Lão ăn mày chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, tập tễnh đi ra ngõ sau, Văn Hành đưa mắt nhìn bóng dáng ông biết mất ở đầu ngõ. Rất lâu, phu xe đưa thuốc kia mới hỏi một cách đầy khó hiểu: “Tiểu huynh đệ… Ngươi làm như thế, có ý gì?”
“Không có gì,” Văn Hành không có ý định nói nhiều chuyện, lắc đầu cười nói, “Thiện chí giúp người thôi.”
Hắn nhanh nhẹn chuyển gỡ dược liệu, đưa vào phòng kho nhỏ ở sân sau. Người đưa thuốc nhìn vết chai trên tay hắn vì cầm kiếm mà thành và đường cong tháo vát mơ hồ dưới áo bào, thấy thế nào cũng rất khó liên hệ hắn với mấy chữ “thiện chí giúp người”, cuối cùng chỉ có thể quy hết thảy việc này thành “người không thể nhìn vẻ bề ngoài”.
Khi hắn trở lại tiền đường, ông chủ vừa gảy bàn tính cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Sao đi lâu vậy?”
Văn Hành đi tới, nhanh chóng kể lại chuyện vừa rồi.
Ông chủ là người lăn lộn ở Trạm Xuyên thành chừng mười năm, đương nhiên biết lợi hại, càng kinh ngạc khi ngạc thằng nhóc vắt mũi chưa sạch Văn Hành mới ra đời có thể lặng yên không tiếng động dẹp yên chuyện này, không khỏi ngước mắt lên, quan sát hắn một lần từ trên xuống dưới, gật đầu nói: “Rất tốt, rất tốt.” Ông ta lấy một tấm bảng gỗ trong quầy ra giao cho Văn Hành, nói: “Ngươi ra ngoài, treo cái này lên cửa.”
Trên tấm bảng gỗ kia có khắc phù hiệu tươi sáng, là ký hiệu của Thuần Quân phái, Văn Hành nhìn thoáng qua không nói gì, đi ra ngoài treo nó lên.
Trong Trạm Xuyên thành, ăn mày lưu manh, còn có một số dạ hương lang[1] đi khắp cùng ngõ hẻm, người mãi nghệ biểu diễn ngoài phố chợ, đều thuộc về “Nhất Tiền bang”. Cái bang này mới đầu là người nghèo khổ liên hợp để tự vệ, nhưng sau khi hình thành quy mô không có gì bất ngờ xảy ra mà đã biến chất. “Nhất Tiền bang” nghề chính là ăn xin mãi nghệ, nghề phụ là ăn vạ, hôm nào tâm huyết dâng trào muốn lừa người, sẽ cử tên ăn mày ngồi bên ngoài cửa trước hoặc cửa sau của nhà này, không trả tiền không đi. Nếu chủ nhà cưỡng ép xua đuổi, mấy ngày kế tiếp sẽ gặp đủ lại phiền phức: hoặc là bị dội phân trước cửa, hoặc là tiền giấy bay tới sân sau, thậm chí lúc ăn cơm trên đầu bỗng có mặt quỷ rơi xuống. Tóm lại là làm thế nào khiến người buồn nôn sẽ làm thế đó, cho đến khi chủ nhà bị ép đến mức không chịu được phải của đi thay người, việc này mới coi như xong.
[1] dạ hương lang: là một nghề đi đổ cớt vào ban đêm ở thời cổ đại của TQ
Đối phó với “Nhất Tiền bang” không có cách nào hay, ngoại trừ kịp thời nhận ra mục đích đến trước khi bọn họ ăn vạ, cho thêm ít tiền đuổi đi, hoặc là giống như Văn Hành, ra tay cảnh cáo trước, sau đó cho năm đồng tiền —— năm đọc gần giống “võ”, đây là hậu thuẫn rõ ràng, lại lịch sự đưa tiễn người. “Nhất Tiền bang” là bang hội tầng dưới chót giang hồ, vẫn chưa đến mức nghĩ quẩn muốn trêu chọc môn phái võ lâm, sau khi biết cái cọc này khó gặm, đương nhiên sẽ biết khó mà lui.
