luôn đặt trên người mình này, vừa ngọt ngào vừa khẩn trương, tim đập so với lúc vừa rồi lên thềm đá còn nhanh hơn, ‘thình…thịch…’, lòng nàng đều bị một nam nhân tên Sở Hành chiếm cứ, sao còn có thế có bóng dáng Phật tổ?
Nhưng khi mẫu thân và tiểu cô lui về, Lục Minh Ngọc liền cúi đầu bước tới.
"Thế Cẩn cũng đi dâng nén hương đi, chỉ cần thành tâm thì sẽ được đền đáp."
Ngay khi Lục Minh Ngọc vừa bước mọt bước thì bỗng nhiên giọng nói của Minh Huệ Đế từ phía sau truyền tới.
Lục Minh Ngọc lập tức khẩn trương, nhất thời không phân rõ Minh Huệ Đế là thật tâm hy vọng Sở Hành dâng hương hay là đang trêu chọc nàng, có điều Sở Hành là người luôn giữ quy củ, chắc hắn sẽ không tới đây bái cùng nàng... Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, chợt nghe người nọ lên tiếng đồng ý, sau đó tiếng bước chân liền hướng đến phía bên nàng.
Lục Minh Ngọc khẩn trương khẽ khép mi mắt, Sỡ Hành đã tới bên cạnh nàng, trường bào màu đen, người lạnh quần áo cũng lạnh theo.
Lục Minh Ngọc không dám nhìn lâu, bước nhanh về phía bồ đoàn trước mặt nàng. Nàng muốn cùng Sở Hành bái Phật tổ, lại không dám thể hiện quá lộ liễu, bởi vậy liền bước tới bồ đoàn trước, nhưng bước chân lại không nhanh, nhẹ nhàng thở một hơi, quỳ gối, cúi đầu. Cơ thể thấp xuống, Lục Minh Ngọc âm thầm nhìn sang bên cạnh, liền thấy Sở Hành cũng đang quỳ xuống.
Trùng hợp như vậy, hắn cũng có mong muốn giống nàng sao?
Khóe môi Lục Minh Ngọc khẽ nhếch lên, quỳ xong, nàng nhắm mắt lại, thành tâm bái phật:
Cầu Phật tổ phù hộ người nhà con bình an thuận lợi, ddatj thành tâm nguyện.
Cầu Phật tổ phù hộ phu quân... con, cả đời an khang, sống lâu trăm tuổi.
Cầu xong, Lục Minh Ngọc mở mắt, đứng dậy, thắp hương kính phật, hương nhan lan tỏa. Lúc xoay người, Lục Minh Ngọc nhịn không được, ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn về phía Sở Hành. không biết là vô tình hay cố ý, lúc rời đi Sở Hành cũng quay lại nhìn nàng. Ánh mắt hai người không hẹn mà gặp, mắt phượng nam nhân sâu kín, tình ý ẩn trong đáy hồ trong trẻo lạnh lùng, mắt Lục Minh Ngọc như hoa đào, tình cảm như nước, long lanh đưa tình.
Đây cũng là lần đầu tiên trên suốt quãng đường đến đây, hai người nhìn vào mắt nhau.
Vẻ mặt Sở Hành không thay đổi, hai gò má Lục Minh Ngọc càng thêm đỏ, xấu hổ trốn sau lưng mẫu thân.
Tiêu thị bất động thanh sắc chắn trước mặt nữ nhi, đồng thời còn phải cố gắng che chở tiểu cô, giống như chim mẹ đang bảo vệ đàn chim con, còn phải tươi cười tự nhiên tiếp chuyện với Minh Huệ Đế: "Thất ca, chúng ta vừa leo lên núi, cảm thấy có hơi mệt, muốn đến khách phòng nghỉ ngơi mộtlát rồi mới đi dạo chùa, còn Thất ca thì sao?"
Trong mắt của Minh Huệ Đế, đối diện là biểu muội và hai tiểu bối, hắn không coi các nàng là nữ nhân cần phải tị hiềm, tự nhiên cũng không nhìn ra Tiêu thị đang phòng bị hắn, liền quy hành động che chở của Tiêu thị thành nàng đang đề phòng Sở Hành, rất thức thời nói: "Ta và Sở Hành tùy tiện đidạo, các ngươi đi nghỉ trước đi." hắn cũng không muốn để Sở Hành chiếm tiện nghi của chấu gái ngoại hắn.
