Xuân Quang Vô Hạn

Chương 17: Đường đến Thành phố X (1)



Được nghỉ ngơi đầy đủ nên Tiểu Tình rất tỉnh táo, cô nằm dài trên thành xe ngắm bầu trời, thói quen này cô không bỏ được, chỉ có nhìn ngắm những vì sao nhấp nháy cô mới cảm giác ít ra mình còn cảm thụ những thứ đẹp đẽ. Trong thế giới mạt thế mọi người gần như không còn cảm xúc trước bất cứ điều gì, lạnh băng và tàn nhẫn. Chỉ mong là bản thân mình mau đến thành phố X và đoàn tụ cùng gia đình, nghiên cứu khoá học - niềm đam mê lớn nhất đời cô, cô hy vọng bản thân mình sẽ nghiên cứu ra vắc xin trị căn bệnh quái ác này, thế giới này không phù hợp với cô. Một loạt tiếng sột soạt vang lên, nó rất nhỏ, cực nhỏ nhưng đối với thính giác nhạy bén của một dị năng giả, Tiểu Tình bật dậy, cô cảnh giác lia mắt quan sát xung quanh. Từ sau khi tỉnh dậy, Tiểu Tình cảm nhận rất rõ sức mạnh bản thân và thị giác tốt hơn gấp nhiều lần, tầm nhìn của cô rất xa và rõ trong phạm vi vài trăm mét. Một đôi mắt xanh lén lút quan sát cô sau hàng bui rậm. Tiểu Tình nhảy xuống tiến từng bước, trong tay xuất hiện thanh kiếm Nhật, cô không muốn tiêu diệt tang thi bằng dị năng, nó gây ra tiếng nổ lớn và thu hút sự chú ý tiếng động các tang thi khác. Thật lạ khi xung quanh không có bóng dáng tang thi lại sót một con như thế này, con này chắc bị lạc đàn. Đến một khoảng cách an toàn bản thân, cô giơ cao tay, tiếng mèo nhỏ xíu vang lên làm cô chùng bước, cảnh giác nhìn bụi rậm, một bóng trắng nhỏ xinh đủng đỉnh đi ra, một con mèo trắng muốt xinh xắn, đuôi cụt, Tiểu Tình quan sát nó thật kĩ trong lúc con mèo làm nũng lăn lộn làm trò trước mặt cô. Cô thở phào nhẹ nhõm, không phải động vật biến dị, trường kiếm biến mất khỏi tay. Cô ngồi xổm xuống: “Mày giỏi thật, sinh tồn mạnh khoẻ trong lúc này”. Con mèo rón rén lại cạ đầu vào chân Tiểu Tình, tuy nó không hiểu nhưng trong đoàn người ở đây nó cảm nhận cô gái này sẽ không có ác ý với nó. Từ lúc thế giới này biến đổi con người mà thấy nó sẽ nhào tới vây bắt, thịt lúc này đối với họ rất quan trọng, dù thân hình nó còm cõi toàn là xương. Tiểu Tình rất yêu thích các động vật. Cô nhấc nó lên bằng 1 tay, nhẹ hẫng không mấy là thịt, lông xơ xác vì ăn uống thiếu chất. Cô cười lộ ra 2 lúm đồng tiền xinh xắn: “Đồng ý theo ta chứ?” Con mèo nhìn người chủ mà nó chọn, cọ đầu như một hành động đồng ý. Tiểu Tình xuất ra chút thức ăn là cơm và ít cá khô, cô tỉ mỉ xé nhỏ trộn cơm cho thú cưng bé nhỏ đáng yêu cô vừa nhặt được. Con mèo dù đói cồn cào nhưng rất biết điều ngồi im nhìn, không la không làm rộn ảnh hưởng mọi người xung quanh ngủ …

Trời tờ mờ sáng, Tiểu Tình ra hiệu cho bác quản gia đánh thức người mình dậy nhẹ nhàng, họ tự thu dọn vệ sinh cá nhân bản thân nhanh nhất có thể. Trong lúc những đoàn xe khác còn mê man tham luyến giấc ngủ yên bình thì Tiểu Tình đã phát đồ ăn sáng cho đoàn xe, bánh bao thịt, món ăn xa xỉ nhất vào thời điểm như thế này. Biết cô chủ không muốn mọi người đi cùng biết nên họ ăn rất nhanh và uống nước nghỉ ngơi chờ trời sáng. Khi mặt trời lên là những đoàn xe khác lục tục thức dậy thu dọn, họ ngạc nhiên nhìn đoàn xe họ Hoàng tề chỉnh đâu ra đó. Ngăn xe của ông nội và bà Hoàng được Tiểu Tình chu đáo chuẩn bị trà nóng, sữa nóng trên chiếc bàn con. Ông nội Hoàng cứ mãi thở dài, đến lúc này con bé vẫn còn nhớ thói quen và sở thích của ông làm ông không biết nói gì hơn, cảm giác mình là gánh nặng cho con bé.

Đoàn xe tiếp tục di chuyển, nhiều người phải tận dụng gặm lương khô trong lúc ngồi xe, đêm qua yên bình quá làm họ ngủ say đến quên cả cảnh giác, những người gác đêm cho xe cũng ngủ từ lúc nào không biết. Tang thi ập đến lúc đó cũng không biết họ có còn mạng hay không, Tiểu Tình đã đưa vắc xin dị năng giả cho Trần Văn khử độc trong máu. Cô cũng quên hỏi đến tình hình, chỉ thấy đoàn xe bên đó sáng nay nhìn có vẻ căng thẳng, cô nghĩ rằng anh bị vắc xin hành hạ nguyên đêm, hiện tượng sốt nóng rồi lạnh đan xen là một trong những hành hạ mà liều thuốc này mang lại, cô đã thử cải tiến nhưng hiệu quả phải đợi chuột bạch Trần Văn báo mới biết. Nghĩ đến người bạn tốt này sức khoẻ suy yếu, cô đã rất tận tình giao cho bác quản gia ly sữa nóng mà lúc pha cho mẹ, cô làm thêm 1 ly cho hắn đem qua tặng. Khỏi nói sắc mặt họ rất bất ngờ, món quà này rất quý, gạo đã hiếm, huống gì là sữa, Trương Tân cười toe toét vẫy tay liên hồi tỏ ý cảm ơn làm Tiểu Tình cũng ngại thay cho hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.