Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng

Chương 21



Cao Kiến Quân có 1000 mẫu tại một khu đất cho người có thu nhập cao trong thành phố, chuẩn bị xây dựng khu dân cư cấp cao Minh Châu Hoa Viên, nên rất bận rộn. Y Lâm cũng hành quân lặng lẽ, không gây sự với anh nữa khiến anh thở dài một hơi.

Tuy nói như thế, nhưng trong lúc bận tối tăm mặt mũi anh vẫn chưa quên chuyện mình cần nói, anh không thể cô phụ sự tín nhiệm cùng tình yêu Thẩm An Ninh dành cho mình.

Đến khi anh đem thủ tục động thổ xây dựng Minh Châu Hoa Viên hoàn thành xong, trước lễ đặt móng, anh rút ra chút thời gian cùng Y Lâm nói chuyện.

Ngoại trừ những chuyện liên quan đến công việc với con cái, Y Lâm đã một tháng không nói gì với anh, đặc biệt là những khi anh không về nhà, Y Lâm cũng chẳng quan tâm, tựa như đang chiến tranh lạnh với anh, làm anh có chút khó hiểu. Có điều, anh luôn luôn là người kiên định, nếu đã biết được phương hướng mà mình cần đi rồi thì sẽ không do dự mà làm.

Y Lâm khi nghe anh nói “Tôi cần nói chuyện với cô” vẫn bình tĩnh trả lời: “Được, muốn nói ở chỗ nào.”

Cao Kiến Quân suy nghĩ một chút, rồi nói: “Mời cô đến văn phòng tôi.” Anh không muốn nói chuyện này ở nhà, không muốn con anh phải nghe tiếng rống giận của mẹ nó, càng không muốn nói trong lúc có người ngoài, nếu không nhất định sẽ thành trò cười cho thiên hạ, dù là đối với anh hay đối với Y Lâm đều là chuyện xấu.

Y Lâm không nói hai lời: “Được, tôi tới ngay.”

Cô đem một túi hồ sơ nhựa đựng đầy đồ, trấn định tự nhiên mà đi lên lầu, vào văn phòng chủ tịch.

Cao Kiến Quân nhìn khí thế của cô, không khỏi sửng sốt. Cô thực sự rất giống một đấu sĩ, điều này làm cho anh cảm thấy rất đau đầu.

Y Lâm đi đến cái bàn lớn của anh, anh đứng dậy đón, ôn hòa: “Ngồi chỗ này đi, dễ chịu một chút.” Nói xong, anh đi đến chỗ sofa.

Y Lâm không phản bác gì, ngồi vào sofa Italia hàng hiệu, dùng một tư thế thong dong tựa vào sofa mềm mại, chờ anh mở lời.

Cao Kiến Quân đã suy xét thật lâu đối với việc này, cũng hiểu tính cô nên không dự định che giấu, tìm từ tìm ngữ, biện hộ cho mình. Thanh âm anh nhu hòa, thái độ thành khẩn, nghiêm túc: “Y Lâm, từ chúng ta quen biết cho tới hôm nay, đã gần 10 năm rồi, chính thức kết hôn cũng sáu năm. Đối với hôn nhân, điều tôi làm rất ít, khiến cô không thỏa mãn. Quá khứ, tôi không hiểu vì sao, thế nhưng hiện tại tôi đã hiểu được. Xin lỗi, Y Lâm, tôi thật sự xin lỗi.”

Y Lâm vốn là người thông minh, lúc này không khỏi đau xót trong lòng, sau đó là tê rần, bề ngoài lại bất động thanh sắc, nhàn nhạt nói: “Không sao, tôi quen rồi.”

Cao Kiến Quân không nghĩ tới cô sẽ không thừa cơ công kích, vốn đã làm tốt chuẩn bị nghe bão tố của cô nổi lên, nhưng giờ lại không gặp, không khỏi giật mình. Thấy cô không có oán hận, tức giận mắng, anh lúc này mới tiếp tục nói: “Y Lâm, trong sáu năm kết hôn này, tôi cảm ơn cô, nhưng song song cũng thành khẩn xin lỗi. Tôi luôn cho mình là một người chồng tốt, nhưng hiện tại tôi biết, tôi không phải. Những lần cô nổi giận với tôi đều là đúng cả, chỉ là tôi quá ngu muội, không thể hiểu được. Hiện tại, tôi đã hiểu, thế nhưng cũng biết cuộc hôn nhân của chúng ta đã không thể bắt đầu lại nữa rồi, cũng không thể tiếp tục như thế này nữa. Cứ khư khư giữ lấy một cuộc hôn nhân rỗng xác, tâm mất, đối với cô là không công bằng, tôi cũng không thể làm thế. Tôi xin lập lại lần nữa, việc này, từ đầu tới đuôi, thực sự đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi.”

