Đảo mắt đã tới ngày xuất hành sắc xuân dạt dào. Thân thể hoàng thượng bệnh mới khỏi, dẫn đầu các tướng lĩnh cựu thần trùng trùng điệp điệp đi về Phượng Minh cốc.
Thái tử Già La Khôn Trạch vốn ở chỗ tại thái hậu giáo dưỡng nhưng sau khi nó hồi cung thì đây là lần đầu nó gặp tế điển săn bắn truyền thống long trọng như vậy cho nên cũng đi cùng thái hậu tới đi lên trước đoàn.
Lâu Thanh Vũ hoá trang thành một tiểu tốt đồng hành theo ngự liễn hoàng thượng. Ở trước cửa cung thấy thái tử thân mặc tử y chân đeo kim ngoa (giày vàng), đầu buộc ngọc quan, khoác phong y màu đen đoan chính tiêu sái bước tới, tâm trạng Thanh Vũ không khỏi cực kỳ kích động.
Khuôn mặt thái tử nghiêm túc, khuôn mặt bạch ngọc nhỏ nhắn dễ thương rất giống búp bê, nó cung kính quỳ xuống hành lễ trước ngự liễn hoàng thượng.
Già La Viêm Dạ cũng nhiều ngày chưa gặp Đồng nhi, tâm trạng rất vui mà ngồi ở nội liễn vẫy tay với nói: “Đồng nhi nào lại đây đi với phụ hoàng.”
“Vâng.”
Đồng nhi đứng lên giẫm lên ghế nhỏ trèo lên xe, một thị vệ bên cạnh vươn tay tới nhẹ nhàng nắm đỡ nó lên xe.
Thường ngày những việc này đều là cung thị làm, Đồng nhi thoáng cảm giác dị dạng liền nghiêng đầu nhìn lướt qua thấy dung mạo thị vệ kia xa lạ nhưng đôi mắt trong trẻo lại bao hàm ôn nhu từ ái thì tâm Đồng nhi thoáng khẽ động.
“Đồng nhi, lại ngồi bên này.”
Mạc liêm ngự liễn vừa được thả xuống Già La Viêm Dạ liền khẩn cấp kéo lấy cánh tay nhỏ bé của Đồng nhi kéo nó sang ngồi bên cạnh.
Trong ngự liễn không gian rộng lớn, gian giữa còn đặt một chiếc kỷ trà gỗ đàn hương, trong góc bốc hương đàn hương thơm mát. Hai sườn khác có tủ nhỏ đặt văn, tấu chương.
Kỳ thực xuân thú tới Phượng Minh cách kinh thành cũng không xa, phóng ngựa nửa ngày là đến, xe đi một ngày thì đến.
Nhưng năm qua rồi Già La Viêm Dạ đều cưỡi ngựa đi trước cùng các võ tướng khác. Chỉ có năm nay do ốm đau mới khỏi, long thể chưa ổn định nên lúc này mới thay đổi ngự liễn chậm chạp đi xe cùng các văn thần khác phía sau đại quân.
“Mấy ngày nay Đồng nhi ở bên hoàng tổ mẫu khỏe chứ? Hoàng tổ mẫu có thương con không?” Già La Viêm Dạ vươn tay khẽ ôm Đồng nhi vào ***g ngực.
“Hoàng tổ mẫu rất thương con, người còn tự mình giáo nhi thần đọc sách biết chữ, thái phó cũng khen nhi thần tiến bộ đó.”
“Đồng nhi thật ngoan.” Già La Viêm Dạ kiêu ngạo vuốt ve mái đầu của Đồng nhi “Vậy Đồng nhi có nhớ phụ hoàng hay không?”
“Nhớ.” thanh âm Đồng nhi giòn tan, đôi mắt tinh lượng nhìn chằm chằm Già La Viêm Dạ, nói: “Nhi thần nhớ phụ hoàng cũng nhớ cả cha! Phụ hoàng, lần này cha không đi cùng với chúng ta sao?”
Già La Viêm Dạ thoáng khựng lại, mỉm cười nói: “Cha lần này không đến.”
Đồng nhi có chút thất vọng gục đầu xuống. Trong khoảng thời gian này nó ở chỗ hoàng tổ mẫu học được rất nhiều thứ cũng hiểu rất nhiều lí lẽ. Nó biết nó và cha vì sao không thể gặp mặt. Hiện tại nó vô hạn hoài niệm cuộc sống tự do tự tại trong thôn làng xưa, thế nhưng địa vị hoàng tử cũng cho nó hiểu loại cuộc sống này đã cách rất xa nó.
