Xuân Noãn Hương Nùng

Chương 75



Ở tịnh phòng Ngự Hoa Viên, chung quanh cây cối yên tĩnh, khi đến hè lộ ra một mảnh bóng râm che khuất, lúc này vào đông cây cối tiêu điều, nhưng vẫn có tùng bách ngạo nghễ xanh tươi, phía trước Sở Tùy đang đứng tránh đằng sau một cây bách tùng,nên một đường Lục Minh Ngọc đến đây mới khôngthấy hắn.

Đối mặt với mắt phượng đang mỉm cười của Sở Tùy, nếu Lục Minh Ngọc đoán không được Sở Tùy đứng trốn ở chỗ này chờ nàng, thì sống uổng phí hai đời.

Theo bản năng, Lục Minh Ngọc nhanh chóng nhìn quét một vòng chung quanh.

“Nơi này không ai, ta đều xem qua.” Sở Tùy tự cho là săn sóc, khi nói chuyện hướng đường muội Sở Doanh một ánh mắt.

Sở Doanh chịu đường huynh nhờ, hỗ trợ lừa A Noãn tỷ tỷ lại đây, tuy rằng đường huynh nói hắn chỉ là muốn xin lỗi với A Noãn tỷ tỷ chuyện làm sai lúc trước, Sở Doanh vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, cho nên trong lòng bất an, lòng bàn tay ra một tầng mồ hôi, trên đường không dám nhìn Lục Minh Ngọc cũng không có giống thường ngày vui vẻ trò chuyện cùng Lục Minh Ngọc. Lúc này thấy đường huynh ý bảo nàng có thể đi rồi, Sở Doanh trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng mà tránh thoát tay Lục Minh Ngọc, thấp đầu nói: “A Noãn tỷ tỷ, ta đi đến tịnh phòng trước.”

không đợi Lục Minh Ngọc đáp lời, khuôn mặt nhỏ hồng của Sở Doanh chạy nhanh về phía tịnh phòng cách đó không xa, nàng không mang theo nha hoàn, chỉ có Quế Viên đi theo Lục Minh Ngọc.

Sở Tùy nhìn về phía Quế Viên, “Ngươi đi theo chiếu cố nhị tiểu thư đi.”

Quế Viên tức giận đến quả thực muốn cười, không thể tưởng tượng mà nhìn chằm chằm Sở Tùy, “Sở nhị công tử, ngươi có phải ngươi đem ta trở thành nha hoàn của phủ Quốc công của các ngươi?” Nàng là nha hoàn, nhưng nàng chỉ nghe theo lệnh của các chủ tử Lục gia nói, Sở Tùy có ý đồ gây rối lừa tiểu thư lại đây, Quế Viên biết tiểu thư nhà mình không thích Sở Tùy, nên như thế nào ngoan ngoãn chịu hắn sai sử?

Còn Lục Minh Ngọc thì lại trực tiếp xoay người, “Chúng ta đi.”

Nàng xuất phát từ một lòng hảo tâm làm bạn với Sở Doanh, lại không dự đoán được Sở Doanh thế nhưng có lòng khác, hảo ý bị cô phụ, Lục Minh Ngọc không đến mức mà hận Sở Doanh một cái tiểu hài tử chân chính mười tuổi, nhưng nàng cũng sẽ không tiếp tục ở lại chỗ này nói chuyện cùng Sở Tùy.

“A Noãn, ta không có ý tứ khác, chỉ là có hai việc muốn cùng muội nói rõ ràng.” Sở Tùy bước nhanh vòng đến trước người Lục Minh Ngọc, cúi đầu, thần sắc nghiêm túc mà nhìn Lục Minh Ngọc, ngữ khí thành khẩn cùng ôn nhu, “A Noãn, ta chỉ hỏi hai việc, hỏi rõ ràng, về sau ta không bao giờ làm phiền muội nữa.”

Lục Minh Ngọc một câu đều không muốn nói với hắn, mặt lạnh nhấp môi, chuẩn bị từ bên người hắnvòng qua đi.

