Gần đầu mùa đông, ban đêm mặt đất kết một lớp sương, ngày hôm sau băng tan, thấm ra bùn đất hơi ướt, xe ngựa đi qua để lại vết bánh xe và móng ngựa rõ ràng trên mặt đất.
Dấu vết đến từ một hàng xe ngựa, mấy con tuấn mã vây quanh chiếc xe kín mui màu xanh đen, xe kia rất mộc mạc, cũng không có chỗ đặc biệt, người đàn ông ngồi trên lưng ngựa tuy mặc áo vải, nhưng mỗi người cao to khỏe mạnh, ánh mắt sạch trong, hổ khẩu[1] có nhiều vết chai sẹo, rõ ràng là võ sư luyện võ nhiều.
[1] hổ khẩu chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ
Bọn họ cưỡi ngựa tốt, đi cũng không nhanh, chỉ chậm rãi đi vào trong núi. Gió Tây nhè nhẹ, thổi rèm cửa ra một cái khe, không đợi người trong xe phát hiện, thị vệ đi theo bên cạnh nói: “Thế tử, bên ngoài gió lạnh, người kéo rèm lại đi, cẩn thận bị cảm.”
Một cái tay thuộc về thiếu niên theo khe hở kia đẩy rèm trúc ra, giọng của người trong xe hơi khàn, cười nói: “Cũng không phải ma ốm, còn sợ thổi bay ta à.”
Thị vệ kia còn trẻ tuổi, nói tới nói lui với chủ nhân trái lại không câu nệ, “Hầy” một tiếng: “Giờ đã là mùa nào rồi, gió Tây Bắc thổi người như dao nhỏ. Tuy rằng chùa Bảo An ở ngoại thành, dù sao cũng cách kinh thành năm sáu mươi dặm, thiếu thầy thiếu thuốc, người nên giữ sức khỏe thì tốt hơn!”
Thiếu niên chỉ mười lăm mười sáu tuổi, ngày thường nho nhã, nhưng từ đầu ngón tay tới cổ tay trắng nõn gầy gò, khớp xương rõ ràng, là đôi tay của người đọc sách, nhìn qua ngay cả đao cũng chưa từng đụng vào. Hắn vừa trẻ tuổi, lại không hề có võ công trong người, nói chuyện với đám hộ vệ này lại rất tự tại, không lạnh nhạt chút nào, nói tiếp: “Vậy cũng tốt, đợi lát nữa vào điện Dược Sư, ngươi dứt khoát thay ta dập đầu thêm hai cái là được.”
Mọi người bên cạnh đều cười rộ lên, Phạm Dương nhịn chỉ trong chốc lát, cũng không nhịn được phá công, lắc đầu nói: “Vương phi không ở đây, tôi thấy không ai kiềm chế được thế tử.”
Thiếu niên cười nói: “Nếu mẹ ta có thời gian kiềm chế ta còn cần huy động nhân lực khiêng ta lên chùa Bảo An à? Bà ấy tự đến từ sớm rồi.”
Vương phi Liễu thị của Khánh Vương Văn Khắc Trinh xuất thân Vạn Lại môn Mạnh Phong thành, rất đằm thắm với Khánh Vương, thành hôn không lâu đã có thai đầu tiên. Nhưng khi còn trẻ phóng ngựa giang hồ, đã từng sóng vai thủ thành với Khánh Vương, thân kinh bách chiến, lắng đọng lại rất nhiều nội thương, bởi vậy lần mang thai này hơi không ổn, chưa tới chín tháng đã sinh non. Lúc đó xe ngựa của vương phủ cách kinh thành chưa đầy trăm dặm, xung quanh cũng không có thôn xóm hộ gia đình, may thay hòa thượng Tuệ Thông trụ trì chùa Bảo An từ bi, phá lệ mở cửa chùa thu nhận giúp đỡ Vương phi, thế là trưởng tử Văn Hành của Khánh Vương ngày đó đã cất tiếng khóc chào đời trong một gian sương phòng cũ nát.
