Trịnh Nam chỉ tạm cư ở chỗ này nên hắn cũng không mua nhà, chỉ thuê một căn hộ nhỏ gần nhà Thẩm An Ninh, lại mua thêm vật liệu cách âm để dán lên tường với trần nhà, như vậy dù ở trong phòng có hát to đến thế nào cũng không ảnh hưởng đến hàng xóm.
Phòng ở của Trịnh Nam ở lầu một, phía trước còn có một cái sân nho nhỏ, đặt vài bồn hoa, cảnh quang cũng đẹp.
Mỗi ngày Thẩm An Ninh ăn trưa xong sẽ lại đây, luyện tập 3 tiếng đồng hồ, có nghỉ giữa giờ một chút, luyện xong sẽ cùng Trịnh Nam ăn cơm chiều, sau đó đến quán bar biểu diễn. Mấy ngày nay chân Thẩm An Ninh bị thương, không đi quán bar hát được nhưng vẫn lên lớp đều. Trịnh Nam là thật tâm dạy cậu, cậu học được rất nhiều thứ hữu dụng, nên rất cảm kích Trịnh Nam.
—————–
Cao Kiến Quân tan tầm về tới nhà, đậu xe ở một đoạn xa, thấy Thẩm An Ninh đi ra cửa chính chung cư rồi thì mới chạy xe lại, sau đó xuống xe gõ cửa.
Mở rộng cửa là Trịnh Nam.
Đứng gần mà nhìn, chỉ thấy hắn cân xứng cao gầy, so với Cao Kiến Quân vốn cao to còn cao hơn nửa cái đầu, không hổ là xuất thân từ nghề người mẫu. Khuôn mặt hắn rất đẹp, da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, khí chất nhã nhặn, cả người đều mơ hồ tản ra một loại gợi cảm mê hoặc người.
Thấy người đứng trước của là một người xa lạ, Trịnh Nam sửng sốt, chỉ liếc mắt một cái, nhìn thấy quần áo trên người anh ta cùng chiếc xe Mercedes bên ngoài cũng đã đoán ra thân phận người này không tầm thường, liền mỉm cười hỏi: “Xin hỏi ngài tìm ai vậy?”
Cao Kiến Quân từ trong túi lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho hắn, rất khách khí nói: “Trịnh tiên sinh, tôi tới tìm ngài có chút việc cần thương lượng.”
Trịnh Nam nhìn xuống danh thiếp, mặt trên có viết chức vụ “Chủ tịch bất động sản Minh Châu” thì trên mặt có chút ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng tránh cửa, cười nói: “Thì ra là Cao tổng, mời vào.”
Cao Kiến Quân lễ phép gật đầu với hắn, chậm rãi bước vào phòng, cẩn thận quan sát một chút căn phòng sáng sủa, gọn gàng này, rồi ngồi vào sofa cạnh tường.
Trịnh Nam pha cho anh một ly trà, để đến trước mặt anh.
Cao Kiến Quân nhẹ nói:” Cảm ơn.” Nhất cử nhất động của anh đều rất bình tĩnh, sắc mặt như thường, lại khiến cho người khác không thể khinh thường.
Trịnh Nam ôn nhu cười cười, nói: “Không khách khí.” rồi lập tức ngồi xuống.
Cao Kiến Quân đã xem phần lớn tư liệu của Trịnh Nam, cũng biết tính cách hắn, lúc này liền không đi quanh co lòng vòng, cười nói: “Trịnh tiên sinh, ngài là người thông minh, tôi cũng không nói nhiều. Tôi là bạn bè, người yêu của An Ninh, tôi sẽ không cho phép bất cứ ai tổn thương em ấy. Trịnh tiên sinh, ngài vì sao chịu ở lại thành phố này để bồi dưỡng An Ninh, tôi rất rõ. An Ninh là một khối ngọc thô, đáng giá tỉ mỉ mài giũa, nhưng đó cũng không phải lý do chính để người khác muốn tiếp cận An Ninh. Trịnh tiên sinh, anh có một người yêu, tình cảm hai người rất sâu đậm. Hai năm nay, người đó liên tục gặp thất bại trong thị trường chứng khoán và bất động sản, mắc nợ rất nhiều, không chỉ tiêu hết cả tiền để dành của anh mà giờ người đó còn phải dựa vào tiền anh kiếm để sống, muốn Đông Sơn tái khởi cũng rất trắc trở, đúng không?” Cao Kiến Quân nói rất bình thản, nhưng đôi mắt lợi hại lại nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Sắc mặt Trịnh Nam tái nhợt, hắn cũng thông minh nên hiểu không thể lừa dối qua cửa mà chỉ không nói gì, thẳng lưng ngồi nghe mà thôi.
