Xuân Thụ Mộ Vân

Chương 24



CHƯƠNG 24

Nói là cùng Mạc Thụ đi tuần tra, thật ra Nam Ca Nhi cũng không thể nào thường xuyên cùng Mạc Thụ ra ngoài, dù sao nha môn còn một đống việc cần phải làm.

Nhưng so với trước đây, cũng đã bận rộn hơn nhiều.

Ít nhất không còn nhàn chán đến mức làm chuyện điên rồ.

Xuất môn trên cơ bản đều sẽ có người nói cho Nam Ca Nhi biết hành tung của Mạc Thụ, mà Nam Ca Nhi chỉ cần đi theo hướng đó tìm kiếm thì hết tám chín phần mười là không sai lầm.

Hôm nay cũng như vậy, sau khi xử lý hết mọi chuyện trong nha môn, lại tưới chút nước cho cây mai mua về hồi năm mới, hắn trong tay cầm một túi đồ ngọt, nghênh ngang xuất môn.

Cũng không biết vì sao, bổng lộc của Mạc Thụ đột nhiên được tăng lên, tuy Mạc Thụ tiên sinh vẫn tiêu tiền không tiết chế, nhưng dù sao tiền lương hiện tại đều do Nam Ca Nhi quản, cho nên, năm nay y chỉ bày sạp trà vào một mùa xuân, hai mùa kia đều rất thanh nhàn, trước mắt đã sắp tiến vào mùa thu, Mạc Thụ sắp tới phải ngồi thủ trong huyện nha, cho nên hắn đang cố gắng hết sức tiến hành lêu lỏng sau cùng….

Khi đi đến cửa, mấy tên trộm chuyên nghiệp đang đi dạo bên ngoài thấy Nam Ca Nhi, nói: “Mạc Thụ tiên sinh đã đến chỗ Xuân Kiều ở phố hoa rồi.”

Nam Ca Nhi co giật khóe môi: “A Phát, ta thấy Cao bổ khoái đang đi về bên này đó.”

Người được gọi là A Phát cùng mấy kẻ trộm nghe thế đều kinh hô một tiếng, co chân chạy về hướng ngược lại…

Cao bổ khoái đang rón ra rón rén đi lại gần đây vừa thấy bộ dạng của mấy tên kia liền biết là chuyện gì, khi chạy ngang qua Nam Ca Nhi, oán trách nói: “Nam Ca Nhi, giữ mặt mũi cho ta đi, mọi người đều đang lăn lộn kiếm cơm, ngươi làm gì mà lại thông tri báo tin cho họ mà không giúp chúng ta a.”

Nam Ca Nhi nói đúng thực tế: “… Gạo trong nhà đã không đủ rồi.” Còn để mấy tiểu tử đó đến nha môn ăn cơm chùa, ta lại phải đi mua gạo nữa đó.

Cao bổ khoái nghẹn lời, cuối cùng quay sang nói với mấy thuộc hạ sau lưng: “Mấy tiểu tử đó đi bên đó, nhanh đuổi theo.” Quay sang nói với Nam Ca Nhi: “Mạc Thụ tiên sinh vừa rồi phái người đến hỏi ngươi sao còn chưa đi đó, nhanh đi đi.” Vừa nói, vừa thét to truy theo hướng mấy tên trộm đuổi theo.

Nam Ca Nhi không tài nào nói nên lời.

Chưa từng thấy ai đi phố hoa còn khoa trương như vậy, cư nhiên còn phái người đến hỏi…

Một bên tự khinh thường huyện lệnh đại nhân nhà mình, Nam Ca Nhi một bên bất đắc dĩ đi về hướng phố hoa.

Phố hoa vẫn rất náo nhiệt, người đến người đi rất nhiều, từ ngoài cửa mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong nữ tử mặc áo lộ liễu và hoa mỹ cười híp mắt dựa vào khách nhân, vừa chuốc rượu nói gì đó, tư thế hết sức khiêu gợi mỹ miều.

Đi đến Xuân Lâu nơi Xuân Kiều ở, chào hỏi với tú bà, hỏi phòng của Xuân Kiều, cầm đồ ngọt trên tay đi lên lầu.

Đẩy mở cửa, thấy Xuân Kiều mềm như không xương cả người dán lên mình Mạc Thụ, Mạc Thụ mặc không đổi sắc tim không đập mạnh ăn bánh kem trên bàn, vừa nói gì đó với Xuân Kiều.

Thấy Nam Ca Nhi đi vào, Xuân Kiều cười hi hi chào hỏi với Nam Ca Nhi, vẫn tiếp tục như chốn không người dán sát vào Mạc Thụ: “Nam Ca Nhi, ngồi xuống uống rượu đi.”

