Xuân Phi

Chương 11



Edit: _ | Beta: Thụy

Lúc Tần Túng tỉnh lại thì Tạ Xuân Phi đang dựa ở bên cạnh tháp đọc sách.

Y đã rửa sạch thân thể, tắm gội thay y phục, ngay cả phía sau của mình cũng đã được bôi thuốc.

Tần Túng nâng mí mắt nặng trĩu lên, tầm mắt chậm rãi chuyển qua trên người Tạ Xuân Phi. Y vừa mới tắm xong, mái tóc dài ướt sũng tùy ý xõa trên đầu vai thon gầy, làn da trắng nõn, tựa như còn vương chút hơi nước, đôi mắt trong veo động lòng người. Chỉ là dường như giữa chân mày y vẫn còn tồn tại một trận mệt mỏi không chịu thuyên giảm.

Tạ Xuân Phi nghe thấy tiếng động ở trên giường thì bỏ sách xuống sau đó lẳng lặng nhìn Tần Túng, vẻ mặt lãnh đạm, nhìn không ra y đang nghĩ gì.

Sau khi say rượu lúc nào cũng sẽ kèm theo cơn đau đầu, Tần Túng nhẹ nhàng lắc đầu, ký ức đêm qua hệt như một đợt thủy triều ập tới…

“Tỉnh rồi à, ta kêu Vân Anh đi nấu một ít canh giải rượu.”

“Không cần đâu.” Tần Túng dùng lực ấn vào huyệt thái dương “Ta đi trước.”

“A Túng, ngươi…” Tạ Xuân Phi muốn hỏi hắn đêm qua đã đi đâu, nhưng lời vừa nói ra lại trở nên vô cùng tịch mịch “Ngươi không muốn thấy ta như vậy sao?”

“Tạ Xuân Phi” Tần Túng nhếch mép cười trào phúng “Ngươi nên nhanh chóng uống tránh thai của ngươi đi, đỡ lo lắng phải bị mang thai.”

Hai mắt Tạ Xuân Phi mở to, giọng nói cũng không nhịn được mà run nhè nhẹ: “Tần Túng, ngươi, ngươi đang nói cái gì vậy?”

Bên ngoài trời đã sáng choang, Tần Túng mở cửa ra, từng tia nắng mặt trời chiếu vào trên người hắn, phác họa ra bóng dáng vô cùng lẻ loi.

“Ta nói, dù cho không có Tạ Xuân Phi ngươi thì hương khói của Tần gia vẫn sẽ kéo dài như cũ… Từ trước tới nay ở Thượng Kinh này tiểu thư công tử muốn qua cửa phủ Tần không hề thiếu.”

Ngay khi Tạ Xuân Phi vừa định nói chuyện thì một ngụm khí lớn bị nghẹn lại nơi cổ họng, y ho khan dữ dội, ho đến mức ù tai. Nhưng y nào có quan tâm nhiều chuyện như vậy, đôi chân trần không kịp xỏ giày đã bước thẳng xuống giường, sau đó nghiến răng nghiến lợi mà vội vàng đuổi theo Tần Túng, y kéo ống tay áo hắn gằn hỏi từng câu từng chữ: “Tần Túng, rốt cuộc ngươi có ý gì? Ngươi xem ta là gì chứ?”

“Tạ Xuân Phi, trước đây ta coi ngươi như máu như thịt trên đầu quả tim, ôm ngươi vào lòng, muôn vàn thương tiếc ngươi”, Tần Túng dừng lại một chốc rồi cười lạnh nói tiếp: “Nhưng từ đầu tới cuối ta đã nhìn lầm ngươi rồi, vốn dĩ ngươi lòng dạ độc ác lại còn ích kỷ như vậy… Ngươi không xứng.”

Tần Túng nhớ đến đêm qua Tạ Xuân Phi chống cự như vậy, đáy lòng không ngăn được cơn nản chí. Thậm chí bây giờ hắn cũng không biết đến cùng thì liệu Tạ Xuân Phi có yêu hắn hay không nữa.

Nếu như y yêu hắn, tại sao lại nhẫn tâm vứt bỏ đứa con của bọn họ chứ. Nhìn thấy cha mẹ đặt nặng sự kì vọng vào hắn như vậy thế mà y lại cứ thờ ơ, tiếp tục lừa gạt hắn, uống hết viên thuốc tránh thai này đến viên khác.

Hắn ngẫm kĩ lại, từ trước tới giờ Tạ Xuân Phi đều chưa từng nói lời yêu với mình, cho tới tận bây giờ y đều ở thế thụ động, bấy lâu nay chỉ có mỗi Tần Túng này thổ lộ lời yêu dông dài, Tạ Xuân Phi chỉ đáp lời cho có mà thôi.