(năm và võ đọc là wǔ)
Tiêu cục Lộc Minh lúc mới khai trương cũng gặp phải kiểu đe dọa này, đúng lúc hôm đó gặp phải Văn Hành trấn thủ ở tiêu cục. Khi đó hắn và Phạm Dương cũng không hiểu những quy củ giang hồ này, cũng chưa từng nghĩ đến việc của đi thay người. Sau khi vớt ra một con chó chết trong chum nước ở trong sân, Văn Hành nói với Phạm Dương tức đến nỗi xanh mét cả mặt mày: “Loại người này chẳng qua phiền phức ở việc khó chơi, ngươi hoặc là cứng rắn đến cùng, hoặc là khó chơi hơn bọn họ, chỉ có đạo lý ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm.”
Phạm Dương hỏi: “Công tử cho rằng nên làm thế nào?”
Văn Hành nói: “Mượn cơ hội này, đúng lúc mở rộng tiếng tăm của tiêu cục Lộc Minh. Những tên ăn mày lưu manh võ công thường thường, chẳng qua cậy vào nhiều người, nên không khó bắt. Ngươi dẫn người bảo vệ trước cửa chặt chẽ, đến một người bắt một người, gom đủ mười người thì đưa đến rừng cây ngoài thành treo lên, bảo họ lấy tiền chuộc người.”
“… Công tử,” Phạm Dương cẩn thận nói, “Những tên ăn mày này lấy đâu ra tiền, họ chịu đến chuộc người không?”
Văn Hành cười lên, hững hờ nói: “Tiền không là vấn đề, quan trọng là để bọn họ biết, lần này còn có thể lấy tiền mua mạng, còn dám duỗi tay về phía chúng ta, cái tay này đừng hòng trở về.”
Phạm Dương rợn tóc gáy bởi nụ cười của hắn, nổi lòng tôn kính. Hắn ta còn nhớ trước kia Văn Hành cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, bình thường cũng không có cơ hội tiếp xúc với những chuyện này, trên tổng thể coi như bình thản từ bi; nhưng từ khi nhà có biến cố trốn đi, hắn đã nhanh chóng thành một người ác nghiệt, cho tới bây giờ cũng đã tu luyện được giết người vô hình trong lời cười nói, cũng không biết rốt cuộc Thuần Quân phái đã dạy gì cho hắn.
Tiêu cục Lộc Minh với tư cách là xà nhà đứng đầu, quả thực đánh Nhất Tiền bang suýt nữa tắt thở, vài ngày sau Văn Hành ở trên núi nhận được thư Phạm Dương gửi, nghe nói bang chủ Nhất Tiền bang tự mình đến nhà nhận lỗi, thái độ kính cẩn khiêm nhường, xin Phạm Dương giơ cao đánh khẽ, thả thịt người khô khắp rừng cây ra, họ bằng lòng dàn xếp ổn thỏa, từ đây đi vòng qua tiêu cục Lộc Minh.
Về sau Văn Hành cũng mới biết được đuổi Nhất Tiền bang còn có cách khác, chẳng qua là ban đầu trẻ tuổi nóng tính nói làm liền làm, không nghĩ nhiều như vậy; bây giờ gặp lại chuyện này, hắn cũng có thể thành thạo như tay già đời, không động đao kiếm, mấy câu nhẹ nhàng linh hoạt đưa tiễn một phiền phức.
Trong giang hồ, cho dù là thân bất do kỷ hay là nước chảy bèo trôi, tự cho là ra khỏi vùng nước, thật ra đều bị một dòng nước này ngâm, chỉ có điều có người sớm chui vào đáy nước, có người vẫn lơ lửng trên mặt nước thôi.
Đêm đã khuya, cửa hàng đóng cửa, người còn lại trở về phòng của mình rửa mặt nghỉ ngơi. Bận rộn cả ngày, tất cả mọi người ước gì nhanh chóng thu dọn xong nằm xuống, Văn Hành lại rón rén đóng cửa lại, một mình đi đến một khoảng đất trống ở sân sau, muốn nhân lúc nhàn rỗi hiếm hoi này luyến kiếm một lúc.
Kiếm ấy mà, dùng càng nhiều càng thuận tay, một ngày không luyện thành ngượng tay, cho nên dù ngày thường Văn Hành không cần dùng kiếm, cũng sẽ luôn mang theo nó trên người, nhắc nhở bản thân không nên quên cảm xúc. Nhưng làm chân chạy vặt ở tiệm thuốc dù thế nào cũng không có khả năng để hắn đeo kiếm, Văn Hành chỉ có thể tìm những thời gian ngày để làm chuyện chính.