“Không cần.” Nam Ca Nhi đen mặt trả lời___ ai không biết thân thể y không tốt không thể chạm vào thứ mang tính kích thích này?

Cũng chỉ có những nữ nhân này mới quá phận mời mình uống rượu thôi.

“Ngươi lại đưa điểm tâm cho Mạc Thụ tiên sinh?” Xuân Kiều liếc mắt phượng, nhẹ di một tiếng, đứng lên, nhận lấy túi giấy trên tay Nam Ca Nhi.

Nam Ca Nhi bất đắc dĩ đáp một tiếng: “Cũng không thể để hắn ăn hết bánh ngọt ở chỗ của các ngươi được, tiêu phí ở chỗ của các ngươi rất cao.”

Xuân Kiều vừa giúp Mạc Thụ mở dây cột trên gói, vừa cười duyên: “Nam Ca Nhi, ngươi nếu như chịu cùng ta trải nghiệm xuân tiêu, ăn cái gì cũng có thể tính vào cho Kiều tỷ tỷ nga.”

Nam Ca Nhi đen mặt: “…. Không cần.” Y thực không hiểu, bộ mặt lồi lồi lõm lõm của mình, và cả thân thể đầy vết sẹo, rốt cuộc là có cái gì thu hút những nữ nhân đó, đến mức ai ai cũng muốn kéo mình lên giường.

Ách, có lẽ là vì ma lực của Mạc Thụ? Yêu nhà yêu cả ngói chăng?

“Ta thương tâm quá a.” Xuân Kiều bị phản ứng của Nam Ca Nhi chọc cười đến cành hoa run rẩy: “Nam Ca Nhi thật không biết thương hương tiếc ngọc mà.” Cầm một miếng đồ ngọt đặc chế của Xuân Lâu, đưa tới miệng Mạc Thụ: “Tiên sinh, thử nếm một chút bánh Xuân Kiều tự tay đút ngài đi.”

Mạc Thụ không có một chút sức đề kháng nuốt gọn.

Nam Ca Nhi đen mặt: “Này, đã nói rồi, đừng đút cho hắn đồ của nhà ngươi, đợi lát nữa không có tiền trả ta không quản đâu.”

“Không sao hết.” Xuân Kiều cười xinh tươi: “Lấy thân gán nợ là được rồi mà.”

Nam Ca Nhi co giật khóe môi, đi tới, đem điểm tâm của mình thô bạo nhét vào trong miệng Mạc Thụ: “Nhanh ăn xong rồi đi, không thì ta bỏ ngươi ở đây để gán nợ đó.”

“Trước kia gọi người ta là Tiểu Thụ Thụ, hiện tại chán ghét ta ăn nhiều sao.” Mạc Thụ cái miệng nhai không ngừng, lại còn lải nhải.

Nam Ca Nhi cảm thấy sợi gân thường xuyên, liên tục bị Mạc Thụ chọc tức giật nảy lên trong đầu kia, lại lần nữa sục sôi…

“Không ngờ quan hệ của Mạc Thụ tiên sinh và Nam Ca Nhi lại tốt như vậy.” Xuân Kiều nhẹ cười .

Nam Ca Nhi hít sâu một hơi, sau đó mở banh mắt, trừng nhìn Mạc Thụ, nói với Xuân Kiều: “Xuân Kiều tỷ, ngươi cảm thấy có thể sao?” Tuy biết giải thích không hiệu quả, tuy biết những nữ nhân này rất thích chọc người ta phát cuồng, nhưng y vẫn không chịu được mà nói rõ một chút.

“Làm sao lại không thể chứ.” Xuân Kiều cười nhẹ, rót cho Nam Ca Nhi một ly trà: “Ở nơi này, không có chuyện gì không thể cả.”

Xem đi…

Nam Ca Nhi cảm tạ, nhận lấy chén trà từ Xuân Kiều, uống một hớp.

Mạc Thụ thỉnh thoảng cũng sẽ đến phố hoa làm việc, nhưng phố hoa ở Quảng Điền, so với những nơi trước kia y từng đi qua hoàn toàn bất đồng.

Tuy khí tức phấn son của nữ tử vẫn rất nồng đậm, nhưng nói thật, mỗi một nam nhân đến phố hoa tựa hồ đều rất là….

Sao nhỉ, giống như không hề có tâm tình mà một người khách phiêu kỹ nên có.

Bọn họ là quang minh chính đại, đường đường chính chính mà đi tới phố hoa, cùng những người ở phố hoa nói chuyện.