Đồng nhi đang chậm rãi lớn lên, nó dần dần phát giác thế giới này không giống như các câu chuyện cổ tích xinh đẹp. Nó bắt đầu tự xưng trước mặt Già La Viêm Dạ là “Nhi thần” bởi vì nó đã biết được địa vị của bản thân thế nào.
Thế nhưng tư tưởng của Lâu Thanh Vũ đã cắm rễ ở trong lòng nó đến thâm căn cố đế, khiến trong những năm tháng sau này nó vẫn luôn thủy chung duy trì phẩm tính thiện lương và trong sạch. Nó giống một gốc cây thông nhỏ lớn lên khỏe mạnh hăng hái, mãi đến có một ngày khi nó trưởng thành đã có thể biến thành bến cảng che gió che mưa cho các đệ muội.
Có điều lúc này nó vẫn khó thoát khỏi tính tình trẻ con. Già La Viêm Dạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó thoáng buồn bã thì trấn an nói: “Qua vài ngày nữa Đồng nhi có thể gặp cha, phụ hoàng cam đoan với con có được hay không?”
Lúc đầu khi Đồng nhi biết cha bị giáng phẩm cấp biếm lãnh cung thì vô cùng tức giận gào khóc ở chỗ thái hậu thế nhưng hiện tại nó đã hiểu chuyện hơn, nhân tiện nói: “Nhi thần tin tưởng phụ hoàng, tất cả nhờ phụ hoàng làm chủ!”
Già La Viêm Dạ an lòng kéo lại Đồng nhi ôm vào ngực.
Đồng nhi tựa ở trên người Viêm Dạ sớm đã phát hiện bụng phụ hoàng trồi lên, phụ hoàng béo lên rất nhiều. Nó nhớ tới cha đã từng nói với nó thì đành nhịn xuống, rốt cục nhịn không được đôi tay nhỏ bé sờ lên nhỏ giọng nói: “Phụ hoàng, tiểu đệ đệ nằm ở đây sao?”
“Sao con biết?” thần tình Già La Viêm Dạ khẽ kinh ngạc. Việc này hắn không nghĩ tới gạt nhi tử, thứ nhất: thêm một hài tử là một việc vui, Đồng nhi cũng sẽ vui vẻ; thứ hai: từ lâu Đồng nhi đã biết bản thân là “Mẫu phụ” nó cho nên không cần lừa gạt nó. Chỉ là vốn hắn dự định chờ hài tử sinh xong mới nói cho Đồng nhi biết lại không nghĩ rằng hiện tại nó đã biết.
Đồng nhi nói: “Là cha nói cho nhi thần đó.”
“Đồng nhi có nói cho ai biết nữa không?”
“Không có. Cha kêu con giữ bí mật.”
Già La Viêm Dạ mỉm cười nói: “Đồng nhi nghe lời cha thiệt ngoan. Có tiểu đệ đệ, con vui chứ?”
Đồng nhi đột nhiên nói: “Có đệ đệ, cha sẽ trở về chứ?”
Già La Viêm Dạ sửng sốt.
Đồng nhi nói: “Con không thích cha ở lãnh cung.”
Những lời này nó nói có chút lạnh, thần tình đặc biệt không phù hợp với tuổi của nó.
Trong lòng Già La Viêm Dạ đột nhiên giật thót lẳng lặng ngưng mắt nhìn thoáng qua nó, nói: “Phụ hoàng cũng không thích cha con ở lại lãnh cung. Rất nhanh phụ hoàng sẽ đón cha con ra.”
Đồng nhi ừ một tiếng, cúi đầu vuốt bụng phụ hoàng nhưng không biết đang suy nghĩ cái gì. Bỗng nhiên Già La Viêm Dạ cảm thấy nhi tử có phần xa cách mình liền đưa tay ôm nó càng chặt, cười nói: “Gần nhất Đồng nhi đọc sách gì giảng cho phụ hoàng nghe với?”
“Vâng.”
Lâu Thanh Vũ hoá trang thành thị vệ cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe nghe không được thanh âm trong mã xa nhưng tâm thần đã bay đến bên cạnh hai phụ tử trong xe. Đồng nhi sau mấy tháng không gặp so với khi xưa càng khí khái thái tử thêm vài phần, cử chỉ cũng càng phát ra thong dong tôn quý hơn, Lâu Thanh Vũ không thể nói rõ trong lòng có cảm giác gì.
Nhi tử khi xưa là của bản thân mình mà hiện tại lại là của hoàng gia, nhiều ít cũng có chút cảm giác mất mát.