“A Noãn, túi tiền muội đưa ta ta còn giữ.” Sở Tùy bước chân bất động, lại duỗi tay chặn ở trước mặt Lục Minh Ngọc, nắm chặt nắm tay buông ra, lập tức xuất hiện một cái túi tiền thêu tinh mĩ, quả đào cùng trúc thanh thêu trên túi tiền, sợi dây thừng bằng bông niết ở ngón tay thon dài trắng nõn nam nhân am hiểu vẽ tranh, theo động tác của nam nhân nhẹ nhàng lay động.

Túi tiền gần ngay trước mắt, từng đường kim mũi chỉ mặt trên, đều là tự mình nàng thêu.

Lúc nàng bảy tuổi, mang theo nha hoàn bên người,vụng trộm mà dùng châm pháp thêu của Đại tỷ tỷ mà thêu túi tiền này,mỗi một châm, đều là một mảnh tâm ý của nàng đối với Sở Tùy, mỗi một đường chỉ, đều là khát khao ngượng ngùng mà nàng giấu dưới đáy lòng, khát khao chính mình sớm ngày lớn lên, lại lần nữa mặc hỉ bào đỏ thẫm gả cho hắn lần nữa.

Nhưng Sở Tùy không xứng với cái túi tiền này.

Lục Minh Ngọc đột nhiên giơ tay ra, muốn đem túi tiền cướp về.

Sở Tùy đã sớm đề phòng nàng, rành mạch nhìn thấy ánh mắt ngoài ý muốn của tiểu cô nương, bi thương rồi chuyển sang lạnh nhạt phẫn nộ, Sở Tùy nháy mắt nắm chặt tay, đem túi tiền nắm chặt ở lòng bàn tay. Nhưng cánh tay hắn vẫn không nhúc nhích, tay nhỏ Lục Minh Ngọc không bắt được túi tiền, vững chắc vỗ vào trên tay hắn.

Mát lạnh tinh tế,sau đoạn nhân duyên ngắn ngủi ở Nhạc Dương, đây là lần thứ hai Sở Tùy bị một thiếu nữ chạm vào tay.

Là một cô nương dung mạo như hoa mẫu đơn,hay là một cô nương có thân phận tôn quý,người sau mới là cô nương chân chính xứng đôi làm thê tử hắn.

Trong lòng Sở Tùy nổi lên một tia gợn sóng, ánh mắt nhìn Lục Minh Ngọc càng thêm ôn nhu, thấy Lục Minh Ngọc tức giận rút tay về, hắn nhìn chằm chằm túi tiền trong tay tâm tình do dự rốt cuộc có nên giữ lại túi tiền này hay không, lại lần nữa Sở Tùy cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú cơ hồ ngang hàng cùng khuôn mặt của Lục Minh Ngọc, giọng nói ôn nhu nói: “A Noãn, ta cam đoan, chỉ cần muội trả lời ta hai vấn đề, ta lập tức đem túi tiền trả lại cho muội.”

Khuôn mặt Lục Minh Ngọc trầm xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm nắm tay hắn.

Đây là túi tiền tự nàng thêu, nhiều năm qua như vậy, nàng cho rằng Sở Tùy đã sớm ném đi rồi, cho nên sau khi hồi kinh cũng không nghĩ tới chuyện này, nhưng không ngờ Sở Tùy vẫn còn giữ. Điều này cho thấy trong lòng Sở Tùy có nàng? Lục Minh Ngọc nàng mới không dễ dàng tin, cũng giống như biểu ca Tiêu Hoán tặng lễ vật cho nàng, dù nàng không thích, nhưng vẫn nhận lấy, rồi đưa cho nha hoàn cất nơi nào đó, ngày nào mà nàng muốn nhìn, bọn nha hoàn liền cầm ra tới.

