Xuân Sinh

Chương 80: 80: Hoàn Chính Văn




Xuân Sinh đã quá quen với trạng thái của Ngụy Đình Chi, khi thức dậy thấy sắc mặt hắn không tốt là biết hắn ngủ không ngon, cậu đau lòng vuốt v e sườn mặt hắn, "Đình Chi gặp ác mộng sao? "
Ngụy Đình Chi ôm lấy cậu, hắn nhắm mắt lại nói: "Không có, anh vừa mới nghe điện thoại.

"
Xuân Sinh cũng không hỏi là ai gọi cho hắn, cũng không tò mò cuộc trò chuyện trong điện thoại, cậu không vui mà thì thầm, "Làm sao có thể gọi điện thoại lúc người ta đang ngủ chứ...!Ồn ào như vậy thì làm sao ngủ ngon được, nếu đau đầu thì làm sao bây giờ? Thật là..."
Ngụy Đình Chi yên lặng nghe cậu nói, hình như là hắn chuẩn bị ngủ lại lần nữa, chỉ là lúc Xuân Sinh định kéo tay hắn ra mà đi xuống giường thì bị hắn nắm tay kéo lại.
Xuân Sinh đành phải ngoan ngoãn nằm trở về, không ngủ lại được liền đếm lông mi của Ngụy Đình Chi, đếm đi đếm lại mấy lần cũng không đếm được, vì thế liền dứt khoát buông tha cho nó không đếm nữa, sau đó cậu nhìn gương mặt đẹp đến nỗi khó mà bắt bẻ được của Ngụy Đình Chi.
Mặc dù Xuân Sinh không thông minh, nhưng cậu biết phân biệt đâu là đẹp đâu là xấu, ở trong mắt cậu, người đẹp nhất chính là Ngụy Đình Chi, cậu chỉ cần nhìn thấy hắn thôi là trong lòng sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Bởi vì khi cậu đối mặt với Ngụy Đình Chi, nhận thức về tình yêu của cậu không quá rõ ràng, nên cậu thường hình dung tình cảm giữa mình và Ngụy Đình Chi là tình mẫu tử, có yêu, có d*c vọng, nhưng còn có cảm giác muốn được hắn che chở.
Cũng giống như việc cậu hy vọng mình có thể tự lập, nhưng việc này không đá động gì đến việc cậu muốn ở cạnh Ngụy Đình Chi mãi mãi.
Đúng là cậu không thể tách khỏi Ngụy Đình Chi, có lẽ sẽ không vĩnh viễn sống tự lập được, nhưng ở thế giới tinh thần của cậu, cho dù cậu không biết tình yêu là gì, nhưng cậu vẫn cố gắng dùng suy nghĩ của mình để củng cố lại mối quan hệ giữa cậu và Ngụy Đình Chi.
Đó là, em muốn em là em trước, sau đó em sẽ yêu anh.
Rất có thể phải mất một lúc lâu Ngụy Đình Chi mới hiểu được suy nghĩ này của cậu, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến Xuân Sinh, cậu muốn mình là mình.

Nó không ảnh hưởng đến việc Ngụy Đình Chi đi theo mà bảo vệ cậu.
Ngụy Đình Chi ngủ không ngon nên buổi sáng ngủ bù, hắn ôm Xuân Sinh ngủ đến trưa, nên đành phải bỏ bữa sáng mà ăn bữa trưa.
Nhưng Xuân Sinh không tức giận, cậu rửa mặt xong liền ngồi xuống vùi đầu uống canh nghêu, còn giúp Ngụy Đình Chi ăn nốt phần trứng cuộn mà hắn chưa ăn xong, sau đó bắt đầu dọn dẹp mấy tác phẩm của mình.
Thầy Trương dạy điêu khắc cho cậu có đưa cho cậu một cái cặp được chế tác rất tinh xảo và một cái ghế đẩu, mặt trước của cặp là một bàn cờ, có thể dùng khóa để khóa lại, có thể sử dụng làm một cái bàn nhỏ.
Cặp và ghế đẩu thường được ông ấy sử dụng làm bàn cờ di động.
Xuân Sinh cũng rất thích chúng, cậu mang cặp và bức tượng Quan Âm mà mình đang khắc dỡ đi, Xuân Sinh xách đồ đứng trước gương, sau đó nhìn mình trên đó, càng nhìn cậu càng thấy vui.
Ngụy Đình Chi ngồi ở một bên khoác chân nhìn cậu, hắn lạnh lùng hỏi: "Em đang làm gì vậy? "
"Em thấy hình như mình có hơi lợi hại rồi."