Đoàn xe rốt cục vào chạng vạng đi tới hành cung Phượng Minh cốc. Mã xa đi tới nội cung, Vương Cung Thị tiến lên vén màn xe. Đồng nhi đang ngủ, Già La Viêm Dạ không đành lòng đánh thức nhi tử liền ôm nó đi ra. Chỉ là do thân thể Viêm Dạ bất tiện, Đồng nhi còn nặng lên rất nhiều nên khi xuống xe thì khó tránh khỏi cật lực.
Lâu Thanh Vũ thấy thế liền bước lên phía trước dìu hắn.
Già La Viêm Dạ nhìn hắn một cái, tiện tay gạt đi, nói: “Ngươi, ôm giúp trẫm thái tử đi nội điện nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Vào một khắc Lâu Thanh Vũ đi tới tiếp nhận nhi tử vào ngực thực sự vừa tưởng niệm vừa thỏa mãn. Chỉ là tiểu tử này ngủ thật say không hề có cảm giác.
Già La Viêm Dạ vào nội điện hạ chỉ để chúng thần đi nghỉ ngơi, ngày mai chính thức cử hành thú điển. Hắn ngồi một ngày mã xa tuy rằng trên ngự liễn xa hoa thư thích, chạy yên ổn nhưng vẫn cảm thấy sống thắt lưng đau nhức, buổi chiều lại ở bên trong xe nhìn xem mấy bản tấu chương, lúc này tinh thần Viêm Dạ cũng vô cùng xấu liền dưới sự hầu hạ của Vương Cung Thị lên tháp nghỉ ngơi.
Qua cơn buồn ngủ hắn mông mông lung lung không quên phân phó nói: “Đợi Trần thị vệ trở về kêu hắn lại đây.”
“Vâng.”
Lúc này Lâu Thanh Vũ hoá trang thành thị vệ họ Trần – là một bà con xa thế hệ con cháu của tướng quân Trần Cánh. Đại đa số cấm vệ quân vốn là gia tộc để tử hoàng thân quốc thích của hoàng thượng tin cậy – tất cả đều là thân tín, không chỉ có ngụy trang tốt còn không làm cho người ta nghi ngờ.
Già La Viêm Dạ vốn định chợp mắt cái ai dè khi tỉnh lại đã là nửa đêm. Vương Cung Thị nói “Trần thị vệ” đang canh bên ngoài, Già La Viêm Dạ gật đầu dùng xong bữa tối, uống xong dược liền tự đi ngủ.
Sớm ngày thứ hai thức dậy, hắn mở mắt ra thấy Vương Cung Thị vốn nên hầu hạ đã thay đổi thành Lâu Thanh Vũ đang bưng áo đứng hầu cạnh bên.
“Sao lại là ngươi?”
Lâu Thanh Vũ mỉm cười tịnh không đáp lời. Già La Viêm Dạ đứng lên, Lâu Thanh Vũ liền mở ra quần áo trong tay từng kiện từng kiện mặc vào cho Viêm Dạ.
Hầu hạ thú điển (ana: mặc theo đúng chuẩn săn thú) rất phiền phức phức tạp, trùng trùng điệp điệp chừng hơn sáu kiện. Ngoại trừ chính trang ba tầng ngoài ba tầng trong còn có một kiện ti giáp băng thiền mỏng mềm mại tương đối đặc biệt.
Ti giáp này Lâu Thanh Vũ lần đầu thấy thì không biết vì dùng ra sao, sau một khắc sửng sốt mới nghiên cứu ra công dụng của nó. Bộ ti giáp này do Già La Viêm Dạ ra lệnh Trầm Tú Thanh dùng thiên thiền băng ti do tân quốc tiến cống tiêu hao nửa tháng chế tạo gấp gáp mới thành để bảo vệ thai nhi trong bụng, song song cũng là vì bó lại bụng.
Lâu Thanh Vũ tới mặc áo cho Viêm Dạ cũng là vì muốn tự mình mặc ti giáp này giúp Viêm Dạ.
Thứ này làm ra có phần giống nội y dành cho phụ nữ có thai kiếp trước, nội y này có thể giảm bớt áp lực bụng lên thắt lưng nhưng nếu như ti giáp này còn không có tác dụng gò bó lại bụng Viêm Dạ đã trồi cao lên thì Lâu Thanh Vũ sẽ càng thích phát minh này hơn.
Mặc ti giáp ở ngoài áo lót mỏng trong cùng rồi cố sức buộc chặt. Già La Viêm Dạ cắn răng nhíu chặt mi nói: “Chặt thêm chút nữa!”
Lâu Thanh Vũ nhẹ giọng nói: “Hài tử sẽ chịu không nổi đâu.”
