Trong quán đông nghịt người. Cao Kiến Quân mang theo Hàn Vệ Quốc chen đến gần quầy bar, gọi một ly bia, ngồi chậm rãi uống.
Trên sân khấu là một dàn nhạc đang hát, bầu không khí nhiệt liệt vô cùng. Cao Kiến Quân thường thường đến đây, hiển nhiên biết dàn nhạc chuyên hát rock này rất được mấy thanh niên hoan nghênh.
Bọn họ mới vừa ngồi xuống không bao lâu, bài hát đã ca xong. Nương theo tiếng vỗ tay cùng huýt sáo, có người la to: “Thêm bài nữa đi.”
Thanh âm của ca sĩ hát chính hồn hậu êm tai, lúc này liền cả tiếng hỏi: “Mọi người muốn bài gì đây?”
Thanh niên trong quán bar trăm miệng một lời hô to: “Bức—-thượng—lương—sơn—-”
Ca sĩ liền chịu ngay: “Được.”
Nhất thời, nhịp trống gấp gáp vang lên.
Bài này Hàn Vệ Quốc chưa từng nghe qua, Cao Kiến Quân đã nghe không ít lần, anh rất thích. Anh mỉm cười ngồi một bên, tay cầm ly bia nhìn lên trên sân khấu. Hàn Vệ Quốc cũng nghiêm túc mà nghe, hiển nhiên cũng cảm thấy hay hay.
Lúc này, có một cánh tay bá vai Cao Kiến Quân, lập tức có người nhích lại gần.
Cao Kiến Quân cười cười quay đầu lại, ánh mắt lập tức quét về phía trên.
Thẩm An Ninh dung quang toả sáng đứng ở bên cạnh anh, cười mỉm để anh nhìn mình. Tóc cậu quả nhiên nhuộm muôn màu muôn sắc, lại mặc một chiếc áo lông màu trắng nhìn rất sinh động.
“Rất đẹp.” Cao Kiến Quân cười gật đầu, nhịn không được đưa tay vò đầu cậu.
“Nè, không được vò.” Thẩm An Ninh cười hì hì, tránh tay anh.
Hàn Vệ Quốc quay đầu nhìn về phía bọn họ, không khỏi khiếp sợ.
Cao Kiến Quân rất tự nhiên giới thiệu bọn họ: “Đây là Thẩm An Ninh. An Ninh, hắn là Hàn Vệ Quốc, em gọi Hàn ca là được.”
Thẩm An Ninh liền khách khí cười cười với Hàn Vệ Quốc: “Hàn ca.”
An Ninh vốn đã không nhớ rõ Hàn Vệ Quốc nữa, cậu rất lễ phép với hắn. Hàn Vệ Quốc kỳ thực cũng không có ấn tượng gì sâu sắc với cậu, chỉ cảm thấy có chút quen mắt mà thôi, nhưng không nhớ ra là ai. Hắn cười cười với cậu thanh niên này, trong lòng lại cả kinh chưa hoàn hồn.
Tiếng ca quá lớn, bọn họ muốn nói chuyện thì phải kêu to nên giờ không ai nói gì, chỉ lắng nghe bài hát.
Bài hát đã sắp kết thúc, thanh niên trong quán cùng nhau cao giọng hát: “A —-hảo—hán—a—-tạo—-phản—-thì ra bọn họ đều là, bức, thượng, lương, sơn.” Thực sự là khí thế bàng bạc.
Ca sĩ trên sân khấu nói một tiếng “Cảm ơn”, dàn nhạc liền bắt đầu dọn dẹp.
Thẩm An Ninh cũng chào Cao Kiến Quân với Hàn Vệ Quốc, chờ lên sân khấu hát. Chờ ban nhạc đang chơi xuống, cậu liền đi lên, hát một bài tình ca.
Danh tiếng cậu ở quán bar này cũng rất cao, thỉnh thoảng có một cô gái kêu to: “Tiểu suất ca, em yêu anh.”
Thẩm An Ninh liền mỉm cười gật đầu một cái với cô bé, nhìn qua rất có phong độ.
Cao Kiến Quân thích cuộc sống bình thường của Thẩm An Ninh, cũng thích nhìn dáng dấp khi hát của cậu. Lúc này anh cũng mỉm cười, vui vẻ vô cùng.
Lúc này, Hàn Vệ Quốc mới hết kinh ngạc, không khỏi lắc đầu: “Kiến Quân ơi là Kiến Quân, cậu đúng là chân nhân bất lộ tướng nghen. Tôi quen cậu nhiều năm như vậy rồi vậy mà cũng nhìn không ra nha, thì ra cậu cũng có sở thích như vậy?”
“Cái gì mà sở thích như vậy chứ? Dùng từ kiểu gì vậy.” Cao Kiến Quân nhàn nhạt cười nói.
Hàn Vệ Quốc nhìn Thẩm An Ninh trên sân khấu, ghé sát vào tai Cao Kiến Quân, quỷ bí cười: “Thế nào? Mùi vị chắc không tệ hen?”
“Đừng có dùng cái giọng đó mà nói em ấy.” Cao Kiến Quân nghiêm túc lại. “An Ninh là người tớ yêu, tớ nghiêm túc đấy.”
Nét mặt Hàn Vệ Quốc biến đổi, nhanh chóng nghiêm trang gật đầu: “Được được được, là tớ sai, tớ xin lỗi. Cao Kiến Quân cậu đây khó có được yêu một người, hiểu rồi, hiểu rồi.”
Cao Kiến Quân cười cười đẩy hắn một cái: “Đừng có cà chớn nữa.”
