Xuân Phong Độ Kiếm

Chương 59: Chuyện cũ



Người sư huynh là hắn đây cùng lắm là công cụ kể chuyện xưa

“Sao vậy?” Ôn Trường Khanh thấy vẻ mặt hắn nặng nề, lo lắng nói, “Người này là ai? Rất khó đối phó hả?”

Hắn ta sợ khiến người khác hoảng sợ nên giọng nói rất nhỏ, Văn Hành cũng nhỏ giọng: “Gần thế. Sư huynh, huynh từng nghe nói chín đại cao thủ đại nội chưa?”

Không phải Ôn Trường Khanh không nghĩ tới, nhưng suy đoán thật đáng sợ, hắn ta cố gắng lảng tránh nhắc tới, không ngờ Văn Hành ngay thẳng hơn hắn, không hề do dự đâm thủng cửa sổ giấy.

“Là người của triều đình?”

Văn Hành nói: “Không sai, còn là đám người tinh nhuệ nhất của triều đình.”

Ôn Trường Khanh nghĩ mãi mà không rõ: “Thuần Quân phái luôn luôn an phận thủ thường, dùng hành hiệp trượng nghĩa để dạy dỗ, đang yên đang lành, tại sao triều đình ra tay với bọn ta?”

Văn Hành thầm nghĩ hiệp sĩ dùng võ phạm vào điều cấm[1], việc liên quan đến bản thân, đương nhiên cảm thấy mình chưa từng đắc tội ai, người khác lại chưa chắc sẽ nghĩ như vậy. Nhưng lời này không tiện nói rõ, hắn không trả lời mà hỏi lại: “Một nội vệ xếp hạng thứ chín đã bắt được nhiều người như vậy, sư huynh chưa từng nghĩ một hai ba bốn người ở phía trước đang làm gì sao?”

[1] gốc là hiệp dĩ vũ phạm cấm: câu đầy đủ là “các nhà Nho dùng văn làm rối loạn pháp luật, bọn hiệp sĩ dùng võ phạm vào điều cấm” (Nho giả dụng văn loạn pháp, nhi hiệp giả dĩ võ phạm cấm. Sử ký. Lão Trang Thân Hàn liệt truyện) của Hàn Phi

Ôn Trường Khanh sợ hãi nói: “Ý đệ là…”

Văn Hành ra dấu im lặng với hắn: “Chỉ riêng bắt một đám người nuôi không có làm được gì? Lãng phí lương thực thôi. Đợi thêm hai ngày, xem họ muốn bắt các huynh đệ dọa ai, có hành động gì, đưa ra yêu cầu gì, đây chính là đáp án của tất cả vấn đề trước đó.”

“Nhưng mà…”

“Sư huynh,” Văn Hành hơi híp mắt, ra hiệu im lặng, nói khẽ, “Lo lắng không duyên cớ vô dụng, ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ.”

Văn Hành tuy bị thương nặng mới khỏi, nhưng tinh thần tỉnh táo, không hoảng không loạn, rõ ràng là trong lòng đoán trước được mấu chốt này, đã sắp xếp được cách đối phó. Ôn Trường Khanh không phải kẻ ngu, thấy thế không khỏi cảm thấy hơi bình tĩnh, gật đầu theo nói, “Được. Đệ mới vừa tỉnh lại, nên ít hao tổn tinh thần, cần phải tĩnh dưỡng.”

Vết thương trên cánh tay phải Văn Hành đã được người băng bó cẩn thận, vết thương không dài lại rất sâu, đến giờ vẫn chưa khép lại, vẫn đang từ từ rướm máu. Hắn ngồi trong góc điều hòa nhịp thở, tĩnh tâm nhìn bên trong, ban đầu tưởng rằng mình đã trúng hóa công tán, không ngờ một luồng chân khí vẫn đang tự vận hành trong cơ thể, không trở ngại, ngược lại độc tố trên cánh tay ngang ngược hơn, hơi động nội lực sẽ khí huyết dâng lên, trước mắt nổi đom đóm, không ngừng biến thành màu đen.