Cả người Tiêu thị thả lỏng xuống, Minh Huệ Đế có thể dễ dàng để các nàng rời đi, không dây dưa, điều này nói lên tạm thời hắn chưa động tâm với Lục Quân. Suy nghĩ một chút cũng phải, đều là tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp, nếu tiểu cô còn chưa gả, Minh Huệ Đế có lẽ sẽ sinh ra ham muốn chiếm hữu của nam nhân đối với mỹ sắc, nhưng tiểu cô đã xuất giá rồi, cổ ngạo khí từ trong xương của Minh Huệ Đế sẽ không cho phép hắn nổi lên tà tâm.
"Thất ca đi thong thả." Tiêu thị thật lòng nói.
Tâm tình Lục Minh Ngọc có chút phức tạp, luyến tiếc sở Sở Hành, lại ước gì Minh Huệ Đế nhanh chút rời đi, nhưng cấp bậc lễ nghĩa không thể thiếu sót, vì vậy nàng bước đến bên cạnh mẫu thân, nhu thuận nói : "Thất cữu đi thong thả."
Xưng hô này rất thú vị, Minh Huệ Đế thích nghe, nhịn không được lại đùa chất nữ, "không bằng A Noãn đi cùng Thất cữu đi?"
Lục Minh Ngọc lập tức lại trốn sau lưng mẫu thân.
Minh Huệ Đế cao giọng cười to, nháy mắt với Sở Hành, sau đó liền rời đi. Sở Hành đi theo phía sau, bước chân cũng nhanh, thân ảnh yểu điệu của tiểu cô nương nhanh chóng biến mất, trong lòng hắn không nỡ, nhưng lại không thể làm gì.
~
Ba người Tiêu thị ngồi trong phòng khoảng thời gian một chén trà, sau đó bắt đầu xuất phát, đi tham quang đỉnh Quan âm tiếng tăm lừng lẫy của An Quốc Tự. Thời tiết mùa hè nóng nực, thừa dịp buổi sáng còn mát, thắp hương xong xuống núi sớm, vừa vặn có thể kịp về phủ dùng cơm trưa.
ĐỈnh Quan Thế âm tuy gọi là đỉnh, nhưng lại là một khối đá cao ngất có hình dạng như Quan Thế âm đang ôm con, nằm ở phía đông bắc của An Quốc Tự. Bởi vì rất nhiều nữ quyến hy vọng sớm có con nối dõi, cho nên đỉnh Quan Thế âm mới là vị Bồ Tát hương khói cường thịnh nhất trong An Quốc Tự, cũng là vị bồ tát mà ba người muốn bái. Lúc trước đến Đại Hùng Bảo Điện, một là vì vừa bước vào An Quốc Tự là gặp ngay Đại Hùng Bảo Điện, hai là vì muốn đánh lạc hướng hai đại nam nhân là Minh Huệ Đế và Sở Hành, miễn cho bọn họ đoán được Lục Quân sốt ruột chuyện con nối dõi.
"Tiểu cô, có phải cô khó chịu trong người hay không?" Lục Minh Ngọc sánh vai đi cùng Lục Quân, lúc nói chuyện phát hiện sắc mặt nàng trắng bệch, trên trán và chop mũi rịn một tầng mồ hôi, Lục Minh Ngọc hỏang sợ, vội vàng hỏi.
Tiêu thị phía trước nghe thấy, lập tức quay người lại.
Lục Quân đúng là có chút không thoải mái, cảm thấy chóng váng, như là người đói bụng một ngày mà đột ngột đứng bật dậy, cả người vô lực, bước chân cũng không vững. Nhưng nàng không muốn khiến tẩu tử và cháu gái lo lắng, cố cười nói: "không có không thoải mái, có thể là đã lâu không đilại, vừa rồi lại leo nhiều bậc thang như vậy, nêm mới mệt mỏi."
"nói bậy, rõ ràng là bị bệnh." Tiêu thị không dễ gạt như vậy, đỡ vai Lục Quân, giúp nàng lau mồ hôi, sau đó sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn, đều là mồ hôi lạnh ẩm ướt, nếu như chỉ mệt mỏi, thì mồ hôi phải nóng, huống chi sắc mặt của Lục Quân cũng không ổn lắm.
"Chúng ta đi về trước, ngày khác lại đến." Tiêu thị đỡ Lục Quân, nghiêm mặt nói.
"Tẩu tử, ở phía trước..." Lục Quân vô lực cầm ngược lại cánh tay Tiêu thị, suy yếu cầu khẩn. Hôm nay nàng xuất môn chỉ vì muốn bái đỉnh Quan Thế âm, sao có thể bỏ dở nửa chừng?