Tạ Xuân Phi… Đến cùng thì năm đó y ôm tâm tư như thế nào, lấy tâm tình ra làm sao để gả cho hắn?

Có phải chỉ vì muốn giữ lời, muốn tìm một người chăm sóc y… Hoặc là, vỏn vẹn chỉ vì không còn nhẫn nại khi bị Tần Túng dính lấy kia sao?

Trong lòng Tần Túng rối loạn, hắn chẳng khác nào đã đi vào ngõ cụt, càng để ý càng hỗn loạn, hơn nữa không thể khống chế bản thân mà nghĩ nhiều hơn.

Nào giờ hắn làm gì đã trải qua cái gì gọi là tình yêu, mối tình đầu của hắn, lần đầu tiên thật lòng mong đợi, lần đầu tiên phân vân do dự, lần đầu tiên đau lòng thất vọng, toàn bộ đều dành hết cho một người.

Thế nhưng bây giờ hắn lại không khống chế được cơn đau xót và nỗi hận trong lòng.

Hắn muốn Tạ Xuân Phi rơi từ trên mây xuống, muốn y rơi vào địa ngục cùng hắn.

Mặt Tạ Xuân Phi đã xám như trò tàn, màu sắc trong con ngươi ảm đạm, bàn tay đang nắm lấy ống tay áo Tần Túng cũng bị giằng ra.

“Tạ Xuân Phi, tất cả những việc người làm chẳng qua đều ỷ vào ta yêu ngươi” trong mắt của Tần Túng tựa như đang ngưng tụ lại một tầng băng đá tỏa ra hơi lạnh “Nhưng ta không muốn yêu ngươi nữa, Tạ Xuân Phi ngươi, không là cái thá gì cả!”

“A Túng… Ta cũng là người, ngươi không sợ ta đau lòng, không sợ ta rời khỏi phủ Tần, khiến ngươi không tìm thấy ta nữa sao?”

Giọng nói của Tạ Xuân Phi rất nhẹ, nhẹ vô cùng. Y đứng tại chỗ đó, khổ sở ở trong mắt giống như một mũi tên, hóa thành vật chất xuyên qua trái tim Tần Túng.

Thế là, dường như hắn lại phát điên, hắn muốn quay lại báo thù: “Được, Tạ Xuân Phi, nếu như hôm nay ngươi dám bước ra khỏi phủ Tần một bước, ngày mai thừa tướng sẽ biết con trai độc nhất của Tạ An năm đó vẫn còn sống trên đời.”

Huyết sắc trên mặt Tạ Xuân Phi rút đi sạch sẽ, bước chân y loạng choạng, ho đến nỗi tê tâm liệt phế, y vội lấy bình thuốc đổ hai viên vào miệng rồi nuốt xuống mới cố nén được trận ho sặc sụa này.

“Ngươi, thì ra ngươi vẫn luôn biết…?”

“Đúng, ngươi tưởng cái gì ngươi cũng giấu diếm được à?”

Tạ Xuân Phi cười khổ, âm thanh chua chát: “Phải, là ta tự cho mình là đúng, ta nghĩ cái gì cũng có thể giấu được.”

Tần Túng xoay người, hắn không muốn nhìn thấy dáng vẻ khi cười này của y, sau khi hạ quyết tâm hắn lập tức sải bước rời khỏi đó.

Chỉ để lại mình Tạ Xuân Phi đứng nguyên tại chỗ rất lâu rất lâu.

Tại sao lại ra nông nỗi này.

Tần Túng, hà cớ gì ngươi lại phải ép ta đến bước đường này.



Đến chiều, Tần Túng dẫn một thiếu niên áo trắng vào phủ Tần.

Tạ Xuân Phi nghe thấy cũng không nói gì, chỉ là lỡ tay làm rơi chén trà trong tay, hơn phân nửa nước trà nóng hổi bắn tung tóe lên tay y, trên tay hằn lên một mảng bỏng hồng hồng song y lại không cảm thấy đau, chỉ cúi người xuống chuẩn bị nhặt những mảnh vỡ bằng sứ kia.

Tần Túng quả thật là loại người nghĩ gì làm đó, buổi sáng vừa mới thở ra một hơi vậy mà chiều nay đã dẫn người về rồi, cứ như là cố ý làm cho Tạ Xuân Phi nhìn vậy.

Nha hoàn ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách này của y, trong lòng khó chịu không thôi bèn muốn đi tới nâng Tạ Xuân Phi dậy, nhưng Tạ Xuân Phi lại lắc đầu với nàng, cười nói: “Ta chỉ muốn tìm một ít việc để làm.”

Nếu không, y sẽ không ngừng nghĩ tới Tần Túng… sẽ bức y điên mất.