“A Noãn, hôm nay muội đi rồi, thì lần sau ta cũng sẽ nghĩ cách để gặp muội, chẳng lẽ muội nghĩ mỗi lần ra cửa đều đề phòng ta?” Sở Tùy hướng dẫn từng bước.

Lục Minh Ngọc cắn môi.

“Ngươi làm sao có thể vô lại như vậy?” Quế Viên nghe không nổi nữa, thấp giọng uy hiếp Sở Tùy, “Mua chóng đem túi tiền của Tiểu thư ta trả lại đây, bằng không ta sẽ nói cho phu nhân biết!”

Uy hiếp ấu trĩ như thế, Sở Tùy chỉ xem như không nghe thấy, mắt phượng chấp nhất mà nhìn chằm chằm Lục Minh Ngọc, bước lại gần, càng nhìn càng thấy ngũ quan Lục Minh Ngọc tinh xảo, khuôn mặt trắng nõn mịn màn phảng phất như được làm từ nước, còn có một hương hoa nhàn nhạt bay vào chóp mũi. Sở Tùy nhẹ nhàng hút một hơi, ân, là hương hoa hồng.

Vừa trắng vừa thơm, mạc danh hắn muốn cắn một cái.

Hầu kết nam nhân lên xuống, Lục Minh Ngọc đang do dự có nên trả lời Sở Tùy hai vấn đề hay không,lại nghe được thanh âm, ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt quen thuộc mang theo ái muội trong mắt Sở Tùy. Lúc này nàng mới ý thức được hai người đứng quá gần. Ngày mai nàng sẽ mười ba, bộ dáng càng ngày càng mỹ,nếu như bây giờ Sở Tùy động loại tâm tư này, thì về sau hắn sẽ tiếp tục dây dưa, hắnnhất định sẽ không buông tay.

“Quế Viên, ngươi đi qua bên kia trông, nếu có người lại đây thì lập tức nhắc nhở ta.”

Chủ ý đã định, Lục Minh Ngọc làm mặt lạnh đi đến đằng sau cây tùng bách, Sở Tùy nâng môi cười, tự giác mà đi theo phía sau.

“Ngươi đứng ở đó.” Lục Minh Ngọc chỉ vào đằng sau cây tùng bách, nàng đứng ở ngoài cách ba bước, chỉ cần giấu một người là đủ rồi.

Tiểu cô nương có tâm phòng bị quá nặng, Sở Tùy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đối Lục Minh Ngọc, hắntò mò hơn là kinh diễm,trong đó còn có một chút yêu thích, nên hắn cũng không có khả năng làm bất luận hành động gì đối với nàng vượt qua lễ phép, trừ phi xác định Lục Minh Ngọc cũng lưỡng tình giống hắn, Sở Tùy mới dám nắm bàn tay nhỏ của nàng, ngẫu nhiên trộm hương, nhiều hơn thì tuyệt đối sẽkhông làm.

“Ngươi muốn hỏi ta vấn đề gì?” Nam nhân chỉ đứng nhìn mà không nói lời nào, Lục Minh Ngọc quay đầu lạnh giọng hỏi.

Đây là ở trong cung, suy nghĩ vì danh dự của Lục Minh Ngọc, Sở Tùy cũng không dám chậm trễ lâu lắm, rốt cuộc hắn chỉ muốn giải thích nghi hoặc, cũng không tính toán hại Lục Minh Ngọc. Khụ khụ, Sở Tùy lại lần nữa đem túi tiền đưa ra, “Vấn đề thứ nhất, năm ấy muội nhìn thấy ta một tiếng biểu cữu cữu cũng không kêu, vì sao lại tặng túi tiền cho ta?”

Lục Minh Ngọc liếc mắt nhìn túi tiền kia, hồi tưởng tình hình ngày đó, một bên ở trong đầu bịa đặt lý do một bên thấp giọng nói: “Đó là ta thêu cho cha ta, hy vọng hắn tương lai đậu tam nguyên, nhưng cùng ngày đó ta trộm chạy tới bên nam khách chơi, bị ngươi phát hiện, ta sợ ngươi đi đến trước mặt nương cáo trạng, đành phải đem túi tiền đưa ngươi, hy vọng ngươi xem phân lượng của lễ vật mà thay ta giữ bí mật.”