Hơn nữa càng anh dũng chính là, một lần kia Nam Ca Nhi đến nhà thím cách vách tìm ông chồng của bà học hỏi kỹ thuật nuôi trồng, kết quả người không ở đó, khi hỏi đi đâu rồi, đại thím rất tự nhiên đáp là đã đến phố hoa.

Nam Ca Nhi nhất thời kinh ngạc ngây ra___ nữ nhân ở Quảng Điền thật cường hãn, biết phu quân nhà mình đến phố hoa cư nhiên còn nhàn định như vậy.

Nhưng lâu dần, Nam Ca Nhi cũng phát giác được điều quái dị trong đó.

Nữ nhân tại phố hoa ở Quảng Điền tựa hồ hoàn toàn không vì thân mình ở vị trí này mà cảm thấy nhục nhã gì đó, mọi người cũng sẽ không vì vậy mà xem thường các nàng, ngược lại còn xem đó như là một công việc bình thường.

“Hôm nay là Tiểu Nha đi nga.” Xuân Kiều vẫn mềm như bún dụi vào người Mạc Thụ: “Ta cảm thấy a, vẫn là nhà mình tốt hơn.” Nàng có chút bất mãn nói, “Quả nhiên nam nhân bên ngoài đều không tốt bằng Mạc Thụ tiên sinh.”

Mạc Thụ chỉ cười cười, cũng không trả lời.

“Mạc Thụ tiên sinh, ngài dự tính khi nào thì đi?”

Các nữ nhân và nam nhân ở phố hoa của Quảng Điền tựa hồ cứ cách một khoảng thời gian sẽ rời khỏi Quảng Điền một lần, bao gồm cả Mạc Thụ cũng như tuyệt đại đa số người ở Quảng Điền, đều sẽ có lúc đi ra ngoài.

Có một số là đi mua đồ, một số là ra ngoài du ngoạn, còn phần lớn là…

Không biết đi làm gì nữa…

Tóm lại, Quảng Điền chính là nơi như thế.

Tràn đầy những điều kỳ dị, nhưng lại cực kỳ an tĩnh.

“Đợi qua một thời gian đi.” Mạc Thụ cười cười, “Dù sao cũng không có tin gì.”

“Cũng đúng.” Xuân Kiều nói mấy câu với Mạc Thụ xong, lại cười hi hi quay qua trêu Nam Ca Nhi: “Nam Ca Nhi, nghe nói, ngươi cùng Mạc Thụ tiên sinh đã ngủ chung một giường rồi, không biết có chuyện gì đó vui vẻ muốn kể không, ví như là chuyện làm người ta xấu hổ đó?

Nam Ca Nhi không nói nên lời ngẩng đầu nhìn nữ tử yêu kiều hơn người trước mắt___ Ta cảm thấy, trong từ điển của ngươi chắc không có cái từ nào liên quan tới xấu hổ đâu.

Người ở cả con phố này đều không có!

“Xuân Kiều, ngươi đừng trêu chọc y.” Mạc Thụ cuối cùng tốt bụng phát hiện, nói một câu.

Nam Ca Nhi còn chưa kịp tỏ ý cảm ơn, Mạc Thụ lại nói tiếp: “Nam Ca Nhi sao có thể nói cho ngươi biết chứ, y coi vậy chứ rất dễ xấu hổ đó.”

… Nam Ca Nhi lại lần nữa muốn bùng nổ.

Xấu hổ cái đầu ngươi, chúng ta căn bản không có gì cả được không!

Việc cách đã lâu như vậy, Nam Ca Nhi cũng biết người trong huyện đã đem chuyện của mình cùng Mạc Thụ xem như chuyện phiếm nhàm chán không đáng nhắc, trên cơ bản không có bao nhiêu người coi là thật.

Chỉ là khẩu khí này của Mạc Thụ, khiến Nam Ca Nhi thật sự không cách nào bình tĩnh.

Nhìn bộ dạng ánh mắt phẫn nộ, mặt tức đến đỏ bừng của Nam Ca Nhi, Mạc Thụ cười nói: “Nhìn đi, mới đó đã đỏ mặt rồi.”

Nam Ca Nhi không thèm nói gì nữa, vì y rất thống hận tài ăn nói không ra sao của mình, y chỉ áp dụng một phương án___ nắm lấy đồ ngọt trong gói giấy liều mạng nhét vào cái miệng đáng chết đang không ngừng nói ra những ngôn từ đáng sợ đó.

Câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng!.

Xuân Kiều bên cạnh thấy thế vô cùng vui sướng, cười càng lúc càng không chút thục nữ….

Ta chán ghét nơi này!

Khí độ bất động như sơn, nắm chắc phần thắng, tính toán trước mọi chuyện của ta đi đâu mất rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.