Kiếm lạnh ánh trăng, khắp sân đều là ánh sáng và bóng tối lăn tăn như sóng nước, trong chiêu kiếm quen thuộc Văn Hành cảm thấy gân cốt không hoạt động một ngày của mình đang chậm rãi kéo mở, nội lực dồi dào trong khí hải cuồn cuộn di động —— quả nhiên điểm giống nhau giữa người và đao kiếm là càng rèn càng sắc, quá nhàn rỗi sẽ rỉ sét.
Một bóng tối đen sì đứng bất động trên mái hiên một lúc lâu, bỗng nhiên lặng yên không tiếng động kéo dài rồi to ra, giống một con chim lớn đang cúi đầu u ám, chậm rãi dang đôi cánh ra ——
Nhào về phía thanh niên múa kiếm trong sân.
Bên tai vang lên tiếng nổ lốp bốp chỉ có khi đốt củi, mùi khói đặc quanh quẩn ở chóp mũi, tiếng gió thê lương lại xa xôi, mí mắt Văn Hành run lên, tỉnh lại từ cơn hôn mê dài dằng dặc.
Đầu óc hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cũng biết dưới người mình không nên là tảng đá gồ ghề, tiếp đó mở mắt nhìn xung quanh, theo hắn thấy, trên đỉnh đầu là bóng tối không nhìn thấy đáy, chắc là hang đá; nguồn sáng lại có hai nơi, một chỗ là đống lửa bên cạnh hắn, chỗ kia là ánh sáng trắng cách đó không xa.
Toàn thân Văn Hành đau nhức, dùng cánh tay chống người ngồi dậy, vô thức sờ vỏ kiếm bên hông, lại không sờ được gì. Lúc này hắn mới nhớ đêm hôm trước hắn vốn luyện kiếm trong sân, không phòng bị bỗng nhiên bị người đánh lén, mắt tối sầm lại ngất đi, mở mắt ra lần nữa, đã ở cái nơi quỷ quái này.
“Mi đang tìm cái này hả?”
Văn Hành nhìn lại theo tiếng gọi, chỉ thấy ánh sáng trắng bỗng dưng bị gián đoạn, một người cụt tay ngược sáng đi tới, trong tay xách theo hai con cá lớn dùng nhánh cây xuyên qua.
Cá này hình như mới được bắt lên, đã bị mở ngực mổ bụng, trên đường đi còn có máu nhỏ giọt xuống. Người cụt tay kia một tay cẩn thận gác cá lên lửa nướng, xoay tay lại cởi kiếm sắt bên hông xuống ném cho Văn Hành.
Văn Hành bị kiếm đập trúng, lại không để ý tới vũ khí đã mất mà lại được, thất thanh nói: “Là ông?”
Người kia cười ha ha, nói: “Đúng, là ta.”
Ánh lửa chiếu sáng mặt mũi ông, dưới râu tóc hoa râm rối tung là một đôi mắt lấp lóe ánh sáng. Trên mặt ông có một vết sẹo rất dài, từ thái dương kéo dài đến gò má bên kia, vô cùng đáng sợ, nhưng thần khí như cười mà không phải cười kia lại không giống như có ác ý, chính là lão ăn mày hôm đó Văn Hành dùng năm đồng tiền đuổi đi.
Trong đầu Văn Hành hiện lên rất nhiều suy đoán, vô thức bắt lấy một cái gần nhất: “Ông không phải người của Nhất Tiền bang?”
Lão ăn mày giãn tứ chi bên đống lửa: “Ha ha, Nhất Tiền bang là thứ gì. Không phải, không phải.”
Văn Hành nhìn điệu bộ quái lạ của ông, thử thăm dò hỏi: “Tôi và tiền bối không thù không oán, cớ gì tiền bối trộm mưu đồ, cướp tôi đến tận đây?”
“Ngươi có thiên tư như thế, tại sao cam tâm sống tầm thường trong cái tiệm thuốc đó?” Người kia nheo đôi mắt bị vết sẹo cắt ngang lại, hỏi như rất tò mò, “Với võ công của ngươi, làm đệ tử thân truyền ở Thuần Quân phái cũng không khó.”
