Xuân Noãn Hương Nùng

Chương 61



Mùa đông trời giá rét, người sợ lạnh, ngựa đi cũng chậm, hơn nữa ngày ngắn đêm dài, cả nhà Lục Minh Ngọc từ đầu tháng mười đã khởi hành từ thành Hàng Châu, trước tiên đi đường thủy, sau lại thay sang xe ngựa, đến đầu tháng chạp mới đến huyện Vĩnh Định thuộc Ký Châu, còn cách kinh thành khoảng năm ngày.

Gần hoàng hôn, ánh nắng tắt dần, vài chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa trạm dịch.

Vì Lục Vanh đã phái người đến báo trước, nên dịch thừa đã dọn dẹp sạch sẽ tiểu viện tốt nhất ở đây, ân cần mời cả nhà năm người Lục gia vào ở.Cho dù màn xe ngựa có làm bằng vài bông dày đến thế nào, thi thoảng cũng vẫn có gió luồn qua khe hở, ba tỷ đệ Lục Minh Ngọc đã sớm bị lạnh đến choáng váng, vừa xuống xe đã theo sát Tiêu thị, bước nhanh vào hậu viện, vội vã đốt địa long, than củi bốc cháy sưởi ấm cả căn phòng.

“Lạnh thật đấy.” Lục Minh Ngọc ôm lò sưởi nhỏ bằng đồng tráng men khắc cành sen quấn với hải đường, nhẹ nhàng giậm giậm chân, cảm thấy hai chân mình như đã biến thành hai khối băng, chẳng có chút độ ấm nào.

“Mau lên giường ngồi.” Tiêu thị vừa cởi lớp áo khoác dày nặng trên người tiểu nhi tử vừa đau lòng nói. Càng tới gần kinh thành trời càng lạnh.

Lục Minh Ngọc xoa xoa tay, cởi giày trèo lên giường, ngồi ngay cạnh lò sưởi ở đầu giường. Thu Nguyệt săn sóc đưa cho nàng một tấm chăn gấm đã được ủ ấm, Lục Minh Ngọc nhận lấy, lập tức đắp lên chân, Hằng nhi lanh lợi chạy tới, Lục Minh Ngọc liền xốc lên một góc để đệ đệ chui vào, bên kia Niên nhi thấy vậy, bĩu bĩu môi cũng muốn đắp chăn cùng với tỷ tỷ mình.

Vì thế, Lục Minh Ngọc ngồi ở giữa, mỗi bên một đệ đệ, ba tỷ đệ chen chen chúc chúc, chẳng mấy chốc đã ấm lên.

“Mẹ, lần này về nhà rồi, con không bao giờ muốn đi xa nhà nữa.” Coi Niên nhi béo mập 3 tuổi như lò sưởi cầm tay, Lục Minh Ngọc ôm bé, mệt mỏi nói với mẫu thân. Rời kinh thành gần 4 năm, đầu tiên là cả nhà chạy thẳng từ kinh thành tới Nhạc Dương, sau đó xuôi dọc theo Trường Giang, cứ cách vài tháng lại đổi một thị trấn, mãi cho đến Hàng Châu. Lục Minh Ngọc không nhớ rõ rốt cuộc mình đã dọn nhà bao lần.

Tiêu thị gật đầu, dịch người đến trước mặt nữ nhi, nói: “Ừ, sau này chúng ta sẽ ở luôn tại kinh thành, không đi đâu nữa hết.”

Trong lúc nói chuyện, Lục Vanh đã trở lại.

Tiêu thị lặng lẽ vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo trượng phu ngồi đấy.

Đều là người một nhà, Lục Vanh không khách khí, lập tức ngồi xuống, uống một hớp trà làm ấm người, Lục Vanh cười nhìn về phía nữ nhi, “A Noãn,khi nãy Lưu dịch thừa có nói, huyện Vĩnh Định có tập tục thi đấu băng hi (1) mùa đông, lần này chúng ta tớirất đúng lúc, ngày mai có băng hi, các con có muốn đixem không? Ở ngay trên mặt sông thành Bắc đấy.”

(1) Băng hi: Các trò chơi trên băng.

“Phụ thân, băng hi là gì thế?” Hằng nhi hoang mang hỏi, Niên nhi cũng mờ mịt nhìn phụ thân.

Hai bé trai này đều lớn lên ở phía nam, đừng nói là băng hi, mà ngay cả một trận tuyết lớn thật sự là như thế nào, hai bé cũng chưa từng được thấy. Lục Minh Ngọc sống hai kiếp, ngược lại đã xem băng hi không ít lần.Hàng năm, mỗi khi đông đến, trong cung đều sẽ có người tổ chức băng hi để đế hậu cùng với các phi tần xem giải trí. Lục Minh Ngọc thân là cháu ngoại của Minh Huệ đế, lần nào cũng nhận được thiệp mời của Hoàng hậu.

“Băng hi tức là một đám người cùng chơi đùa ở trên băng.” Lục Minh Ngọcchạm chạm vào mũi Niên nhi, giải thích một cách đơn giản.

“Đệ cũng muốn chơi!” Vừa nghe có trò vui, Hằng nhi Niên nhi gần như đồng thanh la lên.

Trước đó Lục Vanh đã quyết định sẽ dắt mấy đứa con trai đi rồi, hắn chỉ muốn biết nữ nhi sợ lạnh của mình có hứng thú hay không thôi.

thật ra Lục Minh Ngọc không muốn đi lắm, nhưng thấy bọn đệ đệ hứng thú bừng bừng như vậy, Lục Minh Ngọc liền gật gật đầu, cười nói: “Ừ, tỷ cũng chưa bao giờ được xem mấy trò chơi trong dân gian đâu.” 

Trong lúc cả gia đình Lục gia đang bàn bạc lên kế hoạch cho hành trình ngày mai, thì tại trạm dịch ở huyện lân cận cách đó bốn mươi dặm, Sở Hànhcũng vừa khéo nhận được tin về băng hi.

“Đại nhân, hay là ngày mai chúng ta cũng đi góp vui đi?” một thị vệ Thần Xu doanh đi theo hắn rời kinh làm việc hứng thú nói.

Bản thân Sở Hành không muốn đi, nhưng liếc sang hai thuộc hạ khác cũng đang trông mong nhìn hắn, nghĩ rằng mấy ngày gần đây mọi người đã vất vả nhiều, Sở Hành liền đồng ý.

Việc Hoàng thượng giao, hắn đã lo liệu ổn thỏa, tạm thời nghỉ ngơi nửa ngày rồi quay về kinh thành, coi như là thưởng cho bọn họ một chút vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.