Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng

Chương 5



“Rầm”, cửa văn phòngCao Kiến Quân vang lên một tiếng rầm trời.

Văn phòng chủ tịch Tập đoàn Minh Châu xây dựng xa hoa vô cùng, rất có phong cách, hơn nữa rất phóng khoáng, cánh cửa này cũng không phải hàng xoàng xĩnh, hơn nữa cửa rất nặng, thế mà lại bị một chưởng của Y Lâm mở bung ra rồi lại bị một cước đá hậu đóng sập lại nặng nề vang lên một tiếng rền trời.

Những thanh âm này ở trong khu văn phòng đang an tĩnh đặc biệt chói tai, người trong phòng, ngoài phòng đều giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Cao Kiến Quân đang xem bản dự án trên bàn, bị một tiếng ‘rầm’ đó làm cho trái tim như muốn lọt ra ngoài, nhất thời giận tím mặt, ngẩng đầu nhìn Y Lâm: “Cô làm cái gì vậy?”

Y Lâm vọt tới trước bàn, mặt giận dữ vô cùng, quát lên: “Nghe nói anh đã đồng ý tăng thêm tiền cho các hộ di dời đi 200 đồng một mét?”

Cao Kiến Quân gật đầu, phi thường trầm ổn: “Đúng vậy, bọn họ yêu cầu tăng thêm 200, đâu thể không tăng thêm một đồng nào. Làm vậy chỉ làm cho căng thẳng thêm thôi, Bộ Phát triển đã nghĩ ra rất nhiều phương án, bọn họ cũng đã chấp nhận cái phương án này, mỗi mét vuông chỉ cần thêm 200 đồng, họ lập tức cầm tiền đi ngay.”

Y Lâm lạnh lùng nói: “Bộ Phát triển? Công ty không phải của là bọn họ, bọn họ đương nhiên hùng hồn nói vậy rồi. Mỗi mét vuông thêm 200, mảnh đất đó tổng cộng hơn 7000 mét vuông,vậy phải chi thêm một triệu rưỡi nữa, đây đâu phải con số nhỏ.”

Cao Kiến Quân vẫn nhẹ nhàng trả lời: “Tôi không muốn xảy ra xung đột lớn hay thậm chí phải có máu chảy, như vậy đối với hình tượng công ty sau này rất có hại. Mảnh đất đó một ngày chúng ta có được, dựa theo quy hoạch của Cục Quy hoạch, có thể xây nhà trọ cao 24 tầng, hơn 30.000 mét vuông, dựa theo giá phòng ở thị trường mà tính, mỗi mét vuông chúng ta lời đến 1.000 đồng, hạng mục này có thể kiếm 30 triệu, coi như là hiện tại bỏ ra 1,5 triệu thì vẫn đáng giá, không bị thiệt gì.”

Y Lâm tức muốn sùi bọt mép, nhìn chằm chằm anh: “Cao Kiến Quân, tôi nghĩ anh nên coi lại đầu óc kinh doanh của mình đi, đừng để mấy thằng ranh tự cho là tinh anh che mắt. Bọn họ biết cái gì là buôn bán chứ? Chỉ biết là máy móc, lý luận suông. Nói chung, tôi kiên quyết không đồng ý phương án này, một đồng cũng không thêm.”

Cao Kiến Quân tựa lưng vào ghế ngồi, hờ hững nói: “Công việc của cô là quản lý tài vụ và hậu cần, không phải kinh doanh cùng phát triển chiến lược.”

Y Lâm nổi trận lôi đình: “Được, hiện tại nói tới chuyện phân công công việc với tôi sao, vậy tôi cũng có quyền không chi tiền.”

Cao Kiến Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Dựa theo chế độ quản lý của công ty, nếu tôi đã ký thì cô không có quyền không chi, bằng không là không làm tròn trách nhiệm, phải tự nhận lỗi rồi từ chức. Đừng quên, chúng ta là công ty cổ phần, các cổ đông vốn đã có người phê bình kín đáo với việc quản lý của vợ chồng chúng ta rồi, hội đồng cổ đông không phải hữu danh vô thực đâu, cô tự giải quyết cho tốt đi.”

Y Lâm nghe vậy ngẩn cả ra, nhưng cũng biết những điều anh nói là thực tế. Cuối cùng cô lửa giận công tâm, bỗng nhiên móc ra từ trong túi một tờ giấy, đập mạnh xuống trước mặt anh: “Được, nếu như vậy, vậy chúng ta ly hôn.”

Cao Kiến Quân kinh hãi, cúi đầu nhìn tờ giấy, trên tờ giấy là ba chữ to bắt mắt vô cùng “Giấy ly hôn”. Anh ngẩng đầu nhìn Y Lâm, cau mày quát khẽ: “Được rồi, Y Lâm, cô đừng giỡ tính trẻ con ấy ra, không nên hơi một tí là lấy ly hôn ra uy hiếp tôi, chuyện này đối với ai đều không có lợi.”

Y Lâm cười nhạt: “Tôi cũng không phải uy hiếp anh. Với thái độ này của anh, chúng ta còn có thể làm vợ chồng nữa sao. Tôi nghĩ thông rồi, không bằng chúng ta ly hôn sạch sẽ cho rồi. Tôi không sợ, anh sợ cái gì? Tờ ly hôn này là tôi kêu luật sư làm, rất công bằng với anh, anh ký đi.”