Một chưởng lúc trước đã rút khô nội lực của hắn, trước mắt nội lực đã khôi phục ba phần, nhưng không thể vận công, mấy ngày nữa cũng có thể hồi phục như lúc ban đầu.

Từ khi luyện “Lăng Tiêu chân kinh”, hắn cũng có nội công như người bình thường, mặc dù cách vận chuyển nội lực khác biệt, nhưng hiệu quả sử dụng cũng không khác. Nhưng hôm nay xem ra, nội lực của hắn dường như vẫn không giống người khác lắm, không biết có phải nguyên nhân thể chất không. Luồng chân khí bảo vệ cơ thể không giải thích được này từ khi hắn không biết võ công vẫn xoay quanh trong cơ thể, giống như nội lực bẩm sinh, nhưng về sau Văn Hành có được nội lực của Cố Thùy Phương, tập được “Lăng Tiêu chân kinh”, nó lại chẳng xung đột với những nội công sau đó mà hòa vào nhau rất sâu.

Cho đến lần trúng độc này, nội lực toàn thân bị quản chế, chỉ có luồng chân khí này không bị ảnh hưởng chút nào, ôn hòa tinh khiết, thậm chí càng hơn trước kia.

Nhưng nó từ đâu tới?

“Lăng Tiêu chân kinh” đã là võ học thượng thừa độc bộ thiên hạ, Văn Hành không nhớ mình còn từng luyện công pháp gì tinh thâm hơn “Lăng Tiêu chân kinh”.

Hắn thu công thở ra, chậm rãi mở mắt, Ôn Trường Khanh nghe thấy tiếng động, ở bên cạnh quan tâm hỏi: “Sao rồi?”

Văn Hành lời ít ý nhiều: “Trúng độc đã sâu, nội lực bị quản chế.”

Ôn Trường Khanh dù sớm dự đoán được kết quả này, vẫn không nhịn được thở dài một tiếng, lập tức an ủi hắn nói, “Không sao, xem như đệ đã uống một bộ hóa công tán. Đợi chúng ta ra ngoài, sư huynh đào sâu ba thước cũng nhất định tìm được thuốc giải cho đệ.”

Văn Hành nghe xong cười một tiếng, bỗng nhiên nhớ ra năm đó mới nhập môn tranh đấu với người, Ôn Trường Khanh ra mặt thay hắn nói thẳng tình hình. Dù hắn ta không tính là đệ tử đứng đắn của Thuần Quân phái, phần tình nghĩa đồng môn này lại tồn tại trong thời gian dài, dạy con người dám lấy sống chết nương nhờ trong thời kỳ nguy nan.

Hắn đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, ấm giọng nói: “Vậy dựa vào tứ sư huynh.”

“Đúng rồi, ta vẫn chưa hỏi đệ.” Ôn Trường Khanh nói, “Mấy năm qua rốt cuộc đệ chạy đi đâu? Võ công này là chuyện gì?”

Trong ngục không có việc gì, Văn Hành dứt khoát kể lại từng cảnh ngộ trong những năm này, hai người trao đổi những việc trải qua của nhau, lại hỏi đám người ở đỉnh Ngọc Tuyền, không khỏi nhắc đến ân oán của Tiết Thanh Lan và bản môn. Những chuyện này Văn Hành chỉ nghe nói sơ sơ từ Nhiếp Ảnh, lại không biết chi tiết trong đó, cũng không hỏi kỹ Tiết Thanh Lan, Ôn Trường Khanh lại rõ mồn một, đang định tố khổ với Văn Hành, lần này mượn cơ hội nói chuyện phiếm, một chữ không sót dốc hết ra ngoài.

Năm đó khi Văn Hành mất tích gần một tháng, Thuần Quân phái mới biết được tin tức từ báo cáo của trưởng lão chấp sự, nhưng đã kéo dài những thời gian này, muốn tìm kiếm cũng khó. Lúc ấy chỉ có Liêu Trường Tinh dốc hết sức chủ trương truy hỏi, đáng tiếc y thấp cố bé họng, chỉ có thể dựa vào các mối quan hệ của mình tìm kiếm hỏi thăm, cuối cùng không thu hoạch được gì. Đám người tưởng rằng việc này đã hoàn toàn đi qua, một ngày nào đó hai tháng sau, Tiết Thanh Lan bỗng nhiên đi tới ngoài sơn môn núi Việt Ảnh, điểm danh muốn gặp Văn Hành.