Tiêu thị tuy đồng ý đi bái Phật cùng Lục Quân, kỳ thật trong lòng cũng không quá để ý chuyện thắp hương, chỉ là muốn đi giải sầu với nàng thôi, để cho nàng yên lòng. Nhưng với tình hình hiện tại, nhìn Lục Quân suy yếu thành như vậy mà còn kiên trì muốn đi bái phật, Tiêu thị mới đột nhiên ý thức được, Lục Quân không phải chỉ đơn giản là vì muốn an lòng, nàng quả thực là đã xem đỉnh Quan Thế âm như Bồ Tát sống, giống như chỉ cần nàng đidâng hương, thì đỉnh Quan Thế âm nhất định sẽ ban cho nàng một đứa bé.
Có ai lại đặt toàn bộ kỳ vọng của mình lên người Bồ Tát? Chỉ có nhũng người đã đến đường cùng rồi, không còn cách nào xoay xở nhưng lại muốn hoàn thành tâm nguyện, mới có thể "Thành kính" như vậy. Nhưng Lục Quân chỉ mới xuât giá có một năm thôi mà, nàng có cần phải gấp đến như vậy không? Là nàng tâm địa thiện lương khát vọng muốn thay Diêu gia khai chi tán diệp, hay là áp lực của Diêu gia đối với nàng quá lớn?
Nhìn em gái của chồng cái trán lại nhô ra một tầng mồ hôi, nắm em gái của chồng rõ ràng tinh tế cổ tay, Tiêu thị rốt cục đã nhận ra không đúng. Nhị điệt nữ xuất giá thì Tiêu thị cũng nhìn ra em gái của chồng gầy, nhưng gầy không như vậy rõ ràng, em gái của chồng nói nàng bận học dược thảo, Tiêu thị liền tin, nhưng này mới mấy ngày trôi qua, vì sao lại gầy nhiều như vậy?
"Tẩu tử, chúng ta đi thôi." Đứng im nghỉ ngơi một lát, Lục Quân đã lấy lại sức, cảm thấy cả người đã đỡ nhiều rồi, làm nũng lắc lắc cánh tay Tiêu thị.
Đúng là chỉ cần quẹo một cái là dến đỉnh Quan âm, Tiêu thị đành miễn cưỡng gật gật đầu, sau đó đi bên trái Lục Quân, âm thầm để ý vẻ mặt nàng. Lục Minh Ngọc cũng lo lắng cho tiểu cô, cùng mẫu thân một trái một phải canh chừng.
Bởi vì lo lắng cho Lục Quân, tâm trạng hai mẹ con đều nặng nề, không nói lời nào, còn Lục Quân thì lại không có sức để nói, một lòng ngóng trông đinhanh một chút để đến đỉnh Quan Thế âm, thành tâm cầu hài tử. Đoàn người yên tĩnh đi đến nơi, không ngờ vừa mới rẻ sang liền thấy bóng dáng cao lớn đang đi từ đối diện tới, đúng là Minh Huệ Đế và Sở Hành.
Ba người giật nảy mình, cầu hài tử là chuyện tư mật của nữ nhân, ai mà ngờ rằng hôm nay liền bị hai người này phá vỡ.
Minh Huệ Đế cũng ngây ngẩn cả người, đêm đó hắn mơ thấy chỗ đám mây màu bay tới hình như là ở gần đây, nhưng vừa rồi đi dạo khắp nơi cũng khoog thấy có chỗ nào giống cảnh trong mộng, sau đó phát hiện bên này có tòa đỉnh Quan Thế âm, Minh Huệ Đế đột nhiên ngộ ra. hắn vẫn luôn mong chờ có con gái, hay là hay là cảnh trong mơ chỉ dẫn hắn tơi nơi này bái lạy Tống Tử Quan âm, sau đó sẽ thuận lợi có con gái?
thật ra Minh Huệ Đế cũng không tin lắm vào điều này, nhưng dù sao đó cũng là Tống Tử Quân âm, nói như thế nào cùng là điềm lành, bái lạy cũng không có vấn đề gì, huống chi hôm nay lại không có khách hành hương, không sợ bị người nhìn thấy, lại không ngờ rằng sẽ đụng phải ba người Tiêu thị.
Minh Huệ Đế theo bản năng nhìn về phía Lục Quân đi chính giữa. Biểu muội đã sinh một đứa con gái thứ hai, không cần phải cầu hài tử, cháu gái còn chưa có xuất giá đâu, hiện tại cầu không khỏi quá sớm, vậy cũng chỉ còn lại Lục Quân.