Sở Tùy giật mình, hoài nghi mà nhìn chằm chằm đôi mắt Lục Minh Ngọc, “không nghĩ tới chuyện lúc bảy tuổi ngươi cũng nhớ rõ ràng như vậy, hơn nữa mới bảy tuổi, cũng biết tặng lễ vật hối lộ người khác.” Trong lòng lại không quá tin, một tiểu cô nương bảy tuổi, làm sao trong khoảng thời gian ngắn mà nghĩ được biện pháp đó? Nếu là đưa cho Lục tam gia, Lục Minh Ngọc vì sao để trong nhà, mà lại mang theo trên người?

Lục Minh Ngọc dời đi tầm mắt, lạnh như băng nhắc nhở hắn, “Cái thứ hai.”

Sở Tùy buông tay, nghĩ nghĩ, khom lưng, mắt phượng sâu kín mà nhìn Lục Minh Ngọc, dùng thanh âmchỉ có hai người có thể nghe thấy hỏi: “Ở Nhạc Dương, ta du hồ cùng với nghĩa muội, nàng tâm tính tiểu hài tử, lôi kéo ta muốn đi ngồi thuyền, A Noãn thấy một màn như vậy, vì sao tức giận đến mắng ta, nóikhông bao giờ muốn nhìn thấy ta?”

Nghĩa muội……

Mặt đối mặt nghe Sở Tùy nói dối lừa nàng, Lục Minh Ngọc lạnh lòng lần nữa,nhưng vẫn không nhịn được, châm chọc mà bật cười. Nàng nâng mi mắt lên, nhìn ánh mắt ngoài ý muốn của Sở Tùy, Lục Minh Ngọc không chút nào che dấu sự khinh thường, “Sở Tùy, ngươi cùng vị kia cô nương rốt cuộc là quan hệ gì, trong lòng ngươi càng rõ ràng, khi đó ta tuy rằng mới chín tuổi, cũng hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ, chính mắt thấy…… Tự nhiên muốn cùng ngươi loại người ra vẻ đạo mạo phong lưu phủi sạch quan hệ.”

Khuôn mặt Sở Tùy trầm xuống, không ngờ Lục Minh Ngọc đoán được tư tình của hắn cùng Đổng Nguyệt Nhi.

hắn vừa muốn biện giải, Lục Minh Ngọc lại tiến lên một bước, hướng hắn duỗi tay, “Nhị công tử, điều ngài muốn biết ta đều nói, thỉnh đem túi tiền trả lại cho ta.”

“Ngươi đều nói, nhưng từ đầu đến cuối đều là lời nói dối.” Sở Tùy thẳng lưng, đối mặt với ánh mắt khiếp sợ cùng phẫn nộ của Lục Minh Ngọc,hắn không nhanh không chậm mà đem kia túi tiền cất lại trong túi tay áo. Làm chuyện lật lọng, nhưng hắn vẫn hướng Lục Minh Ngọc cười sáng lạn, “Trong cung nói chuyện không tiện, ta đi trước, lần sau sẽ tìm muội nói. Đúng rồi, Tương Tương trong bụng dấu không được chuyện, cho nên ta nhờ Doanh Doanh giúp ta, Doanh Doanh đơn thuần nhu nhược, A Noãn muốn trách liền trách ta, đừng cùng nàng tức giận với nàng được không?”

Lúc này Lục Minh Ngọc làm gì có tâm tư truy cứu Sở Doanh sai, bị Sở Tùy làm cho tức giận đến đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đem túi tiền trả lại cho ta!”