Cao Kiến Quân cũng phát hỏa, hoắc mắt đứng dậy, lạnh lùng thốt: “Cô bình tĩnh lại đi, hiện tại tôi không muốn nói gì với cô nữa, chờ cô hạ hỏa rồi hãy nói, thật sự muốn ly, tôi theo hầu.” Nói xong, anh ôm áo khoác ở trên lưng ghế dựa, bước ngay ra cửa.

————————–

Lúc này là buổi chiều, vẫn chưa tới giờ tan tầm. Anh đi ra cửa chính công ty, trong lúc nhất thời cảm thấy thật mờ mịt lạc lõng, không biết nên đi nơi nào.

Người như anh, nhất cử nhất động tự nhiên đều phải chú ý, nếu như tìm người tố khổ, chỉ sợ một phút sau sẽ lọt vào tai truyền thông, xử lý không tốt có khi còn làm cổ phiếu rớt vài điểm, trong công ty cũng gặp phải rung chuyển, bởi vậy anh phải khống chế bản thân.

Thế nhưng trong lòng thực sự rất uất ức, anh cứ lái xe lòng vòng trên đường, trong bất tri bất giác liền chạy đến dưới lầu Thẩm An Ninh ở.

Đến khi anh hồi phục tinh thần, lòng anh bỗng nhiên kiên định lại, lấy ra điện thoại di động gọi Thẩm An Ninh.

“Alo.” Thanh âm Thẩm An Ninh có chút lười biếng.

“An Ninh, là tôi.” Cao Kiến Quân nở nụ cười. “Thế nào? Còn đang ngủ?”

Thẩm An Ninh “Diii” một tiếng rồi mới định thần lại: “Sao lại là anh? Hiện tại mấy giờ rồi? Anh tan sở rồi à?”

“Ừ.” Cao Kiến Quân cũng không giải thích nhiều. “Hiện tại tôi đang ở dưới lầu của cậu, cậu có nhà không?”

“Có.” Thẩm An Ninh để chân trần đi nhìn ra cửa sổ, quả nhiên thấy chiếc Mercedes màu đen đậu phía dưới. “Làm sao vậy? Có việc sao?”

Cao Kiến Quân mỉm cười: “Cũng không có gì, chỉ là muốn thấy cậu. Nếu không cậu xuống đây đi, chúng ta đi ra ngoài tìm một chỗ uống trà.”

Thẩm An Ninh suy nghĩ một chút liền nói: “Thôi hay là như vầy, anh lên đây đi, cần gì ra ngoài uống chứ.”

Cao Kiến Quân lập tức đồng ý: “Được thôi, cậu ở lầu mấy?”

“Lầu 5, 501.”

Cao Kiến Quân chọn chỗ đậu xe, rồi nhẹ nhàng mà lên lầu.

Cửa phòng 501 đã mở, anh liền đi vào.

Gian phòng rất nhỏ, một phòng một sảnh, bố trí rất tốt. Trong góc phòng có chưng một chiếc bình đất sét cắm một cành cây khô cùng một bó cỏ lau, trên tường chằng chịt xương sọ dê Mông Cổ, thảm Tân Cương, vòng cổ mài khắc từ xương thú của Lạt Ma ở Thanh Hải, cùng với phật tượng, phù chú đạo gia, thập tự giá chúa Jesus, ngoài ra còn có mặt nạ quỷ, búp bê quỷ dị. Đại sảnh có một bộ ampli xa hoa cùng một cái TV nhỏ. Trừ thế ra hầu như không còn gì đáng giá. Bên cạnh bộ ampli là một cái tủ thấp, đĩa chồng chất như núi, rốt cuộc cũng có thứ dính dáng với nghề nghiệp của cậu.

Thẩm An Ninh đi chân trần trên thảm, cười mỉm nhìn anh.

Cao Kiến Quân vừa nhìn thảm ở đại sảnh liền cởi giày, đạp lên chiếc thảm xốp mềm, theo hướng tay cậu ngồi vào góc tường.

Thẩm An Ninh kéo một chiếc bàn trà lại, dùng chén trà tử sa châm trà, đặt lên bàn, cười nói: “Uống đi.”

Ampli phát ra tiếng ca, nhè nhẹ mềm mềm.

Toàn bộ gian phòng đều tản ra khí tức ấm áp, an tĩnh. Thần kinh bị dằn vặt tới mức sắp bạo phát của Cao Kiến Quân lúc này mới trầm tĩnh lại.

Thẩm An Ninh mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, một bộ Đường trang màu trắng (1), nút áo gài đến tận cổ khiến làn da của cậu càng thêm trắng trẻo. Cậu cười hì hì nhìn Cao Kiến Quân nhưng không nói gì.

Cao Kiến Quân bị cậu nhìn tới ngẩn ra, cười hỏi: “Làm gì vậy? Cười sao gian quá vậy?”

“Đâu có gì.” Thẩm An Ninh nhịn một hồi, rốt cục cười rầm lên. “Nhìn bộ dáng này của anh, tôi cứ ngỡ như từ đâu trốn tới đây á.”

Cao Kiến Quân cũng nở nụ cười, vui vẻ hỏi lại: “Thế nào? Bộ dáng thật sự giống chó chết chủ lắm sao?”

Thẩm An Ninh cười càng thoải mái hơn: “Này là tự anh nói đó nha.”

Cao Kiến Quân nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, không chút nghĩ ngợi đưa tay ra xoa xoa mái tóc ngắn của cậu.

TimThẩm An Ninh đập một cái ‘bụp’, nhưng cố biểu hiện ra bình thường, vẫn tươi cười như con nít.

Trong lòng Cao Kiến Quân lúc này mới triệt để thư thái, mệt mỏi, uất ức cũng tan biến hết thảy.

END 05

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.