Hàn Vệ Quốc suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: “Gần đây bà vợ cậu hay gọi điện cho vợ tớ, nói là thằng ranh cậu đang đòi ly hôn, còn hỏi vợ tớ, có phải tớ dẫn cậu đi nhà chứa, tìm gái không? Khiến cho vợ tớ cũng quậy tớ vài trận, thật là phiền chết tớ. Aiii, cậu thật sự muốn ly hôn?”
Cao Kiến Quân nhíu nhíu mày. Anh đặc biệt không thích tính này của Y Lâm, có chuyện gì cũng rêu rao khắp làng khắp xóm, dường như là chuyện gì hay ho lắm vậy. Bất quá, Hàn Vệ Quốc là bạn thân của anh, anh cũng sẽ không giấu diếm. “Phải.” Anh gật đầu. “Đúng là tớ muốn ly hôn.”
Hàn Vệ Quốc nhìn thoáng qua Thẩm An Ninh: “Vì cậu ta à?”
“Cũng không hẳn.” Cao Kiến Quân nói rất lý trí. “Tớ với Y Lâm đã sớm không hợp nhau nữa rồi, chỉ là hai năm nay bận rộn làm ăn nên cứ giả ngơ cho qua, cũng không thật muốn ly hôn. Hiện tại thì khác, tớ không muốn An Ninh bị ủy khuất, cũng không muốn làm lỡ đời Y Lâm, cho nên quyết định ly hôn.”
Hàn Vệ Quốc lắc đầu liên tục: “Kiến Quân ơi là Kiến Quân, việc này tớ nhất định phải khuyên cậu. Nghe giọng điệu của bà vợ nhà tớ, Y Lâm căn bản không muốn ly hôn đâu. Con hai người cũng lớn như vậy rồi, tớ nghĩ chuyện này muốn thận trọng. Đàn ông mà, ở bên ngoài chơi chơi thì không sao, cần gì đến nỗi ly hôn.”
“Tớ không hề chơi đùa gì ở đây cả.” Cao Kiến Quân trầm ổn nghiêm túc. “Cậu hẳn biết tính tớ. Tớ không chơi đùa với chuyện tình cảm, đối với An Ninh, tớ rất nghiêm túc.”
“Biết, biết, tớ biết cậu rất nghiêm túc.” Hàn Vệ Quốc lập tức nói. “Tớ không có ý khác, chỉ là, cậu không cần ly hôn. Mà theo tớ, dù cậu có ly hôn, chẳng lẽ cậu cưới cậu ta được sao? Hai người cũng đâu thể chính thức kết hôn. Vậy không phải là tình nhân ngầm hay sao? Đã vậy, cần gì đòi ly hôn, thương cân động cốt? Cậu cứ để Y Lâm tiếp tục làm bà xã cậu, chí ít có thể thay cậu dạy con. Còn cậu thanh niên này sao, cậu dàn xếp tốt cho cậu ta, để cậu ta áo cơm không lo, nhà tốt xe đẹp, đối xử tốt, vậy không được sao?”
Cao Kiến Quân trầm ngâm chốc lát rồi chậm rãi nói tiếp: “Vệ Quốc, những điều cậu nói tớ cũng đã nghĩ nhiều lần rồi. Trên thực tế, tớ cảm thấy tất cả đều là ngụy biện cả. Pháp luật không thừa nhận loại tình cảm này, vậy lẽ nào nó sẽ không là tình cảm sao? Là đàn ông hay phụ nữ căn bản không có gì khác nhau cả, đều là dùng trái tim mình mà đối đãi cả thôi. Hơn thế nữa, nếu tớ không muốn cùng chung sống với Y Lâm nữa, cần gì dùng danh nghĩa vợ chồng buộc cô ấy ở bên mình, không để cô ấy đi tìm người khác? Lỡ như tương lai, Y Lâm cũng thích người khác, vậy chẵng lẽ lại nói cô ấy ngoại tình sao? Tớ nghĩ, ly hôn không chỉ là có trách nhiệm với An Ninh mà còn là có trách nhiệm với Y Lâm, cũng như có trách nhiệm với tình cảm của chính tớ. Về phần con cái, cho dù ly hôn, tớ vẫn thương nó, cũng đâu phải bỏ mặc nó, đây không là vấn đề.”
Hàn Vệ Quốc thở dài một tiếng, không ngừng lắc đầu: “Cậu đó, đúng là tự làm khó mình mà. Cậu cứ đợi rồi coi, Y Lậm tuyệt đối không thỏa hiệp đâu.”
“Tớ biết chứ.” Cao Kiến Quân nhìn Thẩm An Ninh, thần tình kiên định. “Tớ cũng tuyệt đối không thỏa hiệp, cuộc ly hôn này tớ đã quyết tâm rồi.”
Hàn Vệ Quốc cười to, giơ ly lên với anh: “Được, Kiến Quân, anh em bội phục cậu sát đất, kính cậu một ly.”
Cao Kiến Quân cười cười bưng ly lên, trịnh trọng cụng cùng Vệ Quốc, rồi lập tức uống một hơi cạn sạch.
Thẩm An Ninh nhìn về phía anh, ôn nhu mà cười, thanh âm trong trẻo như nước, chân thành ca ra từng câu, từng chữ một cách thâm tình.
“Yêu chỉ có một chữ, anh chỉ nói một lần
Em biết anh chỉ dùng hành động để nói
Hứa hẹn cả đời vĩnh viễn yêu em
Hãy để anh dốc sức vì em
Yêu chỉ có một chữ, anh chỉ nói một lần
Chỉ sợ người nghe được lại sầu nỗi tương tư
Mặc cho thời gian như thoi đưa, anh mãi tìm kiếm hình bóng em
Đem đến hạnh phúc cho em là ý nguyện của anh
Đem đến hạnh phúc cho em là quan tâm suốt đời của anh” (1)