Sở Tùy vẫn cười như cũ, ỷ vào việc Lục Minh Ngọc không có cách lấy được túi tiền mà nghênh ngang từ đằng sau bách thụ vòng đi ra, chuẩn bị dọc theo đường mà rời đi, đi qua bên kia cùng đám người Tam hoàng tử hội hợp,lại không ngờ mới đi ra chưa tới mười bước, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng dáng áo bào màu tro, sắc mặt Sở Tùy khẽ biến, đang muốn thừa dịp đối phương chưa phát hiện ra hắnmà trốn đi trước,không ngờ đằng sau vang lên tiếng khóc đầy ủy khuất, “Biểu cữu cữu……”

Sở Tùy có chút không tin được vào lỗ tai chính mình.

Vừa muốn xoay người, thì thấy tiểu cô nương mặc cung trang màu hồng nhạt chạy qua bên người hắn, tựa như con bướm trắng bay về phía huynh trưởng vẻ mặt nghiêm túc đi nhanh về phía này, một tay còn nâng lên, nhìn động tác như là đang chùi nước mắt. Sở Tùy bị sự khác biệt trước sau của Lục Minh Ngọc mà chấn động đến cả người cứng đờ, thẳng đến trong đầu hiện lên cảnh mấy năm trước, Lục Minh Ngọc cũng là khóc lóc chạy đi như thế này, sau đó muội muội yếu đuối cáo trạng cùng huynh trưởng, nói hắn khi dễ người……

Sở Tùy chợt thấy đau đầu vô cùng, không chút nghĩ ngợi đuổi theo Lục Minh Ngọc, ý đồ ngăn cản nàng cáo trạng.

Lục Minh Ngọc nghe thấy tiếng bước chân, sợ tới mức đã quên giả khóc,chạy nhanh hơn về phía Sở Hành.

Kiếp trước đã là phu thê, hiện giờ một người chạy một người đuổi, bị người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa?

Gân xanh trên trán Sở Hành nhảy thình thịch, thấp giọng quát: “Đều đứng lại!”

Lục Minh Ngọc vừa tín nhiệm hắn lại vừa sợ hắn, nghe vậy trong lòng nhảy dựng lên, lập tức ngừng lại, nhìn thấy nam nhân đối diện sắc mặt xanh mét, một khắc trước còn mạc danh chắc chắn Sở Hành sẽgiúp nàng, lúc này bỗng nhiên lại không có tự tin đó. Sở Hành là quân tử, nhưng hắn cũng là đường ca của Sở Tùy, hắn thật sự sẽ thay nàng chống lưng sao?

Sở Tùy cũng sợ huynh trưởng, nhưng điều hắn sợ cùng Lục Minh Ngọc không giống nhau, nên lúc Sở Hành mở miệng,Sở Tùy vẫn như cũ đi chạy về phía trước, cuối cùng đứng ở bên cạnh Lục Minh Ngọc, cắn răng uy hiếp, “Muội còn dám vu hãm ta, hoặc là nói đến chuyện túi tiền, ta liền đem chuyện muội đưa cho ta túi tiền nói ra đi, nói muội đã sớm thích ta.”

Lục Minh Ngọc hận Sở Tùy lừa gạt,cũng khinh thường hắn trêu hoa ghẹo nguyệt bội tình bạc nghĩa, nhưng nàng tự nhận mình hiểu được Sở Tùy, lời này bất quá là uy hiếp nàng, tuyệt sẽ không thật đem chuyện này nói bậy bên ngoài, bởi vậy nàng gắt gao mím miệng, thấy Sở Hành vừa đến trước mặt, lập tức biến sắc mặt, lã chã chực khóc mà trốn đến sau lưng Sở Hành cáo trạng, “Biểu cữu cữu, hắn đoạt túi tiền của ta ……”

Tóm lại nàng muốn thử một lần, thử còn có cơ hội lấy túi tiền về, còn nếu không thử, chỉ sợ đời này đòi cũng không được nữa.