Ngày đó vừa khéo bốn đệ tử đều không ở trên núi, đi ra đãi khách chính là đệ tử ký danh Tần Lăng mới nhận. Nghe nói khi đó vẻ mặt và trạng thái của Tiết Thanh Lan đều rất kỳ lạ, đệ tử kia nghe y hỏi “Nhạc Trì”, cậu ta vẫn chưa quen thuộc đỉnh Ngọc Tuyền, nên nói thẳng với Tiết Thanh Lan “Chỗ bọn ta không có người này”.

Cũng bởi vì một câu nói kia, Tiết Thanh Lan nổi điên ngay tại chỗ đánh gãy ba cái xương sườn của đệ tử này. Đệ tử trông coi sơn môn chạy đến khuyên can, năm sáu người bị y đánh thành bị thương nhẹ, cuối cùng kinh động đến Tần Lăng. Hai người lời không hợp ý, Tiết Thanh Lan lại rất không lễ độ với Tần Lăng, vậy mà ra tay tại chỗ. Tiết Thanh Lan đánh mười chấy chiêu với ông, bị thương nặng bị thua, may mắn y vẫn chưa điên đến mức một lòng muốn giết, vùng vẫy nghĩ cách thoát khỏi núi Việt Ảnh.

Dù Ôn Trường Khanh tự thuật rất ngắn gọn, không có thăng trầm, nhưng Văn Hành nghe tới đây, tim như bị dao cắt.

Khi đó võ công Tiết Thanh Lan vừa mới khá hơn, tiến bộ nhanh hơn nữa cũng không phải đối thủ của Tần Lăng, y rõ ràng điều này hơn ai hết, lại vẫn muốn cứng đối cứng với Tần Lăng. Một người rốt cuộc là đau lòng tuyệt vọng đến mức nào, mới có thể điên đến nỗi ngay cả tính mạng của mình cũng không để ý?

“Sau đó thì sao?” Văn Hành không nhịn được nói xen vào, “Vết thương của đệ ấy sao rồi? Khỏi hẳn chưa?”

Ôn Trường Khanh vi diệu liếc nhìn hắn một cái, đáp: “Ta cũng không rõ lắm, dù sao về sau gặp lại y cũng là vui vẻ, chắc hẳn tốt hơn rồi.”

Khi đó Ôn Trường Khanh làm việc ở bên ngoài, hoàn toàn không biết gì về tranh đấu xảy ra dưới núi Việt Ảnh, nhưng nửa đường nghe được một tin tức động trời —— Tiết Từ “Lưu Tiên thánh thủ” thần y Minh Châu từ trần vào tháng đó, hung phạm giết người đúng là đồ đệ duy nhất Tiết Thanh Lan của ông ta.

Ôn Trường Khanh nghe phong phanh chuyện này, vội vàng chạy về Thuần Quân phái báo tin cho Tần Lăng, lúc này mới biết được Tiết Thanh Lan từng đến núi Việt Ảnh. Lúc đó Văn Hành mất tích, Tiết Từ đã chết, Tiết Thanh Lan đắc tội Thuần Quân phái, mấy chuyện này quấn vào nhau, khiến thù hận hai phe ngày càng kịch  liệt. Tần Lăng phái người đến Minh Châu kiểm chứng, sau khi xác nhận tin chết của ông bạn đã giận tím mặt, tự mình dẫn đầu các đệ tử xuống núi lùng bắt Tiết Thanh Lan, tuyên bố phải báo thù rửa hận cho Tiết Từ.