Hai vợ chồng Khánh Vương thành thân nhiều năm, dưới gối chỉ có một đứa con này, tất nhiên là vô cùng trân trọng. Ngày hôm sau Văn Khắc Trinh nhận được tin đã phái quản gia vương phủ tìm người tu bổ trong và ngoài chùa Bảo An một lần, Liễu thị càng cảm động nhớ mãi ân tình của phương trượng Tuệ Thông, hằng năm đều phải vào chùa dâng hương hỏa, mười lăm năm đến bền lòng vững dạ. Nhưng không khéo năm nay có bệnh, cần phải ở nhà tĩnh dưỡng, thế là đuổi thế tử Văn Hành đến thay bà dâng hương lễ tạ thần.
Vương gia vương phi rất cưng chiều đứa con này, tuy rằng đến chùa Bảo An giống như chạy ra phố mua thức ăn, cũng phái một đám hộ vệ tài giỏi đi cùng. Hơn nữa thể chất của Văn Hành không giống người khác, kỳ kinh bát mạch đều tối. Kinh mạch căn cốt đối với người học võ mà nói quan trọng cỡ nào, võ học kỳ tài trời sinh kinh mạch rộng hơn người khác mấy phần, như đại đạo bằng phẳng, chân khí nội lực vận chuyển thông thuận tự nhiên; kinh mạch người bình thường hoặc nhỏ hoặc chậm, như trong rừng mơ hồ đường hẹp quanh co. Mà từ khi Văn Hành sinh ra chính là một mảnh đất hoang, đừng nói đường nhỏ, ngay cả hòn đá cục đất cũng không có.
Căn cốt này không khác gì phế nhân, đừng nói tự mình tu luyện, dù tìm cao thủ truyền công cho hắn cũng không có đường nào, đời này của Văn Hành đã định không có cách nào tu luyện võ công thượng thừa.
Cho đến ba năm trước trưởng công chúa Đông Dương làm sinh nhật, Khánh Vương dẫn theo gia quyến đến phủ chúc mừng, trong bữa tiệc các đại nhân uống rượu nói chuyện phiếm. Văn Hành thì bị các biểu huynh đệ dẫn vào vườn chơi. Những năm này vương phủ đều nói với bên ngoài sức khỏe hắn yếu, không thích hợp tập võ, bởi vậy những đứa trẻ này cũng không dám dẫn hắn kéo cung đua ngựa. Nhưng mà thiếu niên bản tính hiếu chiến, lại khó phòng người cố tình âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, đã có kẻ nhiều chuyện đề nghị, nếu các thiếu gia công tử không tiện tự mình hạ tràng, không bằng để thị vệ đi theo của mỗi người tỉ thí xem, người thắng sẽ nhận được một phần thưởng.
Xem người liều mạng tìm niềm vui vốn cũng không phải trò chơi vẻ vang gì, mà Khánh Vương lấy công quân phong tước, vương phi cũng xuất thân từ thế gia võ học, đề nghị này rốt cuộc là đang vả mặt ai không cần nói cũng biết. Khi đó Văn Hành mới mười hai tuổi, đang là cái tuổi lòng háo thăng tăng vọt nhưng lại không hiểu chuyện, vừa nghe đề nghị này, lập tức gật đầu đồng ý, tiện tay chỉ Phạm Dương bên cạnh, ra lệnh: “Ngươi đi tranh tài với bọn họ.”
Phạm Dương là thị vệ được Văn Khắc Trinh đề bạt lên từ trong quân đội, mặc dù tuổi trẻ võ công đã vô cùng nổi bật, nếu không cũng sẽ không được Khánh Vương phái tới bảo vệ thế tử. Hắn ta nghe lời này trong lòng đã cảm thấy bất thường, nhưng hắn vừa không thể không tuân theo Văn Hành trước mặt mọi người, xung quanh lại không có ai để truyền lời, đành phải kiên trì nhận lệnh, nhìn nhau cười khổ với một thị vệ bên Thuận Nghĩa Bá phủ đi ra, chắp tay nói: “Mời.”