"Hửm"
"Trước đây em từng thấy những người mặc vest, mang theo một cái cặp đen, giống như em của bây giờ vậy." Xuân Sinh xoay vòng vòng tại chỗ, làm cho vạt áo sơ mi bị bung ra.
Ngụy Đình Chi thấy cậu vui vẻ như vậy cũng không nói gì, hắn đưa cậu đến chùa.
Thời tiết hôm nay tốt đến kỳ lạ, có mặt trời nhưng lại không có nắng, nhiệt độ cũng vừa phải, không lạnh cũng không nóng.

Thời gian này lượng người đến chùa rất nhiều, hầu hết bọn họ đều là khách du lịch.
Xuân Sinh không để Ngụy Đình Chi giúp cậu, cậu tự xách đồ của mình đến gốc cây đa trước cửa chùa, đi được một đoạn thì quay đầu lại vẫy tay với Ngụy Đình Chi, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Đúng y như người giúp việc nói ngày hôm qua, không có người bán nhang, nhưng có một người bán đồ thêu thủ công, là một người phụ nữ, nhìn qua chừng ba mươi tuổi, cô đang vùi đầu vào thêu hoa.
Xuân Sinh tự tìm một chỗ dưới tàng cây, sau đó lấy cái ghế đẩu ra.
Ngụy Đình Chi ngồi ở ghế sau xe, hắn có thể nhìn thấy động tác của cậu rất thuần thục, thấy cậu mặc áo sơ mi màu xanh da trời ngồi dưới tàng cây, còn lấy quạt nhỏ mà Lâm Linh chuẩn bị cho mình ra để quạt.
Có thể thấy cậu rất mong chờ vị khách đầu tiên, cho nên từ khi ngồi xuống cậu đã bắt đầu trong mong mà nhìn những người khách du lịch, chờ có người đến xem một chút.
Cậu chờ dưới tàng cây, Ngụy Đình Chi chờ ở trong xe.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng có người đi tới dưới tàng cây, sáu bảy người đầu tiên đi đến vây quay người bán vì và túi xách, sau đó mới có một hai người phát hiện Xuân Sinh ngồi bên cạnh, bọn họ tò mò đi qua xem, lúc này bọn họ mới phát hiện Xuân Sinh bán tác phẩm được khắc bằng gỗ, mặc dù tay nghề không cao, nhưng tạo hình rất đáng yêu, từ thực vật đến động vật, cái gì cũng có.
Xuân Sinh vừa thấy có người cảm thấy hứng thú liền nở một nụ cười vui vẻ, sau đó cậu cầm lấy một cái to bằng ngón tay cái rồi đưa cho người đó xem con mèo ngồi xổm mà mình khắc, sau đó mềm giọng nói: "Cứ xem đi ạ, một cái năm tệ, mua ba tặng một.

"
Người nọ nhìn Xuân Sinh một cái, sau đó cẩn thận nhìn tác phẩm trong tay mình, "Là cậu tự khắc? "
"Ừm, đều do tôi tự khắc."
"Sao lại không có màu? Nếu có màu thì sẽ đẹp hơn.

"
Xuân Sinh nghe xong thì hơi ngẩn người, cậu không ngờ những thứ này cũng có màu, "Được, khi về tôi sẽ học.


"
"Vậy bây giờ cậu vẫn chưa lên màu, cậu có thể bán rẻ cho tôi không?"
Xuân Sinh lại cười, "Anh là vị khách đầu tiên của tôi, tôi sẽ giảm giá cho anh.