Vì giả bộ giống như một tiểu bối bị khi dễ, Lục Minh Ngọc cắn cắn môi, tay nhỏ cử động, nhẹ nhàng mà nắm lấy một góc quần áo của Sở Hành, cầu xin mà quơ quơ, “Biểu cữu cữu, ngươi là ca ca của hắn, nhưng người sẽ giúp ta phải không? hắn khi dễ ta, còn bắt Doanh Doanh phải giúp hắn , nên bây giờ Doanh Doanh còn trốn tránh ở trong tịnh phòng ……”

Giờ khắc này, Lục Minh Ngọc vô cùng may mắn khi vóc dáng nàng lùn, cũng vô cùng may mắn ngày mai nàng mới mười ba tuổi, nhỏ hơn một tuổi, thì “Làm nũng” cũng sẽ dễ hơn một chút.

Lực chú ý của Sở Hành đều ở bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo của hắn, nhưng khi nghe được Sở Tùy vì muốn tiếp cận Lục Minh Ngọc mà bắt thân muội muội đơn thuần thiện lương của hắn liên lụy vào, trong lòng Sở Hành có điểm rung động xa lạ. Sở Hành ngẩng đầu lên nhìn về phía đường đệ, ánh mắt lạnh băng, giọng nói càng lạnh hơn, “Thời Khiêm, Tứ tiểu thư nói đều là thật sự?”

hắn phát hiện không thấy đường đệ, xuất phát từ lo lắng, nên mới đến bên này tìm xem.

Sở Tùy không dám đối diện cùng huynh trưởng, rũ mắt xuống đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa cáo mượn oai hùm của Lục Minh Ngọc …… Rất đáng yêu.

Sở Tùy hắn vừa tức vừa thích, nàng đúng là con hồ ly giảo hoạt, nàng cho rằng nàng tìm huynh trưởng, hắn liền không có cách?

Dư quang nhìn thấy đường muội chần chừ đi tới, Sở Tùy ngẩng đầu ưỡn ngực, bằng phẳng nhìn lại huynh trưởng, bình tĩnh nói: “Đại ca, có chút nghi hoặc đệ có thể giải thích, bởi vì thiết kế muốn gặp nàng tại đây. Nên đệ lợi dụng Doanh Doanh là không đúng, sau khi về nhà đệ cam nguyện chịu đại ca trừng phạt, nhưng túi tiền còn có ẩn tình khác, thứ đệ phải giữ lại nó một thời gian, khi nào A Noãn nóithật với đệ, đệ sẽ trả lại nàng.”

“Biểu cữu cữu……” Lục Minh Ngọc nóng nảy, lại quơ quơ Sở Hành.

Sở Tùy lại đoạt lên tiếng trước huynh trưởng,khom lưng nhìn chằm chằm Lục Minh Ngọc hỏi, “A Noãn, trời đất chứng giám, muội dám nhìn vào mắt đại ca ta, lặp lại lần nữa túi tiền này là ta đoạt tới sao?”

Sở Hành nghe vậy, xoay người, cúi đầu nhìn một bên cô nương,chân mày hơi nhíu lại.Theo bản năng Lục Minh Ngọc xoay người lại, liền đối mặt với đôi mắt phượng hẹp dài như giếng cổ không gợn sóng của Sở Hành, như ưng như chuẩn, phảng phất liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm nàng. Đôi mắt như vậy, môi Lục Minh Ngọc giật giật, lại rốt cuộc vô pháp nói dối.

Phía trước còn cáo trạng, đảo mắt liền vô pháp tự bào chữa.

Như là một cái tát, đánh thẳng vào mặt nàng.