“Chặt thêm chút!”
Lâu Thanh Vũ nhấp mím môi lại lần nữa kéo chặt dây buộc ti giáp.
Già La Viêm Dạ đỡ sàng đứng, ngón tay gần
Thai nhi trong bụng bắt đầu cảm thấy khó chịu, trong không gian nhỏ hẹp thân thể nhúc nhích không thôi. Già La Viêm Dạ đưa ra một tay chậm rãi trấn an bụng mình.
Kiên trì! Kiên trì thêm một chút!
Rốt cục kết thúc “Cực hình”, Già La Viêm Dạ và Lâu Thanh Vũ đều toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Bụng vốn đã mang thai bảy tháng biến thành bụng bốn tháng rồi lại mặc vào quần áo bên ngoài thành ra nhìn không thấy có gì đặc biệt bất thường, nhiều kẻ hữu tâm chỉ cảm thấy hoàng thượng qua một mùa đông hơi béo lên chút.
“Viêm Dạ, nghìn vạn lần cẩn thận, ngươi đừng cậy mạnh mà gây thương tích cho bản thân.” Lâu Thanh Vũ nhìn Già La Viêm Dạ, thần sắc lo lắng.
“Đã biết.” Già La Viêm Dạ cúi đầu nhìn thoáng qua bụng rồi thử đi lại hai bước cảm thấy còn có thể chịu được liền tiếp nhận mã tiên Thanh Vũ đưa, Viêm Dạ đứng thẳng thân thể đi ra phía ngoài.
Sư tử thông đã chuẩn bị xong. Đây là giống ngựa quý hiếm độc nhất vô nhị ngày đi ngàn dặm, cao quý tựa như vị chủ nhân của nó, lúc này nó đã nóng lòng muốn phi nước đại từ lâu, cặp chân cực lớn trên mặt đất khó chịu dậm dậm.
Già La Viêm Dạ thở sâu, vỗ vỗ cổ nó rồi đề khí nhảy lên. Dẫn dắt mọi người đến khu vực săn bắn, quần thần từ lâu đã chờ đợi sẵn.
Già La Viêm Dạ nhìn hoàng kỳ phần phật trong gió, giương giọng nói: “Các dũng sĩ Đại Tề quốc hãy để trẫm thấy bản lĩnh thuần thục mạnh mẽ của các ngươi kế thừa tổ tiên! Đi ─” Đại Tề quốc mỗi năm một lần, xuân săn là sự kiện tối long trọng cũng tối chờ mong nhất dưới lời lẽ khích lệ hùng hồn của hoàng thượng, chúng tướng cùng đánh mã tiên xuống lao đi.
Khai cung, mũi tên đầu tiên phải do tự hoàng đế bắn, từ lúc vào trong cánh rừng bọn thị vệ dồn một con nai trắng cao to mạnh mẽ chạy ra. Tiến pháp Già La Viêm Dạ thiên hạ vô song, năm đó hắn với Lâu Thanh Vũ quen biết nhau chính bởi một tiễn đó. Lúc này hắn mở kim linh cung, cài tên chậm rãi mở song chưởng.
Trong nháy mắt khu vực săn bắn tĩnh lặng.
“Vút ─ ”
Một tiếng tiễn kêu, như cuồng phong thiểm điện, thị lực con người không có thể đạt tới được.
Tiến linh kim sắc bay thẳng cắm vào cổ con nai trắng, tiên huyết tuôn ra lập tức ngã xuống đất mất mạng.
Mọi người cuồng hô. Già La Viêm Dạ cười lớn một tiếng, giương giọng nói: “Kẻ nào hôm nay săn nhiều nhất tặng nghìn hộ, thăng chức nhất phẩm!”
Tất cả các võ tướng đều hoan hô, móng ngựa ầm vang, mấy trăm con tuấn mã đều xông vào rừng cây rậm rạp, sâu trong huyết dịch nam nhân mãnh liệt sôi trào.
Săn giết – là bản chất của nam nhân!
Vào năm trước, Già La Viêm Dạ nhất định xung trận ngựa lên trước, có điều năm nay lại hơi kéo dây cương.
Lâu Thanh Vũ làm thị vệ phóng ngựa đi theo phía sau, cẩn thận mà chú ý an toàn xung quanh Viêm Dạ. Hắn thấy thắt lưng Già La Viêm Dạ ưỡn thẳng tắp, dây cương trong tay so với khi trước còn nắm chặt hơn, lòng căng thẳng.