"
"Giảm bao nhiêu?"
"Nếu anh mua hai cái, tôi sẽ tính giá bảy tệ cho anh."
"Vậy tôi có thể tự chọn không?"
"Có thể."
"Cậu có nhận tiền xu không?"
"Có."
Việc kinh doanh đồ điêu khắc của Xuân Sinh bắt đầu với giá 7 tệ.
Bảy tệ này đã mở ra cho cậu một khởi đầu rất tốt đẹp, du khách trong chùa phát hiện dưới tàng cây càng ngày có càng nhiều người thì bọn họ liền đi đến xem, đầu tiên là đi đến chỗ người bán đồ thêu thủ công xem trước, sau đó sẽ đến chỗ của Xuân Sinh xem, có người chỉ nhìn không mua, cũng có người vì mua ba tặng một mà ngồi xổm xuống cẩn thận lựa chọn.
Một lúc lâu sau Xuân Sinh mới nhớ ra mình phải xem xem xe của Ngụy Đình Chi có còn ở đây không, không biết xe đã chạy đi từ khi nào, cậu có hơi mất mát nhìn trái nhìn phải, cậu không phát hiện cách đó không xa có chiếc xe màu đen, trên xe có ba người nhận công việc đi theo cậu.
Mà khi Ngụy Đình Chi trở lại nhà họ Ngụy, thì cứ cách hai tiếng là hắn lại nhận được mấy đoạn video, có video là Xuân Sinh đang nói chuyện phiếm với khách hàng, có video là cậu đang nghiêm túc vùi đầu khắc Quan Âm.
Ngụy Đình Chi xem đi xem lại mấy đoạn video này nhiều lần, sau đó lưu chúng vào trong máy tính, mặc dù diều đã tung bay trong gió, nhưng sợi dây thừng vẫn còn trong tay hắn, hắn chỉ cần hơi kéo một chút thôi là diều sẽ rơi vào trong tay hắn.
Tang lễ của Ngụy Trạch được tổ chức rất đơn giản, không có làm đình linh bảy ngày, chỉ đơn giản đưa đi hỏa táng.
Ngụy Đình Chi có thể không cần quan tâm gã, nhưng ông nội hắn rất yêu thương gã, Ngụy Trạch là huyết mạch của ông, là con trai út của ông, cho nên Ngụy Đình Chi không thể để cho tro cốt của Ngụy Trạch không có người nhận hay là bị đổ vào thùng rác được.
Lâm Linh là người phụ trách tang lễ cho gã, bao gồm cả việc mua chỗ an táng, Ngụy Đình Chi làm được việc này cũng là đã rất nhân từ rồi, ngay cả việc nhà họ Ngụy có thêm người chết mà Xuân Sinh cũng không biết.
Từ khi cậu đến chùa buông bán thì mỗi ngày cậu đều rất bận, chỉ cần có thời gian là Ngụy Đình Chi sẽ giúp cậu tô màu, dùng cọ vẽ mà tô lên những bức tượng mà cậu khắc.
Đây là lời khuyên mà Xuân Sinh nghe được từ một vị khách, cậu nhớ rất rõ nên khi về nhà liền thử lên màu.

Ngụy Đình Chi giúp cậu tô sau đó để sang một bên cho nó khô, hắn nói: "Em có thể đem màu theo, để khách có thể tự lên màu, sau đó mình thu thêm một số tiền từ việc cung cấp màu nữa.

"
Xuân Sinh không ngờ còn có cách này, cậu ngơ ngác nhìn Ngụy Đình Chi.
"Còn có một cách nữa chính là tặng tượng gỗ miễn phí cho người muốn tự tô, sau đó thu của người ta 10 tệ, còn nếu không muốn tự tô thì chọn cái được tô sẵn, giá 15 tệ một cái."
Ngụy Đình Chi nhẹ nhàng gợi ý cho cậu, đây là lần đầu tiên hắn đưa ra các lựa chọn về việc điêu khắc gỗ của Xuân Sinh, vừa mới nói một cái mà đã tăng giá từ 5* tệ lên 15** tệ, đúng là người có đầu óc kinh doanh có khác.
*5 Nhân dân tệ = 16.505,99 Đồng
*15 Nhân dân tệ = 49.517,96 Đồng
Xuân Sinh nghe thấy thì giật mình, "Có đắt quá không? "
"Nếu thấy đắt thì người ta có thể không mua."
Xuân Sinh rũ mắt, "Vậy nếu tất cả mọi người đều chê đắt không mua thì sao? "
"Em có thể bán cho anh, không phải anh có phiếu giảm giá dành cho cục cưng sao? "
"Phiếu giảm giá dành cho cục cưng không cần trả tiền."
"Em phải lấy tiền chứ."
Xuân Sinh mím môi lắc đầu cười, "Em không lấy, nếu anh thích, em cho anh.