Tạ Xuân Phi nghe nói thiếu niên kia ước chừng cũng chưa tới nhược quán*, tuổi hãy còn trẻ vả lại có thêm khuôn mặt xinh đẹp, hoặc là nói chính là tuổi trẻ này, sự mới mẻ này khiến người đó trở nên hấp dẫn.

(*Nhược quán: thanh niên tuổi 20 thời xưa)

Còn nghe nói thiếu niên nọ là thanh quan được Tần Túng bỏ ra giá rất cao để chuộc về từ Ngọc Lộ Thu, tên là Miên Thu…

Đây là một song nhi.

Ý của Tần Túng cũng quá rõ ràng rồi, đứa nhỏ này cái gì cũng đều hơn y cả, Tạ Xuân Phi không nhịn được mà bật cười*, cảm thấy chả có gì hay ho để mà so đo.

(*Ách nhiên thất tiếu: nghe thấy hoặc nhìn thấy chuyện gì đó rất buồn cười không nhịn được mà bật cười.)

Bản thân y biết sức khỏe của mình là như thế nào, dạo gần đây càng ngày càng mệt mỏi, ngay cả lúc ngồi cũng có thể ngủ thiếp đi, chưa kể lúc bị sặc gió một chút là sẽ thở hổn hển, bụng dưới vừa trướng đau vừa lạnh.

Bệnh tật quấn thân, chẳng biết thân thể tàn tạ này còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa, Tạ Xuân Phi nghĩ, có lẽ là được ngày nào hay ngày đó, là tham sống sợ chết mà thôi, ước chừng thời gian ở bên cạnh Tần Túng cũng không còn nhiều nữa.

Tần Túng bắt đầu dẫn theo Miên Thu ra ngoài chơi thường xuyên, bao gồm cả việc đến Tây Vực bàn chuyện làm ăn tơ lụa, vừa đi là đi gần hai tháng, cũng chỉ dẫn theo Miên Thu đi.

Trước đây lúc hắn ra ngoài làm ăn, mặc dù lo lắng cho thân thể Tạ Xuân Phi suy yếu không thể chống đỡ được bôn ba đường dài, nhưng hầu như cứ cách hai ba ngày sẽ gửi về một phong thư. Thông thường trong thư đều là những chuyện vu vơ gì đó, ví dụ như hôm nay ngủ lại ở dưới mái hiên của một khách điếm trông thấy có hai con chim én đang xây tổ, hay hôm trước gặp được bạn cũ trên đường, cảm thấy duyên phận thật kỳ diệu.

Nhưng nói gì thì nói thì ở cuối của mỗi phong thư, Tần Túng sẽ luôn dùng chữ viết rất tiêu sái của mình mà đề cẩn thận:

Ta yêu Xuân Phi, tư chi niệm chi*

(*Tư chi niệm chi (思之念之): nói chung là nhớ. Chữ “思” và “念” đều mang nghĩa là nhớ.)

Tạ Xuân Phi đọc xong những bức thư đó đều sẽ gấp lại thật ngay ngắn, bỏ vào trong một hộp gỗ xếp lại cẩn thận. Hộp gỗ rất lớn, bên trong còn chứa con châu chấu bằng cỏ mà Tần Túng đã tặng y năm mười ba tuổi, một đôi sứ men xanh tặng y năm mười lăm tuổi, một khối ngọc bội trao năm mười tám tuổi.

Mà Tần Túng năm hai mươi tuổi tặng y một nụ hôn, được Tạ Xuân Phi trịnh trọng mà giấu ở trong lòng.

Trong những ngày mà Tần Túng vừa mới đi, mỗi ngày Tạ Xuân Phi đều hỏi quản gia xem có người nào đưa thư tới không, một ngày rồi lại một ngày trôi qua, câu trả lời của quản gia đều không khác nhau chút nào —

Không có.

Tần Túng đi hai tháng, một bức thư cũng không gửi về phủ.

Tạ Xuân Phi cũng từ chờ đợi mỏi mòn đến khi học được cách không ngừng tự cười nhạo bản thân.

Thậm chí y cũng học được cách lừa mình dối người rồi.

Có lẽ Tần Túng quá bận, không có thời gian viết thư cho y mà thôi… hoặc có thể là lần này Tần Túng đi tới nơi quá hoang vu nên không có trạm thư để gửi thư về.

Mãi cho đến ngày Tần Túng thật sự quay về ấy, y khoác áo khoác rất dày đứng trong gió, nhưng ở xa xa lại trông thấy Tần Túng cưỡi trên lưng hắc mã cao lớn, trong lồng ngực đang ôm một bóng hình trắng nõn thì y lại chẳng có cách nào chống đỡ được nữa.

Trong lòng Tạ Xuân Phi rối loạn, khí huyết dâng trào cuồn cuộn, cuối cùng không nhịn được mà ho ra một ngụm máu.

– Hết chương thứ mười một –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.