Khi Già La Viêm Dạ vừa rồi giương cung liền cảm thấy trong bụng có phần khó chịu lại cố nén. Hắn từng nghe nói dân gian có phụ nhân chỉ có khom lưng nhặt đồ hoặc nâng tay lấy cái gì đó đã liền sẩy thai cho nên Viêm Dạ thấp thỏm lo lắng.
Cũng may chúng thần cũng biết hoàng thượng bệnh nặng mới khỏi nên không có người dám đi lên xúi giục hoàng thượng săn bắn. Già La Viêm Dạ liền mang theo thị vệ chậm rãi chạy trong khu rừng rậm rạp cũng không liều lĩnh chạy nhanh. Nhưng sư tử thông lại hình như hưng phấn hơn so với xưa, nó vẫn xao động bất an phát ra tiếng phì phì trong mũi, vài lần thiếu chút nữa thoát khỏi lực khống chế của Viêm Dạ.
Già La Viêm Dạ âm thầm nhíu mày thỉnh thoảng lại thu thả dây cương. Bỗng nhiên một con hỏa hồ chạy qua trước mặt khiến sư tử thông hưng phấn gia tốc, Già La Viêm Dạ nghĩ đến bản thân nếu đã lên ngựa tham gia săn bắn mà chỉ săn được một con nai đực thì cũng coi như không liền trương cung cài tên, dự định bắn xuống.
Hắn hai chân giáp yên ngựa vững vàng điều khiển sư tử thông, ai ngờ sư tử thông lại đột nhiên bạo loạn tung bốn vó chạy phóng đi.
Già La Viêm Dạ kinh hãi vội vã nắm chặt dây cương, cong hạ thân người.
Tất cả phát sinh quá nhanh, bọn thị vệ cũng không có phát hiện dị dạng chỉ hoàng thượng đột nhiên gia tốc cho rằng hoàng thượng săn bắn mà nổi lên hưng phấn. Duy chỉ có một mình Lâu Thanh Vũ cảm thấy không đúng liền cấp tốc đuổi theo.
Tiếng gió thổi vù vù qua bên tai. Già La Viêm Dạ cật lực duy trì thân thể cân đối xóc nảy trên lưng ngựa.
Sư tử thông chính là một thần câu trăm năm khó gặp, không chỉ có tốc độ như sét đánh còn là một con ngựa thông minh hơn ngựa bình thường. Năm đó Già La Viêm Dạ thu phục nó mất rất nhiều sức lực còn bị nó mang theo chạy như bay ròng rã ba ngày ba đêm.
Tuy sư tử thông tính tình dữ dằn nhưng khi đã nhận chủ liền trung thành tận tâm, vô cùng nghe lời. Nhưng ngày hôm nay tất cả phương pháp điều khiển nó đều mất đi hiệu lực, nó mang theo Già La Viêm Dạ như một con mãnh thú chạy tiến sâu vào trong cốc, càng đi càng xa.
Từ lâu Già La Viêm Dạ đã ra một thân mồ hôi lạnh nhưng vẫn thập phần trấn định. Lúc này hắn không thể căng thẳng bởi vì trên lưng ngựa không chỉ một mình hắn mà còn có thai nhi trong bụng.
Già La Viêm Dạ hiển nhiên phát giác điểm dị thường của ái câu, phát hiện nó không nghe chỉ huy của mình nhưng cũng không có biện pháp xuống ngựa. Con ngựa không khống chế được sớm muộn gì sẽ quăng hắn xuống khỏi lưng, cho dù là không như vậy thì với tình hình thân thể hiện tại cũng không chịu nổi bôn ba đường dài.
Nên tiếp tục kiên trì hay là buông tay đây?
Hắn không có nhiều thời gian để suy xét.
Phượng minh cốc là khu vực săn bắn Già La Viêm Dạ thích nhất nên Viêm Dạ quen thuộc từng ngọn cây gốc cỏ ở đây. Thậm chí trong lúc hô hấp cũng có thể phán đoán ra gió thổi về hướng nào. Già La Viêm Dạ trên lưng ngựa kịch liệt xóc nảy liền cắn răng, mắt thấy sư tử thông đang chạy về hướng khe núi.
Ở góc hẹp khe núi có một chỗ chỗ rẽ ngoặt vào khe sâu, cạnh khe là một con sông sâu.
Vào khe sâu đó là nơi dễ bị phục kích nhất. Mà vô luận sư tử thông bạo động đánh mất lý tính ra sao thì trong khoảng thời gian chạy vào chỗ rẽ cũng sẽ giảm bớt tốc độ, vậy đó là cơ hội cuối cùng cũng là tốt nhất của Già La Viêm Dạ.
Già La Viêm Dạ ngang dọc sa trường nhiều năm cũng chưa từng giống một khắc này căng thẳng sợ hãi.
