Xuân Noãn Hương Nùng

Chương 27



Editor: Tapu

Sau khi đón tân nương qua cửa, đôi tân nhân phải đi vào chính viện bái đường, rồi trở về tân phòng.

Bên trong chính viện, Trang vương ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, cười tủm tỉm nhìn một đôi tân nhân phía dưới. Phu thê thế tử Tiêu Ý cùng phu thê Lục Vanh đứng ở hai bên, đứa nhỏ hai nhà lại không đi theo cha mẹ, mà tìm chỗ tốt để xem lễ, các tân khách tuy vẫn ở trong sảnh nhưng lại cách khá xa nên tầm nhìn vẫn rất thoải mái.

Lục Minh Ngọc nhìn cữu cữu và cữu mẫu nhưng tâm tư lại ở trên người Sở Tùy đang đứng xéo bên phía đối diện, mỗi khi nàng cảm nhận được ánh mắt từ bên kia nhìn đến, mặt Lục Minh Ngọc không khỏi nóng lên từng trận, đầy thẹn thùng. Nàng rất nhớ Sở Tùy, vừa rồi nhịn không được mới thừa dịp rối loạn ôm hắn, sau lại nghĩ đến hành động vừa rồi, Lục Minh Ngọc xấu hổ muốn chết. Nếu để mẫu thân biết, có bao nhiêu dọa người chứ, một cônương gia cư nhiên không biết xấu hổ, chủ động đi ôm người ta......

Hai tay xoắn vào trong tay áo, Lục Minh Ngọc kìm lòng không đậu vụng trộm nhìn qua.

Sở Tùy lại đang xem đôi tân nhân giao bái, không lưu ý đến ánh mắt của tiểu cô nương.

Lục Minh Ngọc có đôi chút thất vọng, nhưng rất nhanh lại bị bầu không khí vui tươi tưng bừng náo nhiệt cuốn hút, thật tình thay Cữu Cữu cao hứng. Đời trước tổ phụ tổ mẫu, phụ thân mẫu thân đều không có khoái hoạt, chỉ có Cữu cữu và cữu mẫu hàng năm ân ái, cảm tình thật tốt.

Khi Lục Minh Ngọc không còn lưu ý đến Sở Tùy nữa thì Sở Hành cách đó không xa lại nhìn về phía tiểu cô nương. Có một số việc, một khi đã có lòng nghi ngờ, sẽ nhớ đến rất nhiều việc, nhiều dấu hiệu có thể chứng minh suy đoán của chính mình. Ví dụ như nếu ngồi xuống chiều cao của Lục Minh Ngọc và Cát thần y thập phần giống nhau, nếu thật sự là một người, y thuật của Lục Minh Ngọc là học được từ đâu? Là sau khi hắn chết?

Sau đó thì sao, cho dù hắn có thể chứng minh suy đoán của mình là đúng, kế tiếp hắn thì phải làm thế nào đây? nói cho Lục Minh Ngọc biết hắn cũng trọng sinh, sẽ hỏi nàng đời trước đã xảy ra chuyện gì? Bí mật này quá lớn, sẽ khiến người ngoài nghĩ hắn là tá thi hoàn hồn, Sở Hành không thể tin Lục Minh Ngọc, hắn không muốn chỉ mình hắn nguyện ý nói, hắn và Lục Minh Ngọc phải cùng nhau nguyện ý.

Sở Hành suy nghĩ lung tung, tâm cũng dần dần bình tĩnh lại.

Trở lại bộ dáng trấn tĩnh ung dung, hắn vốn đã biết rõ tình hình chiến đấu của hai trận kịch chiến kia, Sở Hành tin tưởng mình sẽ không chết. Vì vậy, hắn không cần phải hỏi Lục Minh Ngọc chuyện tương lai, hắn tự tin vào tương lai của mình. Về phần Lục Minh Ngọc, nếu nàng thật sự trọng sinh, xem cách phu thê Lục Vanh giúp nàng ngụy trang thành thần y, hiển nhiên đã biết tình hình của Lục gia kiếp trước, lấy thông minh và tài trí của cả 2 vợ chồng, việc tự bảo vệ gia đình mình hẳn không thành vấn đề.

Tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi.