Lục Minh Ngọc rũ xuống mi mắt, nhìn vạt áo của huynh đệ Sở gia, nàng tự giễu mà cười. Trách ai a, còn không phải trách chính nàng, trách nàng đời trước mắt bị mù, cho rằng Sở Tùy toàn tâm toàn ý đối nàng, trách nàng sau khi trọng sinh vẫn kiềm lòng không được mà nhớ mong,nên khi biết được Sở Tùy trúng án đầu, một dạng cao hứng, tự thân thêu một cái túi tiền cho hắn, càng trách nàng đánh giá thấp tâm tư Sở Tùy, cho rằng hắn bị ảnh hưởng bởi huynh trưởng,nên ngoan ngoãn đem túi tiền trả nàng.

không lấy lại được túi tiền, vậy chịu đi, yên tĩnh ngẫm lại, Lục Minh Ngọc cũng không tin Sở Tùy dám lấy túi tiền đem ra bên ngoài, hắn lưu trữ túi tiền đơn giản là muốn có thứ để kiềm chế nàng mà thôi.

Buông ra tay, cái gì Lục Minh Ngọc đều không muốn nói, hai nam nhân Sở gia ai cũng chưa nhìn, từ bên người Sở Hành vòng qua đi.

Sườn mặt tiểu cô nương thong dong, trong lòng hiện lại cảnh nàng buông góc áo hắn ra, khóe miệng Sở Hành nhàn nhạt cười khổ.

Nàng thất vọng rồi? Tín nhiệm hắn tới cầu hắn hỗ trợ, hắn không những không có lập tức thay nàng lấy lại túi tiền, ngược lại còn theo đường đệ hỏi nàng. Túi tiền không phải Tam đệ đoạt, vậy nhất định là do Lục Minh Ngọc thầm kín đưa cho đường đệ rồi. Có tình nên tiểu cô nương đưa túi tiền cho người trong lòng, không muốn để người ngoài biết, nhưng đầu gỗ như Sở Hành, nghĩ chuyện này thực bình thường. Khi nhân gia cô nương đưa túi tiền là một mảnh thiệt tình, nhưng đường đệ đã làm tổn thương nàng một lần, thế nhưng lại……

Làm trò trước mặt hắn bức Lục Minh Ngọc thừa nhận túi tiền là nàng chủ động đưa ra đi, tiểu cô nương chắc chắn xấu hổ?

“Lấy ra.” Tầm mắt chuyển qua trên mặt đường đệ, Sở Hành lạnh lùng nói.

“Đại ca?” Lục Minh Ngọc đều cam chịu, huynh trưởng cư nhiên còn muốn “Mở lòng chính nghĩa”, trong lòng Sở Tùy không muốn, không ngờ vừa mới ngẩng đầu lên, lại thấy trong mắt huynh trưởng là mộtmảnh băng giá lạnh thấu xương, không giống đang nhìn đường đệ là hắn đây, ngược lại tựa như tướng quân ngồi trên lưng ngựa trong tay cầm trường thương để ở yết hầu quân địch, mệnh hắn phải đầu hàng thần phục.

Sở Tùy lần đầu tiên nhìn thấy huynh trưởng như vậy, hắn không sợ, bởi vì biết huynh trưởng sẽ khônggiết hắn, nhưng cả người Sở Tùy rét run.

hắn không nghĩ ra, huynh trưởng vì sao luôn bất công Lục Minh Ngọc.

Còn không phải là một cái túi tiền? không có túi tiền, hắn làm sao có biện pháp hỏi ra điều hắn muốn biết.

Lấy ra túi tiền nhét vào trong tay Sở Hành, thần sắc Sở Tùy lạnh nhạt, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi.

Sở Hành cũng không quản hắn, cũng không có xem túi tiền trong tay đường đệ đưa là thêu cái gì, đithẳng đến bên người Lục Minh Ngọc.

Lục Minh Ngọc sớm nghe thấy giọng nói uy nghiêm “Lấy ra”, liền khiếp sợ mà ngừng lại.

Sở Hành đi đến trước mặt nàng, duỗi tay ra.

Bàn tay hắn rộng lớn, lòng bàn tay trắng nõn, mang theo một tầng vết chai mỏng, túi tiền màu xanh lá trúc nằm gọn gàng trong đó,giữa tuyết trắng vô tận toát ra một mảnh chồi non, không hợp nhau, lại mạc danh mà xứng đôi.

