Xuân Quang Vô Hạn

Chương 2: Vòng tay gia truyền



Náo cả một một buổi chiều thì Tiểu Tình mới được phép xuất viện, ông bà Hoàng mắng yêu con gái một vài câu rồi cũng chiều theo tiểu công chúa, ai biểu nàng là thịt trên người họ, nhỏ vài giọt nước mắt là tâm mềm nhũn rồi. Bà Hoàng vẫn còn lo lắng tình trạng sức khoẻ cô con gái cưng, hỏi han bác sĩ rất cẩn thận về cách chăm sóc và chế độ ăn uống mới yên tâm đóng gói cục cưng về nhà.  

Phải nói là gu thẩm mỹ nguyên chủ thân thể khá giống Tiểu Tình, các gam màu sắc hài hoà thiên về nhẹ nhàng, thư giãn rất tốt, nữ tiến sĩ nhà ta vô cùng hài lòng về phòng ốc và các thiết kế áo quần. Tuy nhiên là tiểu công chúa của gia đình nên các bộ quần áo đa phần là váy, rất ít đồ năng động mà điều này cần thiết khi mạt thế xảy ra. Vì thế Tiểu Tình không chút do dự cho vị quản gia thu xếp toàn bộ chuyển sang các bộ quần áo bó sát có độ bền và co dãn cao, cô cũng không quên đặt số lượng lớn nệm, chăn bông và áo ấm cùng các lều dù chống mưa tốt nhất, thời tiết sau mạt thế rất bất ổn, mưa thường xuyên và trở lạnh liên tục, phải mất từ 2 – 3 năm con người mới thích nghi được nhưng lúc đó số người còn lại chẳng là bao nhiêu, còn tang thi ngày càng đông đảo, đơn giản vì chúng đánh hơi rất tốt mùi vị con người, những kẻ chết do thời tiết khắc nghiệt trở thành bữa ăn tang thi rồi lại biến thành tang thi kế tiếp, mãi nhân đôi đến không diệt trừ hết. Giải quyết xong mọi việc thì Tiểu Tình dạo bước khắp biệt thự, gia đình này cũng là gia tộc lớn, phải đi xem xét coi có vật thể nào liên kết không gian, ngó nghiêng suốt gần mấy tiếng trong sự ái ngại, tò mò đám người hầu thì Tiểu Tình bước vào phòng bè Hoàng, cô đã lục soát hết phòng ba đại nhân cùng anh trai cũng chẳng ra món gì, hết sức là nản lòng.

Ngồi thở phì trước bàn trang điểm phu nhân, tâm trạng Tiểu Tình phải nói là tối còn hơn 30, có ai mà ngờ nguyên cả biệt thự to đùng thế này không ra nổi 1 cái vật không gian, điều này làm cô thật nghi ngờ thân thế gia tộc. Lấy tay nghịch mấy món đồ trang sức của mẹ và suy nghĩ các hướng đi kế tiếp thì ngón tay non mềm của cô lướt qua đầu trâm cài tóc bằng ngọc, đầu trâm quá mức sắc bén làm đầu ngón tay bị rạch 1 đường nhỏ.

- Ái da, đau…

Máu nhỏ xuống bàn ngay vị trí vòng ta màu đen tuyền bóng loáng, mãi mút đầu ngón tay Tiểu Tình không để ý máu và vòng tay như hoà làm một, sau đó nó dần chuyển sang màu đỏ sẫm với những hoa độc đáo và dần biến mất, thay vào đó là trên cổ tay cô nàng xuất hiện 1 vòng tròn nhỏ mảnh như sợi chỉ màu đỏ tươi. Mút ngón tay xong, Tiểu Tình giơ lên xem, cô lúc này mới phát hiện cổ tay mình có vòng tròn lạ. Hình như cô không thấy nó trước đây, ngắm nghía nó thì cô bất chợt nghĩ đến không gian, vừa mới nhắc đến nó thì chớp mắt Tiểu Tình thấy mình đứng trước một mảnh đất nhỏ tầm 8 mét vuông, không khí xung quanh rất dễ chịu, man mát. Trong đầu cô như muốn nổ tung, trời ạ, đây còn không phải không gian thì là gì, kiếp trước cô từng được 1 dị năng giả không gian cho vào tham quan, nó rộng hơn rất nhiều nhưng đó không phải là vấn đề. Đúng là trời không phụ lòng người, cô phải nhanh chóng cải tạo cái không gian này, tương lai phụ thuộc vào nó rất nhiều.

Trở lại căn phòng bà Hoàng, sau vài phút quan sát điều tra, cô mới xác định chắc chắn cái vòng màu đen nằm rìa ngoài bàn trang điểm chính là vật không gian truyền kì, chính màu sắc ảm đạm của nó làm cô không chú ý. Bây giờ cô mới phát hiện ra 1 điều vật không gian là lấy máu nhận chủ (điều này dĩ nhiên là cô không biết vì các dị năng giả không gian không bao giờ kể bí mật này, cô chỉ biết cách họ chỉ bằng cảm nhận dao động năng lượng xung quanh vật không gian). Đúng là bọn không gian ích kỉ, Tiểu Tình chạy vội đến văn phòng ba đại nhân, cô cảm giận con hổ chặn giấy thời nhà Lê mà ba cô sưu tầm để trong bàn làm việc có vấn đề, cô cảm nhận năng lượng nó rất lạ nhưng làm cách nào cũng không thể mở ra. Bây giờ thì hay rồi, còn có cả bản sách cổ thư pháp anh trai tốn bạc tỷ mua về …

Thu hồi 2 món bảo vật cấp kỹ vào phòng, cô sắp xếp thông tin lộn xộn trong đầu một chút, cần phải bình tĩnh và giải thích đúng trình tự, thuyết phục ba đại nhân và anh trai, cả mẹ yêu dấu nữa. Nói chung, đang yên lành trong thời đại này mà cô kể chuyện mạt thế có vẻ như trò đùa, mặc dù là nó sẽ xảy ra. Cách làm họ tin tưởng chỉ là nửa phần thật nửa phần giả, để họ thấy điều cần thấy, như vậy đủ thuyết phục rồi. Tiểu Tình nhảy chân sáo xuống bếp làm vài món ăn đơn giản mà bổ dưỡng, đừng đùa chứ cô là đầu bếp nổi tiếng quân đội, với những thực vật đơn giản nhưng bàn ăn đủ sắc đủ vị, cô nhờ vị quản gia hướng dẫn các món thịt (thời mạt thế, các loại thịt động vật rất khan hiếm vì nhiễm bệnh hầu hết ăn vào là chết ngay, thực vật còn tái tạo trồng trên đất sạch được chọn lọc do đất cũng nhiễm độc, chỉ có quân đội mới có, dân thường vẫn phải ăn thực vật nhiễm độc nhưng còn đỡ hơn động vật nhiễm độc nhiều nên tuổi thọ rút ngắn rất nhiều, dễ bệnh tật) vì thú thật cô gần như không còn nhớ chế biến thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.