Tân nương được đưa vào tân phòng, nữ quyến theo sau, các nam khách ở lại phòng ngoài. Sở Hành đưa mắt nhìn theo tiểu cô nương vượt qua trước người mình rồi quay đầu tiếp các nam khách. Sở Tùy cùng Sở Hành đều là người nhà Sở gia đưa tân nương gả qua, cũng muốn giúp biểu muội có mộtbữa thành hôn náo nhiệt, bởi vậy lên tinh thần cùng Tiêu Tòng Giản tiếp rượu các khách nhân là đồng liêu của mình. Đáng tiếc, nam khách hai họ không ai dám nháo, ai bảo Tiêu Tòng Giản là thị vệ của Thần Xu doanh chứ? Mời đến đều là huynh đệ Thần Xu doanh, ai lại dám cùng Sở Hành vị lãnh đạo trực tiếp này cụng chén?

Đợi cho buổi tối, Tiêu Tòng Giản nóng vội đi muốn vào tân phòng, Sở Hành lúc này mới đứng lên, giơ chén rượu trong tay ngăn Tiêu Tòng Giản lại, lấy thân phận biểu tỷ phu yêu cầu hắn đối xử tốt với biểu muội. Tiêu Tòng Giản đã ngà ngà say, chỉ mãi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý dù chẳng nghe được mấy câu. Sở Hành cười cười, đem rượu trong chén uống cạn một hơi, khi buông chén xuống, phượng quang không chút để ý quét một vòng.

Toàn bộ thị vệ Thần Xu Doanh lập tức nhận ra ý trong ánh mắt của Chỉ huy Sứ đại nhân, nhất thời toàn bộ từng người một đứng lên như măng mọc sau mưa lần lượt chúc rượu mừng Tiêu Tòng Giản. Cuối cùng vẫn là thế tử Tiêu Ý lo lắng Nhị đệ xấu mặt, chạy nhanh đến giải vây. Sở Hành thực nể tình, bảo bọn thuộc hạ thả người, liếc nhìn về phía đường đệ, đã thấy Sở Tùy không biết từ khi nào đã gục ngay trên bàn, say rồi......

Sở Hành bật cười, đường đệ vẫn là quá nhỏ, chỉ mới là thiếu niên mười bốn mười lăm, còn phải luyện nhiều.

Hôm sau, Lục Minh Ngọc mới nghe Tiêu Hoán kể lại chuyện cánh đàn ông thay nhau chuốc rượu cữu cữu. Tiêu Hoán cũng là người Tiêu gia, đương nhiên muốn thổi phồng người nhà mình, ưỡn ngực nói:“Nhị thúc tửu lượng rất tốt mới không sợ bọn họ, nhưng mà Sở nhị gia thì không qua mấy chén đã thượng thổ hạ tả......”

“Ngươi không phải hôm qua ngủ rất sớm sao,như thế nào lại biết?” Lục Minh Ngọc không thích nghe hắn nói xấu Sở Tùy, nghi ngờ ngắt lời hỏi.

Tiêu Hoán sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói cho biểu muội biết hắn cũng là nghe người khác nói .

“Được rồi, đã đến lúc trở về rồi, con cũng đừng ồn ào nữa” Tiêu thị vịn bả vai nữ nhi, ôn nhu cười nói.

“cô mẫu không ở thêm vài ngày sao?” Tiêu Hoán luyến tiếc A Noãn biểu muội, ngoài miệng nói chuyện cùng cô mẫu nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lục Minh Ngọc.

Tiêu thị cúi đầu nhìn Tiêu Hoán nói:“không được, Hoán ca nhi, A Noãn còn phải về đọc sách, sau này có rảnh cô mẫu lại đưa A Noãn tới đây chơi với con, Hoán ca nhi cũng phải đọc sách cho tốt, biết không?”

Tiêu Hoán rất thất vọng.

Lục Minh Ngọc hạ quyết tâm phải cách xa Tiêu Hoán, cố ý thật vui vẻ,“Biểu ca, chúng ta về đây!”

nói xong, một tay nắm mẫu thân, tay kia nắm phụ thân, đôi chân ngắn ngủn chạy nhanh về phía trước. một nhà ba người hồi phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.