Nhưng khi đó Tiết Thanh Lan đã thoát thân từ lâu, trốn bặt vô âm tín, trên giang hồ không ai tìm được y. Lại qua nửa năm, đệ tử Thuần Quân phái trên đường xuống núi du lịch bị Thùy Tinh tông chặn lại, đối phương cũng không có ý định giết người, càng giống đến gây phiền hơn, trừng trị đám người này một trận rồi thả đi. Nhưng khéo rồi lại khéo trong đám đệ tử này còn có cô nàng giả nam đi theo ra ngoài trải việc đời – Hàn Tử Khởi, trí nhớ của cô cực tốt, đúng lúc nhận ra Tiết Thanh Lan dẫn đầu nhóm người này, trở về nói chuyện với Hàn Nam Phủ, lần này toàn Thuần Quân phái đều biết Tiết Thanh Lan gia nhập Thùy Tinh tông.

Tần Lăng nghe tin này, không nói hai lời, trực tiếp dẫn người giết tới Thùy Tinh tông núi Lục Nguy Mục Châu, muốn thanh toán thù mới hận cũ với Tiết Thanh Lan. Thùy Tinh tông cũng không phải môn phái sẽ che chở người một nhà, ai gây họa người đó thu thập cục diện rối rắm, cho nên một mình Tiết Thanh Lan đứng ra, độc thân nghênh chiến Tần Lăng và tám đệ tử của ông.

Văn Hành suýt nữa nôn ra một búng máu, chất vấn Ôn Trường Khanh: “Các huynh nhiều người như thế, bắt nạt một mình đệ ấy?”

“Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta, cùi chỏ của đệ rốt cuộc quẹo bên nào[2]? Ta chưa từng bắt nạt y, trên đại hội luận kiếm rõ ràng là y đang bắt nạt ta.” Ôn Trường Khanh bất lực nói, “Ta cũng hết cách, đó là sư phụ ta mà, ông cụ có lệnh, ta làm đệ tử chẳng lẽ còn có thể không theo? Nhưng trận chiến kia Tiết Thanh Lan thật sự không bị thiệt… Không đúng, cũng không tính không chịu thiệt, vẫn bị thương nhỏ.” Hắn ta thoáng nhìn sắc mặt ngày càng âm u của Văn Hành, vội vàng bổ sung nói: “Y đánh sư phụ, đại sư huynh và tam sư huynh bị thương, còn có mấy đệ tử, nếu còn có thể lông tóc không tổn thương toàn thân trở ra, tông chủ Thùy Tinh tông nên do y làm từ lâu rồi.”

[2] câu gốc là cui chỏ hướng ra ngoài; nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà。

Văn Hành không tỏ vẻ gì, sắc mặt vẫn không hòa hoãn hơn, hỏi: “Liêu sư huynh đâu?”

Lúc trước ở Thuần Quân phái, Văn Hành và nhị sư huynh Liêu Trường Tinh, tứ sư huynh Ôn Trường Khanh ở chung khá tốt. Nhưng tính cách Ôn Trường Khanh tưng tửng, bởi vậy Văn Hành và Liêu Trường Tinh thân hơn, Liêu Trường Tinh biết rõ chuyện của hắn hơn. Mãi đến khi Tiết Thanh Lan đánh đến tận cửa Ôn Trường Khanh mới biết được hai người họ có quan hệ tốt, Liêu Trường Tinh lại ngay từ đầu đã chứng kiến quan hệ thân thiết của hai người họ. Tiết Thanh Lan và Thuần Quân phái kết thù lớn như thế, không biết Liêu Trường Tinh ở trong đó, sẽ phản ứng ra sao.

Ôn Trường Khanh nói: “Nhị sư huynh phụ trách giữ ta lại, không có thời gian động thủ với y, Tiết Thanh Lan cũng không tới trước mặt huynh ấy gây phiền, nên xem như nể mặt đệ. Nhưng người này không nói lý lẽ, rõ ràng đã giải thích mười vạn tám ngàn lần với y chuyện đệ mất tích không liên quan đến Thuần Quân phái, y chết sống không tin. Sau khi sư phụ bế quan, đệ tử Thuần Quân đi lại trên giang hồ, thường sẽ bị Thùy Tinh tông gây khó dễ, may mà bây giờ đệ về rồi, nếu không lại tiếp tục như thế, hai phái sớm muộn gì cũng kết thành tử thù.”