Trong lòng Văn Hành ngạc nhiên, trực giác người này không dễ lừa, không trả lời mà hỏi lại: “Thuần Quân phái còn nhiều đệ tử thiên tư tốt hơn, tại sao tiền bối chỉ để mắt tới tôi?”
Hai người có qua có lại, thăm dò lẫn nhau, đều đang đề phòng đối phương. Lão ăn mày lặng lẽ cười nhạt nói: “Thằng nhóc mi, tuổi còn nhỏ mà nhiều tính toán vậy.”
Văn Hành giật giật khóe miệng, thờ ơ nói: “Đâu có, chỉ cần tiền bối chịu nói thật, đương nhiên tôi thẳng thắn đối đãi.”
Lão ăn mày bỗng nhiên thoải mái cười ha ha, lật qua lật lại con cá nướng trên đống lửa, thuận miệng nói: “Không, bây giờ ta không muốn nghe câu trả lời của mi. Dù sao ngày tháng còn dài, về sau có nhiều thời gian, mi sẽ chủ động nói ra.”
Trong lời nói của ông dường như ẩn chứa một tin tức đáng sợ nào đó, Văn Hành nghi ngờ không thôi nhìn chằm chằm ông một lúc, bỗng nhiên căng chân chạy như điên, lao đến cửa hang cách đó không xa.
Tiếng gió xa xôi cuối cùng đã đến trước mắt, gió gào như biển gầm, xen lẫn mùi tuyết mới đập vào mặt.
Lần này, Văn Hành cuối cùng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Hắn đưa thân vào giữa vách núi cheo leo, đối diện là băng treo trăm trượng, dưới chân là sơn cốc trống trải, đáy cốc có một đầm sâu đã đóng băng. Bốn phía không còn lối ra, tất cả đều là ngọn núi hiểm trở cao vút trong mây, ánh nắng chiếu rọi tuyết trắng, sau khi tan lộ ra mỏm đá lấm tấm đen nhánh, cũng cứng như sắt, không thể rung chuyển.
Nơi này là một lồng giam tự nhiên, chắp cánh khó thoát, chưa kể Văn Hành không có võ công, dù là người có khinh công bình thường đến, cũng khó đảm bảo sẽ không đạp hụt một bước, ngã gãy cổ.
Cơn giận ngút trời gặp gió tức thì dâng lên, thiêu rối loạn trong ngực hắn, Văn Hành hít sâu một mùi tuyết lạnh như băng, tay run rẩy đè lên chuôi kiếm.
Hắn sải bước quay vào trong động, không nói hai lời, rút kiếm chống lên lão ăn mày kia: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?”
Lão già chắc là ỷ vào da dày, vốn dĩ không xem thanh kiếm này là đe dọa, ông tập trung nướng cá, để nóng đều, nổi lên váng dầu, vừa dùng giọng điệu trêu trẻ con nói: “Thôi, thanh kiếm đó của mi giết cá còn chê cùn, đừng nói chi là giết người.”
Ánh mắt Văn Hành lạnh lẽo, tay phát lực, mũi kiếm đẩy một tấc vào da thịt ông.
“Kiếm như chủ,” Lão ăn mày nhìn chằm chằm ngọn lửa nhảy nhót, nói sâu xa, “Mi không biết võ công, kiếm sắc hơn nữa ở trong tay mi cũng là sắt vụn.”
“Vậy cũng chưa chắc.” Văn Hành cắn răng điềm nhiên nói, “Tôi có thể giết người hay không, lão tiền bối không ngại tự mình thử xem.”
“Muốn học không?”
“Cái gì?”
“Võ công.” Lão ăn mày kia nói, “Ta dạy cho mi công phu thật sự có thể giết người.”
Tu dưỡng của Văn Hành khiến hắn không nói năng lỗ mãng khi cơn giận đến giới hạn, nhưng ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn qua cánh tay phải gãy mất của người kia, cứng ngắc nói: “Xin miễn thứ cho kẻ bất tài.”
“Hầy, đúng là đứa trẻ ngoan.” Lão ăn mày chú ý đến tầm mắt của hắn, trở mặt như lật sách, cười híp mắt nói, “Đói dụng hai ngày rồi, lại đây ăn cá.”