Nhận thấy ánh mắt của Minh Huệ Đế, lục Quân xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Minh Huệ Đế không phải cố ý khiến nàng lung túng, chỉ là, hắn đã đến đỉnh Quan Thế âm trước, lúc này nếu rời đi...
Ý niệm vừa chuyển, Minh Huệ Đế cố ý chất vấn: "Tiêm Tiêm, không phải là muội cố ý đến đây cười nhạo ta đấy chứ? Nếu không vì sao lần đầu tiên ta tới bái Quan Thế âm, lại bị muội bắt gặp?"
Nhìn ra Minh Huệ Đế cố tình thay Lục Quân giải vây, Tiêu thị lập tức phối hợp nói: "Đúng vậy, vừa rồi muội từ bên kia nhìn thấy Thất ca, đoán được huynh muốn tới cầu con gái, muội liền lại đây giúp thất ca, cầu Quan Thế âm sớm ngày ban cho ta một tiểu chất nữ khả ái đáng yêu."
Minh Huệ Đế cười bất đắc dĩ, "Thôi, nếu đã tới rồi vậy các ngươi đều đến giúp ta cầu xin đi, A Noãn thì thôi vậy."
Đây là Tống Tử Quan âm, cô nương chưa xuất giá mà bái thì không thích hợp lắm.
Vị hôn phu còn đang ở bên cạnh, Lục Minh Ngọc quét mắt nhìn đỉnh Quan Thế âm, lúng túng xoay đầu, nhìn nơi khác.
Tiêu thị thấp giọng dặn nữ nhi chờ ở đây, nàng cùng Lục Quân đã đỡ xấu hổ đi bái Quan Thế âm.
Đỉnh Quan Thế âm tọa lạc trên một bãi đất trống cao, muốn đến có còn phải leo hơn mười tầng bậc thang, bên cạnh bậc thang là hai hàng cây Tùng xum xuê, che khuất tầm mắt. Lục Minh Ngọc nhìn theo mẫu thân và tiểu cô, lại liếc liếc Sở Hành đang cách nàng khoảng hai mươi bước chân, nàng đỏ mặt xoay lưng sang chỗ khác, sợ nam nhân này lại nhìn chằm chằm nàng. Nhưng vừa mới xoay người, chợt nghe tiếng Sở Hành đi tới.
Lục Minh Ngọc không khỏi siết chặt khăn tay.
Sở Hành đứng cách nàng ba bước, cố ý đứng phía sau, nhìn tiểu cô nương ngượng ngùng hai má đỏ bừng, Sở Hành do dự một chút, vẫn là thấp giọng hỏi: "A Noãn, ngày Nhị tiểu thư xuất giá, ta... Nàng không có giận chứ?"
Hai hàng mi Lục Minh Ngọc run rẩy, hiểu được ý của hắn, lại cố ý hỏi: "Ngày đó làm sao vậy? Vì sao ta phải tức giận?" Người này thực thật ngốc, nàng đương nhiên không thể thừa nhận rằng mình biết chuyện hắn dạy bọn đệ đệ gọi hắn là tỷ phu, bằng không lại xấu hổ đến cỡ nào, huống chi nàng cũng không tức giận, ngược lại, còn có chút vui mừng đấy.
Sở Hành kinh ngạc, ngày đó nàng rõ ràng tức giận, cho nên trốn đi không gặp hắn, chỉ là, mắt thấy guong mặt Lục Minh Ngọc càng ngày càng đỏ, cúi đầu xấu hổ đứng ở đằng kia, hình như nàng không có giận thật.
"không có gì, Hoàng Thượng chắc cũng sắp xuống rồi, ta đi trước." Thời gian để cho hai người trò chuyện không nhiều lắm, Sở Hành liếc nhìn nàng một cái, tiếc nuối xoay người.
hắn ròi đi, Lục Minh Ngọc cũng luyến tiếc, vụng trộm quay đầu, liền thấy trên trường bào màu đen của hắn có dính tro bụi, không biết bị dính lúc nào.
"Quần áo của huynh bị bẩn..." Lục Minh Ngọc nhỏ giọng nhắc nhở, "trên bả vai bên trái, có dính bụi."
Bước chân Sở Hàng hơi ngừng lại, mắt nhìn phía trước, lại đưa tay ra phủi phủi sau lưng.