Đây là canh bạch lớn nhất cả đời hắn!
Đề khí thu hết thảy nội tức đều dồn xuống bảo vệ bụng, vào một giây sư tử thông rẽ ngoặt thân thể Viêm Dạ liền xoay mình rơi xuống, hai tay dứt khoát buông ra cương ngựa.
Tất cả đều xảy ra chớp nhoáng như điện giật.
Bọt nước văng khắp nơi, Già La Viêm Dạ nắm trong tay góc độ an toàn nhất quyết định thật nhanh buông hai tay, cấp tốc linh hoạt trồi lên mặt nước…
Lâu Thanh Vũ vẫn bám sát ngay sau đuôi nhưng tốc độ sư tử thông không phải ngựa tầm thường có khả năng chạy kịp, chỉ trong chốc lát liền bị bỏ rơi phía xa, thân ảnh Già La Viêm Dạ rất nhanh biến mất trong phạm vi tầm nhìn của Thanh Vũ.
Phượng minh cốc vô cùng bao la rộng lớn, khi Thanh Vũ vất vả đuổi tới ngã rẽ ngoặt khe núi thì Già La Viêm Dạ đã xuống ngựa một đoạn thời gian.
“Viêm Dạ!”
Lâu Thanh Vũ từ xa đã thấy vạt sắc minh hoàng trên bờ sông liền không khỏi kinh hãi, các loại ý niệm xấu nhất trong đầu liền hiện lên.
Già La Viêm Dạ từ lưng ngựa rơi thẳng trong nước, nhờ lực cản của nước cứu được hắn. Võ công Viêm Dạ cao cường lại chọn góc độ hữu lực nhất xuống ngựa nên không chịu chút ngoại thương nào, chỉ có chấn động lớn và giá lạnh của nước sông khiến Viêm Dạ gần như chìm hẳn xuống lòng nước. Y phục trên người nặng nề, bụng lại bó buộc ti giáp, Viêm Dạ liền uống mấy ngụm nước mới quẫy nổi lên trên mặt nước rồi cật lực bơi về phía bờ.
Lâu Thanh Vũ nhảy xuống lưng ngựa nhào vào trong nước vớt Viêm Dạ lên.
“Viêm Dạ, ngươi cảm thấy thế nào? !”
Già La Viêm Dạ cật lực mở mắt, đang ôm bụng không nói. Lâu Thanh Vũ nhanh chóng gạt ra lớp y phục ẩm ướt mặc bên ngoài của Viêm Dạ, kéo ti giáp vội vàng đến tay phát run.
Thật vất vả bỏ ra ràng buộc, Già La Viêm Dạ thở hổn hển mấy ngụm, thấp giọng nói: “Dược!”
Thai nhi trong bụng xao động bất an, Viêm Dạ luôn luôn mang theo bên mình dược dưỡng thai Trầm Tú Thanh đặc chế, Lâu Thanh Vũ móc ra dược dâng lên nâng Viêm Dạ uống một xấp đầy, lúc này mới cảm thấy trong bụng ấm áp, giống như hoà hoãn đi rất nhiều.
“Lạnh…”
Lâu Thanh Vũ cởi áo choàng trên người mình ra bao chặt lên thân Viêm Dạ.
Già La Viêm Dạ bị Thanh Vũ ôm chặt vào ***g ngực, trong lòng thả lỏng cố gắng nói: “Sư tử thông bị kẻ khác động tay động chân vào, ngươi sai người truy xét…”
“Đã biết, bọn thị vệ sẽ lập tức tới đây, ngươi kiên trì một chút.”
Đang nói chuyện, bỗng nhiên một trận gió mạnh thổi tới, Lâu Thanh Vũ biến sắc ôm Già La Viêm Dạ lăn mình trên mặt đất rơi vào giữa bụi cỏ.
Có thích khách!
Ý niệm này đồng thời thoáng hiện lên trong đầu hai người. Chỉ thấy trên lưng chừng khe núi sâu, lấp loáng phản quang của mũi tên sắt dưới ánh mặt trời.
Bọn họ ở chỗ đất bằng phẳng, ngoại trừ bụi cỏ bên bờ sông cao dày thì không còn chỗ để trốn. Quần áo Già La Viêm Dạ ướt đẫm, người lại mang bầu, phản ứng rõ ràng trì độn; Lâu Thanh Vũ tay phải cầm kiếm, tay trái cố sức ôm Viêm Dạ lảo đảo tránh vào phía sau một tảng đá thấp.