Y Lâm lạnh lùng nhìn anh: “Anh rốt cuộc muốn nói gì, nói đi.”

Cao Kiến Quân thở sâu, lãnh tĩnh nói: “Y Lâm, tôi nghĩ chúng ta ly hôn đi. Điều kiện cô là gì cũng được, chỉ cần tôi có thể làm, không thành vấn đề.”

Y Lâm nhìn anh, không nói lời nào.

Cao Kiến Quân dũng cảm mà đối diện với ánh nhìn của cô, không chút sợ hãi.

Y Lâm nhìn người đàn ông kiên định cao to trước mắt này. Cô vẫn luôn hận anh không hiểu phong tình, cũng sợ trong lòng anh có vợ bé, hiện tại, khi anh bắt đầu hiểu yêu là gì thì lại là vì một người khác. Điều này khiến cho cô hận càng thêm hận, càng không cam lòng. Thế nhưng cô đã hỏi qua cao nhân trong quân đội các bà vợ, đã quyết định cải biến chiến thuật, sẽ không cãi vã nữa, thế chỉ càng làm anh không muốn về nhà.

Cô nhìn Cao Kiến Quân một hồi, mở văn kiện trong tay ra, đem ảnh chụp cùng tư liệu ra, ném tới trước mặt anh, lãnh đạm nói: “Anh muốn ly hôn, là vì nó sao?”

Cao Kiến Quân trầm tĩnh cầm lấy ảnh chụp cùng tư liệu trước mặt, lật xem từng tờ từng tờ.

Đây là tư liệu của Thẩm An Ninh, từ hộ khẩu, nơi sinh, thân thế, gia đình cho đến tuổi tác, chiều cao, những mối tình xưa, cái gì cần có đều có. Ngoại trừ tuổi tác, thân cao cùng chỗ ở cha mẹ ra, Cao Kiến Quân chưa bao giờ biết những chuyện này của Thẩm An Ninh. Anh rất có hứng thú xem từ đầu đến đuôi, khi biết Thẩm An Ninh chưa từng yêu ai lại càng thêm vui sướng.

Xem xong, anh buông tư liệu, nghiêm túc nói với Y Lâm: “Cuộc ly hôn của chúng ta, không vì bất cứ ai cả, là bởi vì hôn nhân của chúng ta chỉ còn danh nghĩa mà thôi.”

Y Lâm cười lạnh một tiếng: “Cao Kiến Quân, anh nói như vậy, tôi cũng coi như cho anh mặt mũi, không bác bỏ anh. Nhưng thời gian mười năm cũng không ngắn, anh lại muốn tôi buông tha cuộc hôn nhân này, phải cho tôi thời gian cân nhắc.”

“Được.” Cao Kiến Quân lập tức gật đầu. “Cô cần bao lâu?”

Y Lâm lạnh lùng nhìn: “Điều này không thể chắc được, tôi cần nghĩ kỹ. Thế nhưng trong khoảng thời gian này nếu anh còn đi tới quán bar cùng nó, tôi sẽ cho nó biết tay. Scandal loại này tôi cũng không muốn phóng viên thấy hoặc bị bạn bè thấy. Tính tôi anh cũng biết, nếu làm tôi giận, thứ gì tôi cũng làm được đó.”

Cao Kiến Quân trong lòng cả kinh, sắc mặt trầm xuống. Nhìn Y Lâm lạnh lùng như vậy, anh có chút do dự. Anh đương nhiên biết tính cách cương liệt của Y Lâm, muốn anh không gặp Thẩm An Ninh, thực sự là rất khó.

Y Lâm hừ một tiếng: “Anh muốn mượn cớ xã giao, chạy tới quán bar gặp nó, tôi cũng hết cách. Nhưng, không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi, đây là lời khuyên tôi cho anh.”