Lục Minh Ngọc thấy hắn phủi hai lần đều không phủi đúng chỗ, lại nhắc nhở một lần, nhưng mà Sở Hành vẫn không phủi được. Lục Minh Ngọc cũng sốt ruột thay hắn, cắn cắn môi, thừa dịp mẫu thân còn chưa có trở lại, Lục Minh Ngọc chạy tới, phủi nhanh trên lưng hắn một cái. Tay phải Sở Hành còn đang đặt chỗ xương bả vai, cảm nhận lực đạo yếu ớt của bàn tay nhỏ bé, mắt phượng liếc qua đỉnh Quan Thế âm, bàn tay to đột nhiên dời xuống, chuẩn xác bắt được bàn tay vị hôn thê.
Ấm áp như noãn ngọc, mềm mại không xương.
Lục Minh Ngọc choáng váng, trong chớp mắt khi bàn tay bị hắn bắt lấy, nàng hình như cũng biến thành tòa núi đá, hông thể cử động.
Sở Hành lại lập tức buông nàng ra, giống như vô tình, xoay lại bồi tội: "không phải ta cố ý..."
Giọng nói hắn trầm thấp, lại mang theo một chút gì đó đặc biệt khiến lòng nàng ngứa ngáy, giống như hắn đang đùa giỡn nàng. Lục Minh Ngọc cảm thấy Sở Hành không phải loại người như vậy, nàng qua loa ừ một tiếng, sau đó quay đầu trở về.
Gió núi thổi qua, làn váy xanh nhạt dính sát vào người, lộ ra dáng người mảnh khảnh yểu điệu, mắt phượng Sở Hành luôn dõi theo nàng, luyến tiếc, lại không thể gọi nàng quay lại, mà nàng vừa mới thay hắn phủi bụi, lại tựa như vừa mới quấn một sợi dây tơ hồng vào lòng hắn, cho dù nàng đi xa đến cỡ nào, đều luôn giữ lấy trái tim hắn.
Sở Hành chưa bao giờ cảm nhận được loại cảm giác kì diệu như vậy.
Mà trong khi hắn đang đắm chìm trong ôn nhu của vị hôn thê thì trước đỉnh Quan Thế âm, Minh Huệ Đế đã bái xong, liền nhường vị trí cho hai người Tiêu thị.
Tiêu thị đi cùng Lục Quân đến bái.
Minh Huệ Đế vừa mới đứng bên cạnh Lục Quân, lúc Lục Quân đi tới thì hắn tùy ý nhìn thoáng qua, ngạc nhiên thấy sắc mặt nàng tái nhợt, suy yếu như vậy, nhưng đôi mắt đào hoa lại sáng ngời thần kỳ, giống như ánh trăng thấp thoáng dưới hồ nước, dập dờn mê người. Minh Huệ Đế không tự chủ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú Lục Quân, thấy nàng vô cùng thành kính quỳ xuống, môi đỏ mọng mấp máy, sau đó, một hàng lệ không hề báo trước rơi xuống.
Cả người Minh Huệ Đế chấn động.
Trí nhớ bỗng nhiên trở lại nhiều năm trước, hắn ngồi ở trên long ỷ phê duyệt tấu chương, chợt nghe tiếng đò sứ rơi vỡ. Sợ hai tiểu cô nương bị thương, Minh Huệ Đế vội vàng chạy tới Đa Bảo Các. Tiểu chất nữ năm tuổi đang cúi đầu, hơi hơi nhếch cái miệng nhỏ nhắn nhìn mảnh sứ vỡ, khônghề sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy thú vị, còn Lục Quân thì lại dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn hắn, gương mặt tái nhợt, hắn còn chưa lên tiếng, nước mắt của nàng liền rơi xuống.
Hai gương mặt đầy nước mắt dần dần hợp lại làm một, lại nhìn Lục Quân đang quỳ nơi đó, trong ngực Minh Huệ Đế không khỏi khó chịu.
hắn cảm thấy không thoải mái, Minh Huệ Đế nói không rõ nguyên nhân, chỉ là hắn không muốn thấy nàng khóc.
Vì sao nàng lại rơi lệ?
Bởi vì có thắc mắc trong lòng, Minh Huệ Đế tiếp tục quan sát Lục Quân, nhìn nàng dập đầu xong đứng lên, còn chưa kịp đứng vững thì đã ngã xuống!
"A Quân!"
Minh Huệ Đế bước nhanh tới, trước khi Lục Quân ngã xuống đã kéo người ôm vào lòng.