Thích khách bắn tên như mưa rơi rơi xung quang tảng đá thấp. Lâu Thanh Vũ kéo lại nhuyễn giáp khi nãy vừa cởi mặt lại vào người Già La Viêm Dạ liền cầm kiếm ngăn trở công kích, trong lòng cũng khẩn trương.
Như thế trên chẳng cầu trời dưới chẳng cầu đất, lẽ nào kêu bọn họ trốn xuống sông chứ?
Hắn rút ra cung tên bắn hai mũi, chẳng qua cực ly cách thích khách cực xa, lực cung tên hơn xa Thanh Vũ nên không làm gì được.
Lâu Thanh Vũ đang suy nghĩ phương pháp chạy trốn đã thấy có vài bóng đen đi ra từ rừng rậm chạy về hướng thích khách ở sơn cốc.
“Đó là ám vệ của trẫm. Chết tiệt! Lâu như vậy mới đến!” Già La Viêm Dạ cúi đầu chửi mắng, vô lực tựa vào trên tảng đá, ngầm cảm thấy bụng trĩu đau nhức. Tâm khẩn trương, hoảng hốt nói không nên lời, nghe thấy tiếng vó ngựa cấm quân, thị vệ chạy đến thì đột nhiên thấy trước mắt tối sầm không còn t
Lần này Già La Viêm Dạ ngã ngựa là chuyện lớn, không chỉ có liên quan đến vấn đề hộ vệ bảo vệ không chu toàn mà còn có vấn đề thích khách. May rằng sau đó cấm quân, thị vệ chạy tới không thì còn không biết sẽ có biến cố gì xảy ra.
Vào lần thứ hai Già La Viêm Dạ tỉnh lại thì đã về tới hành cung. Người còn sốt cao, bởi vì có thai Trầm Tú Thanh không dám hạ dược nặng cho hắn mà chỉ có thể cho uống chút thuốc cho ra mồ hôi.
Vẫn là Lâu Thanh Vũ linh động nghĩ đến biện pháp lấy cồn hạ nhiệt kêu người bưng tới rượu nặng hết lần này tới lần khác lau người cho Viêm Dạ, lúc này mới không tổn thương tới thai nhi, người cũng rất nhanh thanh tỉnh hơn.
Có điều ngay cả như vậy cũng phải qua hai ngày hai đêm sau.
Già La Viêm Dạ vừa tỉnh liền phát giác bầu không khí xung quanh căng thẳng, ngoài điện hình như có rất nhiều hộ vệ thủ hộ.
“Nước… Khụ khụ…”
Vương Cung Thị vội vã bưng tới nước mát, dìu Viêm Dạ dậy uống.
Già La Viêm Dạ ảm đạm nằm trên long tháp chỉ cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, cánh tay nặng nề đến nâng không nổi. Hắn đưa tay đèn lên trên bụng cảm thấy mơ hồ phát đau mới nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, tâm trạng liền sầu lo.
Trầm Tú Thanh nghe nói hoàng thượng đã tỉnh vội vã tiến đến, câu đầu tiên Già La Viêm Dạ lên tiếng nói là: “Hài tử thế nào?”
Trầm Tú Thanh bắt mạch cho Viêm Dạ nhíu mày nói: “Bệ hạ động thai, thai tức bất ổn cần tỉ mỉ điều dưỡng, không thì… sợ sẽ sinh non.”
Lòng Già La Viêm Dạ căng thẳng. Hắn sẽ không quên hài tử đầu lòng ở Thương Châu chính vì sinh non mà chết yểu.
“Trẫm đã biết. Truyền lệnh xuống dưới, trẫm tạm thời không thể trở về cung liền ở đây tĩnh dưỡng.”
“Vâng.”
Vương Cung Thị đi ra ngoài truyền chỉ, Trầm Tú Thanh lại nói: “Mặt khác hoàng thượng sốt cao mới hạ nhiệt, thân thể còn có phần hư thoát, không nên làm quá vất vả, cần an tâm tĩnh dưỡng.”
“An tâm… Trẫm làm sao an tâm?” Già La Viêm Dạ nhắm hai mắt, nhíu mày, đầu óc dần dần rõ ràng lại, hỏi: “Tìm được thích khách rồi chứ? Thanh… 『 Trần thị vệ 』 đâu?”
Trầm Tú Thanh nói: “『 Trần thị vệ 』 cùng mọi người đang truy xét sự kiện thích khách chắc hẳn ít ngày nữa sẽ có hồi báo.”
“Thái tử đâu?”
“Vi thần nghe nói thái tử điện hạ vô cùng lo lắng cho thương thế bệ hạ vẫn muốn đến thỉnh an. Có điều bệ hạ thân thể suy yếu, Vương Cung Thị không dám để cho thái tử tiến vào.”