“Trịnh tiên sinh, tôi rất tán thưởng sự trung thành và kiên định của anh trong tình cảm, càng tán thưởng sự ủng hộ của anh đối với quyết tâm của người yêu.” Cao Kiến Quân ôn hòa nói. “Vợ tôi ra giá bao nhiêu để anh làm chuyện này? Kế hoạch của hai người là gì? Tôi hy vọng anh có thể rõ ràng, rành mạch kể cho tôi biết. Trịnh tiên sinh, thẳng thắn mà nói, tôi không ngại đưa giá cao hơn để phản kích, thế nhưng như vậy rất có thể làm tổn thương đến anh cùng người yêu của anh. Nếu như Trịnh tiên sinh hợp tác với tôi, tôi sẽ giúp anh một tay, giúp người yêu anh gầy dựng lại sự nghiệp. Trịnh tiên sinh mời anh hãy suy nghĩ.”
Lúc Trịnh Nam khi tiếp nhận “đơn hàng” này thì cũng đã lý giải nội tình của “cố chủ”, đối với thực lực Cao Kiến Quân tự nhiên rõ ràng sáng tỏ. Nghe anh nói thế, trong nháy mắt Trịnh Nam đã so sánh được lợi hợi hơn thua như thế nào rồi lập tức quyết định, bình tĩnh nói: “Được, tôi sẽ hợp tác với anh.”
“Rất tốt.” Cao Kiến Quân mỉm cười gật đầu. “Vậy đầu tiên mời anh nói cho tôi biết, Y Lâm muốn anh làm cái gì?”
Biểu tình Trịnh Nam có chút phức tạp, thanh âm nhu hòa chậm rãi “Vợ anh ủy thác luật sư tìm tôi, đưa ra đơn hàng, ra giá 2 triệu. Bọn họ tìm tôi, đương nhiên đã hỏi thăm tình trạng của tôi rồi. Người yêu tôi là đàn ông, đây là bí mật công khai trong giới, tôi cho tới bây giờ cũng không dự định trốn tránh, cũng chưa tận lực che giấu bao giờ. Bây giờ, dám công nhiên thừa nhận bản thân là đồng tính luyến ái cũng rất ít. Ngoại hình, tính tình, lý lịch, danh tiếng của tôi trong giới ca hát cũng không kém, tất cả các phương diện đều phù hợp yêu cầu của bọn họ. Bọn họ cũng biết tôi hiện tại rất cần tiền, bởi vậy đã thanh toán cho tôi phân nửa tiền đặt cọc. Vì thế tôi đến đây. An Ninh là một cậu thanh niên đơn thuần, chất giọng tốt, nếu thật sự được bồi dưỡng thì sẽ rất có tiền đồ. Bọn họ muốn tôi chân chính bồi dưỡng cậu ta, làm cho cậu ta nổi danh, sau đó lại dùng sự nghiệp, danh tiếng để mê hoặc hoặc uy hiếp cậu ta, muốn cậu ta rời bỏ anh. Nếu như trong quá trình này, cậu ta động tâm với tôi, tự động rời khỏi anh thì không còn gì tốt hơn được. Nói chung, trong một năm ấy, bọn họ muốn tôi làm An Ninh rời khỏi anh. Trong thời gian đó, họ cũng không hạn chế tôi làm việc khác, bởi vậy không ảnh hưởng tới lịch trình của tôi. Việc này thù lao rất hậu khiến người ta không thể cự tuyệt được. Tất cả là thế, tôi chưa từng có ý thương tổn An Ninh. Thẳng thắn mà nói, tôi rất thích cậu ta.”