"
Ngụy Đình Chi thấy cậu cười như vậy hắn cũng rất vui, "Anh thích hết, nếu như vậy em còn bán được không? "
"Em làm thêm là được rồi."
Xuân Sinh buông bán ở chùa cũng gần được nửa tháng rồi, mỗi ngày cậu đều ở nhà ăn cơm trưa với Ngụy Đình Chi, sau đó sẽ được Lâm Linh đưa đến chùa, cậu ở đó đến khi mặt trời sắp lặn, Ngụy Đình Chi sẽ đến đón cậu về nhà, sau đó hắn sẽ ngồi nghe cậu nói xem hôm nay mình làm ăn thế nào.
Hôm nay, Ngụy Đình Chi đến đón cậu về nhà như thường lệ, trên đường trở về thì hắn nghe Xuân Sinh nói hôm nay có một người chia cho cậu nửa trái bắp.
Ngụy Đình Chi nghe xong có hơi không vui, "Người ta cho em thì em liền ăn hả? Em có biết người ta không? "
"Hả? Không biết..."
"Vậy tại sao em lại ăn thứ mà người ta cho?"
Xuân Sinh liền quay mặt đi không nói gì.
Chỉ là buổi tối lúc trở về, trên bàn ăn có thêm một ly nước bắp, trưa hôm sau cũng có, thậm chí cậu đi đến chùa còn bị bắt phải đem theo hai trái bắp.

Xuân Sinh ăn đến phát ngán, sau đó cậu không dám tùy tiện nhận đồ của người lạ nữa.
Cậu buồn bã nhìn hai trái bắp trong tay, thấy người phụ nữ bán ví và túi xách thủ công thì chia cho cô một trái.
Đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện với cô, đối phương nhận lấy trái bắp của cậu, sau đó đưa cho cậu một cái túi, mặt trên của túi là một chú vịt đang bơi trong nước.
Xuân Sinh cảm thấy mình lấy một trái bắp đổi lấy túi xách của người ta thì không hay cho lắm, cậu lấy cho cô một bức tượng khắc hình con chim sẽ được lên màu rất đẹp mắt.
Khi trò chuyện rồi cũng sẽ coi như quen biết, khi không có việc gì làm, cô liền quay sang nhìn Xuân Sinh khắc tượng Quan Âm.
Cô đã sớm thấy Xuân Sinh khắc Quan Âm, nhưng vì ngại nên không dám giao tiếp với cậu, sau khi đã thân quen rồi cô thường xuyên nói chuyện với Xuân Sinh.
Có ngày khách đến chùa rất ít, không có gì làm nên cô liền quay sang nhìn Xuân Sinh, nhìn cậu chăm chú khắc bức tượng trong tay, cô nhịn không được mà hỏi cậu, "Bức tượng Quan Âm này chắc sẽ bán được rất nhiều tiền nhỉ? "
Xuân Sinh lắc đầu, "Cái này không bán.

"
"Không bán? Vậy cậu khắc cho người nhà à?"
"Đúng, cho Đình Chi."
"Là người luôn đến đón cậu sao? Hắn là người nhà của cậu, đúng không? "
"Không phải, Đình Chi là cục cưng của tôi." Xuân Sinh cầm Quan Âm lên, cậu nhẹ nhàng thổi bay bụi ở trên bức tượng, sau đó quay đầu cười với cô, "Tôi không khắc Quan Âm cho người khác, tôi chỉ khắc cho anh ấy.

"
Mặc dù cô biết Xuân Sinh không giống người bình thường cho lắm, nhưng cô vẫn có hơi bất ngờ trước câu nói của cậu, "Vậy hai người, hai người là..."
Xuân Sinh quay đầu lại tiếp tục khắc, "Bọn tôi là người một nhà.

"
Làn gió từ xa thổi tới, làm lắc lư cành cây, có mấy chiếc lá rơi xuống bức tượng mà Xuân Sinh đang khắc, khi đó Xuân Sinh sẽ nhẹ nhàng mà lấy nó ra.
"Đình Chi nói, bọn tôi là người một nhà, còn được gọi là vợ chồng, ý nghĩa của vợ chồng chính là, nếu sau này tôi chết, tôi sẽ được chôn cùng với anh ấy."
Xuân Sinh vừa nói vừa khắc, cậu không phát hiện người bên cạnh bỗng nhiên không nói gì nữa, cậu tập trung khắc tượng Quan Âm, cuối cùng, cậu đã khắc xong tượng Quan Âm, trên mặt còn nở một nụ cười thỏa mãn.
"Tôi khắc xong rồi!"
【Hoàn chính văn】.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.