Văn Hành nhớ đến tính tình điên lên không nhận người của Tiết Thanh Lan, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, khe khẽ thở dài: “Cho nên lần này các huynh trúng độc trước khi lên núi Ti U, chẳng lẽ cũng là đệ ấy?”

“Tám chín phần mười. Tiết Thanh Lan là đệ tử của Tiết Từ, y độc đều tinh thông, võ công lại cao, bỏ thuốc chúng ta còn không phải dễ như trở bàn tay?” Ôn Trường Khanh nói, “Hơn nữa đệ xem y làm việc, không cần độc dược chết, chỉ khiến cơ thể người suy yếu, rõ ràng muốn nhục nhã Thuần Quân phái,  lại không cố ý muốn hại ai, thủ đoạn này bọn ta quá quen thuộc, không có ai khác ngoại trừ y.”

“Nếu không phải đệ kịp thời cứu trận, lại cho đơn thuốc giải độc, năm nay Thuần Quân phái chỉ sợ sẽ ngã đau trong đại hội luận kiếm.” Hắn ta cảm thán nói, “Chỉ tiếc, nửa đường bọn ta bị người bắt, nếu không lúc này phải về núi Việt Ảnh lâu rồi, sẽ báo đáp đệ một phen.”

“Không cần cảm ơn ta,” Văn Hành lắc đầu, “Việc nên làm thôi.”

Ôn Trường Khanh vô thức muốn hỏi: “Nên làm thôi là thế nào”, vừa nhìn bên mặt Văn Hành cụp mắt trầm tư, bỗng nhiên hiểu ra ý tứ dang dở của hắn.

Nếu Tiết Thanh Lan vì Văn Hành mới nhiều lần nhằm vào Thuần Quân phái, như vậy bây giờ thu thập cục diện rối rắm đền đáp trả nợ cũ, cũng là chuyện bổn phận của hắn.

Ôn Trường Khanh vốn đang cảm động vì Văn Hành xông vào ngục cứu người, nhận định hắn là người trọng tình trọng nghĩa, giờ phút này lại cảm thấy “tình nghĩa đồng môn” tẻ nhạt vô vị, người sư huynh là hắn đây cùng lắm là công cụ kể chuyện xưa, Văn Hành và Tiết Thanh Lan rõ ràng mới huynh đệ tình sâu làm bằng sắt.

“Đúng rồi, còn có một việc.” Ôn Trường Khanh đột nhiên nhớ ra, đến gần Văn Hành, nhỏ giọng nói, “Đêm đại hội luận kiếm kết thúc, ta gặp được một người ở Chử gia kiếm phái.”

Văn Hành: “Ai?”

“Lý Trực.” Ôn Trường Khanh nói, “Chính là đệ tử ký danh ẩu đả với đệ, bị trục xuất khỏi Thuần Quân phái. Hôm đó ta gặp hắn, hình như hắn đã làm đệ tử nội môn của Chử gia.”

Văn Hành cẩn thận nhớ lại một lát, mới nhớ ra đoạn chuyện cũ năm đó, hắn nhớ Lý Trực hình như là đệ tử ngoại môn của Chử gia, nhưng nếu được đưa tới Thuần Quân phái, đã nói lên thiên phú tư chất bình thường, không đủ tư cách được Chử gia kiếm phái thu nhập nội môn. Hơn nữa sau khi hắn ta bị đuổi ra Thuần Quân phái, cũng xem như là một sỉ nhục, không ngờ sau khi Lý Trực trở lại núi Ti U, lại vẫn có thể trở thành đệ tử nội môn, nguyên do ở trong đó, cũng khiến người ta hết sức tò mò.

“Hắn có vấn đề gì à?”

Ôn Trường Khanh do dự một lát, cuối cùng trầm ngâm nói: “Năm đó lúc hắn ở bản phái, vẫn là thằng nhóc tuổi trẻ lỗ mãng chỉ có công phu mặt ngoài, nhưng mà bây giờ gặp lại hắn, lại cảm thấy người này tà khí rất nặng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.