Trước mắt thoáng hiện khuôn mặt tối tăm của Sở khi Tùy rời đi, ngực Lục Minh Ngọc bỗng nhiên dâng lên một tia áy náy, bởi vì giúp nàng, Sở Tùy nhất định sẽ oán hận Sở Hành. Nàng thật cẩn thận mà cầm túi tiền lên, miễn cho đụng vào Sở Hành, chuẩn bị trước thu hồi rồi lại nói lời cảm tạ, nam nhân phía trước xoay người lại, liền bỏ đi.

Lục Minh Ngọc hoảng hốt, theo bản năng gọi hắn, “Biểu cữu cữu……”

Sở Hành dừng chân, hơi hơi nghiêng đầu, trầm mặc chờ nàng tiếp tục.

Lục Minh Ngọc cúi đầu bồi tội, “Thực xin lỗi biểu cữu cữu, ta, ta không nên kéo người vào chuyện này, người giúp ta, hắn, hắn không cao hứng.”

“Trước đây hắn khi dễ ngươi, ta thân là huynh trưởng, giáo huấn hắn là đúng, tứ tiểu thư không cần lo lắng,sau khi hắn nghĩ thông suốt, tự nhiên sẽ đã quên đi chuyện này.” Sở Hành thấp giọng trấn an nói. Các cô nương có khả năng bởi vì một chút việc nhỏ thì tỷ muội phản bội, tình huynh đệ hai mươi năm, Sở Hành tin tưởng lòng dạ đường đệ.

Lục Minh Ngọc vẫn như cũ thấp đầu, lời nói tràn ngập áy náy, “Mặc kệ thế nào, ta đều rước thêm phiền toái cho biểu cữu cữu.”

Giong nói nàng ngọt ngào, nói như vậy càng thấy sự ngoan ngoãn của nàng, sắc mặt Sở Hành hòa hoãn không ít, hướng muội muội thấp thỏm đứng ở bên kia vẫy tay. Chờ muội muội đi tới, Sở Hành đỡ bả vai muội muội xoay người, thay muội muội hướng Lục Minh Ngọc xin lỗi, “Doanh Doanh lừa tứ tiểu thư mộtlần, tứ tiểu thư thật cảm thấy có lỗi với ta vậy hai chúng ta hòa nhau, ta không ngại ngươi, ngươi cũng tha thứ Doanh Doanh?”

hắn lời nói nhỏ nhẹ, ánh mắt thành khẩn, trong mắt lại không lạnh giá, bả vai Lục Minh Ngọc thả lỏng, nhìn về phía Sở Doanh.

Trước đến nay Sở Doanh chưa làm qua chuyện xấu, ý thức được chính mình gây họa, vành mắt nàng hồng hồng, thành tâm mà đối Lục Minh Ngọc cam đoan nói: “A Noãn tỷ tỷ, ta về sau không bao giờ lừa tỷ, tỷ đừng tức giận được không?” Vừa nói, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống.

Lục Minh Ngọc vội vàng móc khăn ra lau nước mắt thay nàng, cười nói: “Doanh Doanh đừng khóc, tỷ tỷ biết ngươi không phải cố ý, sẽ không tức giận với Doanh Doanh.”

“thật sự?” Sở Doanh không quá tin tưởng hỏi.

Lục Minh Ngọc ôn nhu cười, nàng một thân váy phấn, má lúm đồng tiền như hoa, tựa như đóa hoa sáng chói dưới ánh mặt trời.

Sở Hành yên lặng mà dời mắt, dặn dò hai câu, xoay người rời đi.

Lục Minh Ngọc nắm tay Sở Doanh trở về, cảm nhận được túi tiền trong tay áo cái, nàng chậm rãi nghiêng đầu nhìn lại.

Nam nhân một thân áo bào màu trắng tro, độc hành đơn côi, ở cuối bầu trời xanh, bóng dáng thon dài giống như hai bên sườn tùng bách xanh thẫm tuấn dật cao ngất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.