Xuân Phong Khứ

Chương 19



"San San, nói xem tối nay con muốn ăn món gì?" Điềm Mạt La cười vui vẻ cúi người ngồi xổm xuống trước mặt nam hài có gương mặt đáng yêu kia, nhẹ nựng một cái.

"Chú Tiểu La, chú có biết tại sao baba không đi với chúng ta không?" Cậu bé mặt buồn bã nhìn gần như sắp khóc đến nơi.

Điềm Mạt La xoa xoa đầu bé "Ngoan, baba đi giải quyết chuyện công ty, oa~ hay là chú dẫn San San đi Tư Nguyệt Viên ăn tối nha!"

Liêu Viễn San cho tay vào túi áo khoác, cúi đầu nấp vào khăn len dày quàng trên cổ. Hai má phúng phính thoạt nhìn vô cùng đáng yêu "Vâng, nhưng cháu muốn mua một phần đem về cho baba! Chú Tiểu La, chú nhớ phải mua giúp cháu nha!"

Điềm Mạt La cười gật đầu, đứa trẻ này cũng thật biết cách làm cho người khác không thể không yêu thích. Lần đầu tiên cậu gặp bé chính là lúc nữ nhân lạ mặt đến giao bé cho Liêu Tịch, nói đây là cái gì thành quả của y. Ban đầu Liêu Tịch không hề có ý muốn nhận nuôi bé nhưng do nhìn thấy cậu thích thú như vậy cũng miễn cưỡng chấp nhận. Đứa trẻ này tâm tư thất thường, trong mắt luôn là buồn bã không thể hiểu được.

Trên con đường lớn, nhìn thấy hai thân ảnh, một nam một nữ đang tay trong tay bước đi, nam nhân kia có chút quen mắt. Nhìn một chút, Điềm Mạt La làm sao có thể không nhận ra. Hai người kia dường như cũng dự tính bước vào Tư Nguyệt Viên. Cậu lật đật nắm tay San San quay đầu rẽ vào con hẻm bên phải.

"Tiểu San, hay chúng ta đi ăn món khác nha, chú chợt cảm thấy Kentucky cũng không tồi!"

Bàn tay nhỏ đang nắm chặt ngón tay út của cậu tăng thêm lực đạo "Nghe theo chú a!"

Dắt bé ra khỏi con hẻm, cậu bước thật nhanh ngang qua Tư Nguyệt Viên, bất ngờ đụng trúng một người. Mùi hương nam tính từ lâu đã không còn ngửi thấy phảng phất bao bọc lấy cậu.

Cúi đầu xuống để cho tóc mái che khuất khuôn mặt mình. Điềm Mạt La bồng lên đứa trẻ đang đứng ngơ ngác không hiểu gì. Đang nhìn theo con người kỳ lạ vừa chạm phải mình, hắn nheo mắt suy nghĩ, vừa định tiếp tục ra ngoài xe lấy túi đồ thì nghe thanh âm trẻ con vang lên "Chú Tiểu La! Chú sao vậy?"

Hắn thật không ngờ tới, chạy theo sau lớn tiếng gọi cậu "Mạt La!"

Người trước mặt nghe được càng chạy nhanh hơn. Đến cuối cùng không còn sức chạy nữa mới dừng lại, nói lớn "Đừng qua đây!"

"Mạt La, cậu muốn trốn tránh tôi đến bao giờ?" Vương Hoa Nhiên cũng đã thấm mệt, đứng nhìn cậu và San san.

"Tiên sinh, anh nhận nhầm người rồi chăng? Tôi không phải cái gì Mạt La mà anh nói!"

"Vậy tại sao cậu lại chạy?"

Câu hỏi của hắn làm cậu đờ đẫn cả người.

Khẽ rùng mình một cái, đứa bé trong tay thuận theo đó chồm mình xuống ôm lấy chân cậu, ra sức chống đối hắn "Chú kia, không được ăn hiếp chú Tiểu La!"

Tâm trạng đang không vui của hắn khi nhìn thấy đứa trẻ này chợt dịu đi, hắn không hiểu sao nhìn đứa bé đáng yêu này giống như đang cố gắng vạch trần câu nói dối của Điềm Mạt La.

Tới gần hơn một chút, Vương Hoa Nhiên nhìn Liêu Viễn San "Cháu nói... tên của người này là gì?"

"Chú tiểu La tên là Tiểu La!" Ánh mắt của cậu bé trong suốt ánh lên sự ngây thơ.

Phía sau lưng hắn bỗng truyền tới tiếng nói "Hoa Nhiên! Anh tại sao lại đứng đó lâu như vậy? Làm em ngồi chờ, mọi người đều nhìn bằng ánh mắt kỳ quái!"

Điền Tố Vy đứng trước cửa Tư Nguyệt Viên nói vọng đến. Vương Hoa Nhiên quay lại phía sau đáp "Em vào trong trước, anh có chút chuyện!"

Nhân cơ hội hắn quay lưng lại, Điềm Mạt La nắm lấy tay San San dắt đi, rẽ vào con đường tối phía bên phải.

Vương Hoa Nhiên lúc quay lại mắt thấy cậu sắp đi tới đường lớn, chiếc xe tải nhỏ cũng đang lao nhanh tới. Chớp mắt hắn chạy tới ôm lấy cậu từ phía sau "Cẩn thận!"

Người kia quay mặt lại, nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, còn có đứa trẻ ban nãy rõ ràng là nam hài, hiện tại gỡ mũ trùm đầu xuống lại là nữ nhi.

"Thật xin lỗi! Tôi nhầm người rồi!" Hắn ngại ngùng xin lỗi rồi bước đi.

Hắn như vậy lại chậm hết một bước, nghĩ thật kỳ lạ, thời gian nhanh như vậy cậu có thể biến mất sao?

Khi Vương Hoa Nhiên bước lại vào Tư Nguyệt Viên, hai bóng người một nhỏ một lớn bước ra từ ngõ nhỏ.

Liêu Viễn San kéo kéo vạt áo cậu hỏi "Chú Tiểu La người kia là ai?"

Điềm Mạt La không biết nên trả lời thế nào bịa đại ra một câu "Hắn ta là người xấu, chúng ta tốt nhất không nên dây vào, có biết không!"

San San tròn mắt bất ngờ ngoan ngoãn gật đầu, vậy mà lúc nãy bé cả gan nói chuyện với người đó.

Lúc quay về nhà, Điềm Mạt La suy nghĩ rất nhiều, tại sao cậu vẫn còn đặt hắn trong lòng? Hôm nay khi gặp lại hắn, nghe được giọng của hắn chân cậu liền muốn nhũn ra, tim đập loạn lên. Cậu biết muốn quên hắn không phải dễ, bất quá điều này là sớm muộn chi bằng sớm một chút quên đi. Bên cạnh hắn cũng đã có người mới rồi, cậu vì cái gì mà cứ luẩn quẩn trong quá khứ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.