Văn Hành trẻ người non dạ, đi vào trong lương đình ở hoa viên ngồi xuống, vỗ tay cười nói: “Đầu trận phải khởi đầu tốt đẹp, chỉ cho phép thắng không cho phép thua.”
Phạm Dương nghe thấy lời này, trong lòng khổ hơn, đành phải đi lên. Hai người đến một khoảng đất trống, thị vệ của Thuận Nghĩa Bá phủ mở đầu tư thế trước, Phạm Dương nhìn chăm chú, biết ngay là “Bác hổ quyền” trong quân lưu truyền. Thị vệ kia hét lớn một tiếng, xông lên phía trước, quả đấm lớn chừng miệng bát mang gió bay thẳng đến trước mắt, Phạm Dương lập tức lùi lại né tránh, dùng một chiêu “Thâu thiên hoán nhật” trong “Phiên thiên chưởng” từ dưới lên đỡ trọng quyền này, tay phải đưa ra, đẩy mạnh một cái ở vai trái người kia, khiến cho người nọ xoay một vòng tại chỗ, chiêu này tên là “Thiên toàn địa chuyển”. Chưởng thứ ba “Tật phong đãng thủy” theo sát phía sau, biến chưởng thẳng thành chưởng ngang, song chưởng đồng loạt đẩy ra, đánh trúng ngực đối phương, trong thời gian ngắn đánh người kia bay ngang ra ngoài.
“Phiên thiên chưởng” của Phạm Dương dù chưa đến mức điêu luyện, chỉ thắng chiêu thứ nhất “Thâu thiên hoán nhật” mượn lực đánh lực. Bác hổ quyền sức nặng cực lớn, cương mãnh vô song, bởi vậy gọi tên, khuyết điểm là thế đi khó tiêu, nếu không thể một kích thành công, để đối phương nhìn được sơ hở, cũng chỉ có phần bị đánh vào góc chết.
“Hay!”
Trong sân vang lên tiếng vỗ tay và tiếng khen thưa tớt, Phạm Dương vừa thở phào trong lòng vì trận thắng nhỏ này, đã thấy thị vệ thua kia yên lặng bò dậy khỏi mặt đất, quỳ xuống với Thuận Nghĩa Bá thế tử, vẫn chưa quỳ vững, đã bị tiểu chủ nhân thưởng cho một đạp vào ngực: “Phế vật vô dụng! Ta cần ngươi làm gì!”
Có lẽ thị vệ đã quen với tính tình của công tử, không dám tránh né, chịu một đạp kia, vẫn cúi đầu nói: “Thuộc hạ bất tài, xin công tử trách phạt.”
Thiếu gia lạnh lùng nói: “Cút.”
Tình cảnh này nhiều ít khiến Phạm Dương thấy xót đồng loại với thị vệ của người ta, hắn vô thức quay đầu nhìn về phía Văn Hành ngồi trong đình. Nhưng đây rõ ràng là trận thắng gọn gàng linh hoạt, trên mặt tiểu thiếu gia lại có thần thái không vui sướng, ngược lại hơi cau mày, dường như vẫn có phần không hài lòng.
Phạm Dương suýt nữa bị hắn chọc giận ra một búng máu.
Hắn ta phủi ống tay áo, đang định kết thúc, chợt nghe bên cạnh có người hét: “Quyền cước lằng nhà lằng nhằng, có gì thú vị, lấy kiếm ra so đi!”
Hạ nhân bên cạnh sợ phiền phức làm lớn chuyện, vội vàng khuyên nhủ: “Công tử tuyệt đối không thể, hôm nay là ngày lành của trưởng công chúa, sao có thể động đao kiếm? Xem chút quyền cước giải buồn rồi thôi.”
Vừa nghe lời này, khí thế người kia giảm xuống, không dám lỗ mãng nữa. Kiến Vương thế tử Văn Triệt lại quay người bẻ hai nhánh cây trên cây đào, nắm trong tay áng chừng nói: “Chuyện này có gì khó đâu, để họ lấy cái này so, nhánh cây dù đánh cũng không làm người bị thương.”