“Thái tử không có chuyện gì là tốt rồi…” Già La Viêm Dạ nghĩ đến hỗn loạn ngày ấy. May là hắn niệm Đồng nhi tuổi còn nhỏ nên không dám để nó lên ngựa đi săn vẫn phái thị vệ bảo vệ nó trên đài tiệc quan sát, không để nó đi xuống không thì hậu quả khó liệu.
Nghĩ đến có kẻ bụng dạ khó lường còn muốn ám sát hắn, Già La Viêm Dạ liền cảm thấy trong lòng lửa giận khó bình.
Hắn hít sâu hai lần bình ổn lại mới nói: “Sư tử thông của trẫm đâu? Tìm về được chứ?”
Trầm Tú Thanh trầm ngâm nói: “Sư tử thông đã tìm về, bên chân sau bên trái phát hiện một ngân châm Mai Ngưu Hào. Qua giám định của thần giám, mặt trên ngân châm có dược có thể khiến ngựa hung bạo, trước mắt đã gỡ được dược tính.”
Già La Viêm Dạ nắm chặt đệm giường, bụng vừa đau lên.
Trầm Tú Thanh phát hiện dị dạng của Viêm Dạ vội nói: “Bệ hạ trăm triệu lần không thể nổi giận, thân thể quan trọng hơn.” Vừa lúc Vương Cung Thị bưng chén thuốc tiến đến vội vã uy Viêm Dạ uống.
Già La Viêm Dạ uống thuốc, miễn cưỡng ăn vài thứ linh tinh, tinh thần mệt mỏi, thân thể cũng không khỏe thực sự không còn khí lực, nói: “Được rồi. Các ngươi đều lui xuống phía dưới đi. Khi『 Trần thị vệ 』 trở về thì kêu hắn vào.”
“Vâng.”
Hai ngày này Lâu Thanh Vũ vẫn không rảnh rỗi, ngoại trừ chiếu cố Viêm Dạ trong cơn hôn mê còn muốn lấy thân phận Trần thị vệ điều tra sự kiện thích khách này.
Thích khách ở trên sơn cốc tổng cộng có ba tên, chúng chạy trốn thì đều bị ám vệ đánh gục, đáng tiếc không lưu lại được người sống. Có điều trải qua thăm dò hiện trường, thích khách phục kích hẳn không chỉ có ba tên này.
Lâu Thanh Vũ suy đoán, nói vậy bọn chúng đều đã an bài một số đông người ngựa ở khe núi khác, nguyên bản kế hoạch là khi sư tử thông bạo ngược thì phục kích hoàng thượng.
Ai ngờ đến Già La Viêm Dạ dĩ nhiên còn chưa vào khe núi liền an toàn nhảy khỏi lưng ngựa, bọn họ đợi một hồi chỉ thấy sư tử thông như sét đánh một mình chạy tới mà không thấy thân ảnh hoàng thượng. Lúc đó mới vội vàng lộn trở lại phát hiện mục tiêu cạnh bờ sông. Chẳng qua là do khi đó Lâu Thanh Vũ đã tìm được Viêm Dạ, địa thế bên bờ sông lại bằng phẳng nên bọn chúng không thuận tiện hạ thủ liền ẩn nấp ở lưng trừng sơn cốc lấy cung xạ tập kích.
Lâu Thanh Vũ nghĩ đến nếu không phải lúc đó thân thể Viêm Dạ đặt biệt sợ không chịu nổi sự sóc nẩy của sư tử thông gây ra mà mạo hiểm sớm nhảy ngựa thì chỉ sợ khi chạy đến khe núi đã bị đám kia thích khách kia tập kích được.
Tuy rằng đánh bậy đánh bạ, tránh né được phục kích chủ lực của thích khách nhưng đồng thời Viêm Dạ cũng bị hao tổn quá nặng. Tâm Lâu Thanh Vũ thầm hận, nét mặt lại bất động thanh sắc. Mới từ chỗ thống lĩnh cấm quân trở về bỗng nhiên thấy Vương Cung Thị vội vã chạy tới.
“『 Trần thị vệ 』, rốt cục tìm được ngươi rồi.”
“Hoàng thượng đã xảy ra chuyện sao?” Lâu Thanh Vũ cả kinh.
“Không phải hoàng thượng…” Vương Cung Thị lặng lẽ kéo hắn vào nội viện nhìn bốn phía không người mới thấp giọng nói: “Vừa rồi trong cung gởi thư nói lãnh cung cháy, điện Thanh An đã bị đốt thành tro rồi.”