Cao Kiến Quân chậm rãi nói: “Y Lâm, hôn nhân tan vỡ là chuyện của hai người chúng ta, không liên quan đến cậu ấy. Tính tôi, cô cũng biết, nếu làm bị thương người vô can, tôi sẽ không bàng quan đứng nhìn. Chúng ta cũng đã từng là vợ chồng, lại có con với nhau, tôi hy vọng có thể chia tay hòa bình, mà không muốn huyết chiến một phen. Lùi lại một bước mà nói, thì dù tôi có người khác ở ngoài, cũng là tôi sai, không liên quan đến ai cả. Dưới tình huống như vậy, tôi vừa có lỗi với cô, vừa có lỗi với cậu ấy. Cô nếu muốn trút giận, cứ việc làm với tôi, tôi nguyện ý gánh chịu, không hề oán hận nửa câu.”

Sắc mặt Y Lâm tái mét, lạnh lẽo cười: “Anh nói như thế, chỉ làm tôi thêm phẫn nộ mà thôi. Nhưng tôi đồng ý với anh, sẽ cân nhắc kỹ càng. Nhưng tôi giữ yêu cầu đó, trong lúc tôi cân nhắc, anh phải chấm dứt đến quán bar gặp thằng đó. Chí ít, tôi đáng giá được tôn trọng như thế, đúng không?”

Cao Kiến Quân suy nghĩ một hồi, rốt cục gật đầu: “Được, tôi tôn trọng cô. Thế nhưng, chỉ 3 tháng, vậy là được chứ? Tôi không thể tới quán bar gặp cậu ấy nhưng cô không thể ngăn tôi làm gì khác.”

“Có thể.” Y Lâm lập tức đồng ý, thần tình nhanh chóng trở nên bình thản. “Kiến Quân, tôi hy vọng trong ba tháng này, hai ta lãnh tĩnh một chút, cân nhắc kỹ lại mọi chuyện. Trong cuộc hôn nhân này, không chỉ có hai người chúng ta, còn có Thiên Thiên nữa. Nó mới 5 tuổi.”

Thanh âm Cao Kiến Quân trở nên ôn hòa: “Y Lâm, tôi đã cân nhắc rất lâu rồi. Con là con của tôi với cô, cho dù quan hệ chúng ta biến thành như thế nào, nó vẫn là con của cô với tôi, tôi vô cùng yêu nó.”

Y Lâm bỗng nhiên nở một nụ cười khổ mang theo sự châm chọc: “Chí ít tôi cũng có thể tự an ủi mình, người bên ngoài của anh là đàn ông, vĩnh viễn không có con, tương lai không ai tranh di sản với con tôi.”

Cao Kiến Quân nghe cô nói như vậy, không khỏi cười khổ: “Y Lâm, chuyện này là lỗi của tôi, không liên quan đến cậu ấy.”

Y Lâm đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Vậy quyết định thế nhé, chúng ta cho đối phương ba tháng.” Nói xong, cô đi ra cửa.

Cao Kiến Quân nhìn tấm lưng thẳng tắp của cô lộ ra sự cường ngạnh, rất nhanh mất hút ngoài cửa, không khỏi thở dài, cầm điện thoại gọi Thẩm An Ninh, giải thích cho cậu, ba tháng này không thể đến quán bar gặp cậu, nhưng sẽ ở nhà cậu chờ cậu về.

Thẩm An Ninh rất hiểu chuyện, chỉ nói một chữ: “Được.”

Cao Kiến Quân buông điện thoại, day day cái trán đau nhức. Anh biết, trong chuyện này, không thể biện hộ gì cho mình cả. Người khác có thể cười anh ngốc, mắng anh có mới nới cũ, là Trần Thế Mỹ thay lòng đổi dạ, Y Lâm cũng có thể phát động các kế hoạch tấn công, hoặc đưa ra vô số yêu cầu, anh đều chấp nhận hết.

Đây là giá anh phải trả, thế nhưng anh không muốn tổn thương Thẩm An Ninh. Cậu thanh niên này không sai gì cả, là chính anh sai.

Chỉ là, anh chấp nhận cứ như thế mà sai đến tận cùng.

Phía sau lớp kính thủy tinh, ánh nắng tươi sáng ngày xuân đẹp đến xiêu lòng người, soi sáng vạn trượng hồng trần. Anh ngưng thần nhìn khoảng trời xanh mênh mang ấy, trong lòng hiện ra cặp mắt đặc biệt trong suốt cùng dáng cười trong sạch đến nhường ấy của Thẩm An Ninh, tựa như thấy bầu trời xanh trong veo cao vót, làm cho người ta vui vẻ, làm cho người ta thoải mái.

END 21

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.