Nhánh cây được ném đến trước mắt, Phạm Dương đành phải bắt lấy, cảm thấy nặng nề, hiểu rõ cuộc tỉ thí này không hề thiện. Rõ ràng Văn Triệt đã chuẩn bị trước, trong lòng đã có dự mà liếc nhìn hắn một cái, nghiêng người cho thị vệ đằng sau ra, cười nói: “Sở tiên sinh, ông đến chơi với họ đi?”
Người kia tuổi mới bốn mươi, giữa tóc mai đã thấy tóc trắng, mặc không phải màu trang phục của thị vệ, mà là một bộ trường bào vải màu xám đậm cũ, hai tay khô gầy như vuốt ưng, nắm chặt cành đào như cầm kiếm, cũng không tiếp lời Văn Triệt, tự ý cất bước đi vào vòng chiến.
Phạm Dương thấy ông bước chân thân hình trầm ổn, hơi thở kéo dài, rõ ràng là cao thủ nội gia, tuyệt đối không phải thị vệ bình thường, trực giác không nên vội vàng ứng chiến. Nhưng không đợi hắn ta nghĩ kỹ nên mở miệng thế nào, Văn Hành đã lên tiếng ngăn cản nói: “Đường huynh có ý gì đây, muốn đánh luân phiên hả?”
Văn Triệt cười như không cười nói: “Tiểu đường đệ đừng lo lắng, thân thủ thị vệ này rất tốt, ba chưởng vừa rồi đối với hắn mà nói cùng lắm là hoạt động gân cốt. Đương nhiên, nếu đệ sợ, vậy xem như vừa rồi ta chưa nói.”
Phép khích tướng này của cậu ta vận dụng hết sức thuần thục, quả nhiên Văn Hành mắc câu, hừ lạnh nói: “Đường ca đừng coi thường ta.”
Phạm Dương thầm nghĩ hỏng việc rồi, sợ đầu óc hắn nóng lên trúng kế của người khác, nhưng mà chỉ nghe Văn Hành nói: “Tuy ta không ăn quỵt, nhưng cũng không thể cho huynh chiếm lợi được. Cho dù nói thế nào, thị vệ của ta vừa đánh một trận, kế tiếp thị vệ của huynh phải nhường hắn ba chiêu, chỉ cho phòng thủ, không cho đánh trả, thế nào?”
À, thế mà cũng không ngốc lắm?
Văn Triệt và Sở tiên sinh liếc nhau, thấy ánh mắt đối phương khẽ nhúc nhích, là đồng ý, bèn cao giọng đáp: “Như thế rất tốt, mọi người tỉ thí công bằng.”
Lần này Phạm Dương triệt để bị khiêng lên đống lửa, hắn ta giỏi đao pháp mà không khéo dùng kiếm, nhưng cành đào trong tay, làm kiếm làm đao cũng không thành vấn đề. Hắn đang hoạt động cổ tay suy nghĩ đối phó thế nào, chỉ thấy Văn Hành ở bên kia vẫy gọi hắn. Phạm Dương lưỡng lự một lát, vẫn đi qua: “Thế tử có gì dặn dò?”
Văn Hành bảo hắn đưa tai lại gần, nói thầm vài câu, Phạm Dương nghe xong nhíu mày, giữa lông mày tràn đầy vẻ hoài nghi. Văn Triệt ở đối diện nhìn thấy, không khỏi âm thầm buồn cười, nhỏ giọng nói với Sở tiên sinh: “Tiên sinh vất vả rồi, trận này nhất định phải cho hắn biết lợi hại.”
Sở tiên sinh kia vừa không đáp lời cậu ta, cũng không để ý đến người, cầm cành đào trong tay đứng ở giữa sân, tiêu sái ổn định, một phong thái của cao nhân, cũng làm cho những vương tôn công tử giễu cợt quần áo ông mộc mạc bắt đầu tò mò.