“Rất tốt.” Cao Kiến Quân móc ra một tập chi phiếu, viết một tờ chi phiếu hai triệu, đưa ra trước mặt hắn, thần tình càng thêm hòa ái dễ gần. “Trịnh tiên sinh, anh trả lại tiền đặt cọc của vợ tôi đưa cho anh đi, đây là tiền đặt cọc của tôi đưa anh, hy vọng anh có thể tiếp tục huấn luyện An Ninh, nếu em ấy đạt đến trình độ có thể ra album thì tôi sẽ đầu tư thêm. Thế nhưng, tôi không hy vọng em ấy phải chạy show khắp nước. Bởi vậy, An Ninh tạm thời chỉ có thể ra album, không thể đi xa biểu diễn. Về phần người yêu của anh, anh có thể bảo anh ta lại đây, liên hệ với tôi. Anh ta cũng không nhất định phải làm bất động sản ở Thượng Hải chứ? Ở đó thành phẩm thực sự rất cao, tài chính đổ vào rất lớn, tôi sẽ để anh ta bắt đầu lại ở đây. Hiện nay, bất động sản đang đi vào thời đại hoàng kim, giá đất đang lên, với năng lực và kinh nghiệm của anh ta, chắc chắn có cơ hội để bắt đầu lại.”
Trịnh Nam nhìn chi phiếu trước mắt, nghe Cao Kiến Quân ôn hòa mà nói, vành mắt hơi hơi đỏ lên. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng mà nói: “Cảm ơn Cao tổng, anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng bồi dưỡng cho An Ninh, cậu ta nhất định sẽ trở thành một ngôi sao chói mắt.”
“Chói mắt hay không tôi không quan tâm.” Cao Kiến Quân mỉm cười. “Tôi chỉ hy vọng em ấy vui vẻ.”
Vành mắt Trịnh Nam càng đỏ hiển nhiên rất cảm động: “Cao tổng, anh khiến tôi lại tin vào tình yêu một lần nữa. Tôi cam đoan với anh, nhất định sẽ làm An Ninh vui vẻ mà làm chuyện cậu ta thích, hát những bài hát mà câu ta muốn. Tôi đã nói với An Ninh, sẽ làm cho cả thế giới đều phải lắng nghe giọng hát của cậu ấy. Tôi không gạt cậu ấy, tôi sẽ làm được.”
“Được, tôi tin anh.” Cao Kiến Quân đứng dậy, vươn tay bắt tay Trịnh Nam. “Tôi thật cảm ơn câu nói ấy của anh. Tiếng ca An Ninh tuyệt vời như vậy, quả là đáng giá để toàn bộ thế giới lắng nghe. Trịnh tiên sinh, cảm ơn anh.”
Trịnh Nam thành khẩn nói: “Cao tổng, xin đừng khách khí như vậy, là tôi phải cảm ơn anh mới phải.”
Cao Kiến Quân quả nhiên không hề khách khí nữa, vươn tay kia ra vỗ vỗ tay hắn một cách im lặng.
Lần gặp gỡ này ngắn ngủi mà hữu hiệu, lúc anh đi tới đây, mặt trời chiều đã ngã về tây. Ánh tà dương cuối thu chiếu khắp sân rộng, mang theo chút phiền muộn nhàn nhạt lan tỏa, vài bồn hoa cúc nở rộ càng hiển hiện sự kiều diễm ướt át, mỹ lệ động nhân.
“Kỳ thực, nơi này là chỗ tốt, đúng không?” Cao Kiến Quân đi tới trước bãi cỏ, cười nói thoải mái mà với Trịnh Nam đang đưa tiễn anh. “Thích hợp tình yêu, thích hợp nghỉ ngơi, làm cho người ta thả lỏng, khiến người ta vui vẻ.”
“Đúng.” Trịnh Nam gật đầu, dáng cười trên mặt chỉ một thoáng đã khiến hoa tươi bên cạnh buồn bã thất sắc. “Tôi sẽ kêu anh ấy sớm đến đây, nói không chừng, sau này chúng tôi sẽ định cư ở chỗ này.”
“Điều đó rất tốt.” Cao Kiến Quân cười gật đầu. “Hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè.”
“Nhất định.” Sau khi buông xuống gánh nặng trong lòng,Trịnh Nam có vẻ dễ dàng vui vẻ hơn.
Cao Kiến Quân cũng như trút được gánh nặng, cười cười lên xe, chậm rãi chạy ra ngoài.
Trịnh Nam vẫn nhìn theo chiếc xe của Cao Kiến Quân đến tận khi nó mất trên con đường rồi mới đi trở về nhà.