Bên kia Văn Hành dặn dò xong, Phạm Dương lại ra sân, vẻ mặt phức tạp hơn nhiều. Hắn hít sâu một hơi, ôm quyền nói với Sở tiên sinh: “Đã nhường rồi.”
Chữ “rồi” chưa dứt, người đã tiên lên một bước, mũi chân đạp đất nhảy lên thật cao, vung cành cây bổ thẳng xuống dưới, ra tay rõ ràng là “Khai môn kiến sơn” trong “Phá quân bát đao”.
Tiếng gió rít lên chói tai, lần này hiển nhiên là có chân khí rót vào, đúng là bắt đầu đã muốn liều ngươi chết ta sống. Sở tiên sinh rũ mắt bất động, mãi đến khi cành cây mang theo lá non sắp quét đến búi tóc ông mới hời hợt chọc lên một kiếm, xoay cổ tay, phóng người lên, theo thế kiếm xoay một vòng giữa không trung. Thế tới của Phạm Dương vô cùng cương mãnh trong bất tri bất giác bị ông đánh tan hơn nửa, một đầu cành cây của hắn giống như bị nhánh cây của Sở tiên sinh cắn lại, cắn rất chặt, giống như trăn lớn quấn thân, cho dù thế nào cũng không tránh thoát được.
Hắn chưa bao giờ thấy kiếm pháp cổ quái như vậy, tâm thần hỗn loạn, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nắm không chặt cành đào nhỏ, bị Sở tiên sinh được thế kéo một cái, lại rời tay bay ra ngoài.
Xung quanh yên lặng chốc lát, rền vang bùng phát reo hò khen hay.
Trên mặt Văn Triệt hiện ra biểu cảm đắc ý, dùng khẩu hình với Văn Hành trong đình: “Còn hai chiêu nữa.”
Một hiệp ngắn ngủi, trán Phạm Dương đã đầy mồ hôi, hắn thu hồi cành đào, lấy lại bình tĩnh, khi ra tay lần nữa, đao pháp lại đột nhiên biến đổi, không đi con đường đại khai đại hợp nữa, mà là đao nhanh bóng dày, trong một chiêu bao hàm đao bổ ra theo sáu hướng khác nhau, như bóng rắn đi theo, kín không kẽ hở, chính là “Kim xà cuồng vũ” trong “Nhị thập thất lộ linh đao” của Vạn Lại môn.
Vừa rồi Sở tiên sinh lấy “Quấn” để đối phó với nhát chém thẳng của hắn, lần này Phạm Dương lợi dụng “Kim xà cuồng vũ” đáp lễ, cành đào giống như linh xà lè lưỡi, hướng thẳng vào ngực đối phương. Sở tiên sinh lại thẳng kiếm trực tiếp nghênh đón, mũi nhọn cành đào cắt vào vô cùng chuẩn xác từ trong loạn ảnh khiến người hoa mắt, muốn điểm huyệt Khúc Trì ở cánh tay phải Phạm Dương. Phạm Dương không biết làm sao, đành phải lui đao, cành đào trong tay xoay một vòng, sửa thành nằm ngang, hạ thấp trọng tâm, dùng quét đường chân phản lại thủ đao. Sở tiên sinh không kịp lui, mắt thấy sắp bị lưỡi đao của hắn quét đến, thế là chĩa cành đào xuống đất, cả người mượn lực độ yếu ớt này bay lên, đứng trên không rơi xuống sau lưng Phạm Dương. Nếu không phải trở ngại bởi giao ước “Không được đánh trả”, ông đã có thể cho giữa lưng hắn một kiếm ngay tại chỗ.
Ba chiêu đã qua, chiến cuộc trên trận đã hết sức rõ ràng, kiếm pháp của hai người chênh lệch xa, chỉ cần Sở tiên sinh ra tay, Phạm Dương chắc chắn bị thua. Ngay tại giờ phút này, Văn Hành đột nhiên đứng dậy hô: “Khoan đã!”