Xuân Thụ Mộ Vân

Chương 40



CHƯƠNG 40

Sau khi cùng Nam Ca Nhi ngủ một chút, hai người đến nhà ăn dùng cơm tối.

Vừa bước vào cửa, đã ngửi được vị thơm của thức ăn ập tới.

“Đói chưa?” Mạc Thụ nhẹ cười, giúp Nam Ca Nhi vuốt tóc, thấp giọng hỏi y.

Nam Ca Nhi lắc đầu.

Đói bụng gì đó y không cảm thấy, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.

“Không đói không tốt lắm đâu.” Mạc Thụ có chút khó xử nhìn Nam Ca Nhi, “Biết cảm thấy đói mới là chuyện tốt.”

Nam Ca Nhi ngẩng đầu lên, cười cười, cùng ngồi xuống với Mạc Thụ.

Trên bàn bày đầy thức ăn, nhưng chỉ có một mình Chi Nương cùng bồi, những người khác đều cung cung kính kính đứng một bên hầu hạ.

“Tiên sinh.” Chi Nương mỉm cười chào hỏi cùng hai người, lại nhìn Nam Ca Nhi ở bên cạnh: “Vị này, chắc là Nam Ca Nhi đi.”

Nam Ca Nhi mỉm cười với bà một cái.

“Đúng.” Mạc Thụ để Nam Ca Nhi ngồi bên cạnh hắn, sau đó trả lời Chi Nương.

Có thể phát giác ra, phương thức đối thoại của Chi Nương và Mạc Thụ tựa hồ có chút bất đồng với những người Quảng Điền khác___ Tựa hồ thân thiết và hòa hợp hơn một chút.

“Hôm nay được tin tiên sinh sẽ tới, Chi Nương mới đặc biệt vội tới đây để hội họp cùng tiên sinh.” Chi Nương nhẹ cười, nhìn Nam Ca Nhi, sau đó mang theo thâm ý nói: “Hiện tại thấy tiên sinh vẫn phong thái hùng vĩ, Chi Nương đã an tâm rồi.”

Mạc Thụ tựa hồ không hiểu hàm ý trong lời nói của Chi Nương, ngạc nhiên một chút, mỉm cười nói: “Đã nhọc lòng Chi Nương lo lắng rồi.”

Chi Nương cười cười, đáp: “Hôm nay ta đặc biệt phân phó nhà bếp làm những món mà tiên sinh thích ăn, mời dùng thiện.” Rồi lại quay sang cười với Nam Ca Nhi, “Chi Nương đặc biệt tìm người hỏi về sở thích của Nam Ca Nhi, cũng không biết hôm nay an bài đồ ăn này có hợp khẩu vị của Nam Ca Nhi không.”

Nam Ca Nhi nhìn xuống thức ăn trên bàn___ Một nửa là đồ ngọt, còn một nửa là những thức ăn có hương liệu hơi nặng mà mình khá thích, dầu mỡ lấp lánh, khiến người ta vừa nhìn đã muốn động khẩu.

“Tiểu Nam thân thể không tốt.” Mạc Thụ rất nhanh tiếp lời, “Chỉ có thể nếm sơ một chút.”

Nam Ca Nhi nhanh chóng liếc nhìn Mạc Thụ một cái___ Hiếm khi ta có khẩu vị lại, không cần ngươi phải vậy a!

Ngươi đây là đang chăm sóc tiểu hài tử sao.

Mạc Thụ rờ đầu Nam Ca Nhi: “Ngoan, đợi dưỡng tốt lên rồi thì có thể tùy tiện ăn.”

Ngoan cái đầu ngươi!

Nam Ca Nhi đánh rớt tay Mạc Thụ, đen mặt.

Chi Nương ngồi bên cạnh nhẹ cười: “Thế sao, vậy Nam Ca Nhi cứ tùy ý đi.”

Tuy nói có Chi Nương cùng dùng cơm, nhưng trên thực tế, bà gần như không nhấc đũa, chỉ cười tươi nhìn Nam Ca Nhi và Mạc Thụ hai người ăn cơm, nhìn rất dịu dàng.

Ăn cơm xong, ba người đến đại thính nói chuyện, tiếp đó có người tới nói đã sắp xếp xong, có thể đi gặp vị Trữ Nhất kia rồi.

Mạc Thụ hỏi Nam Ca Nhi có muốn đi hay không.

Đối với người không quen biết, Nam Ca Nhi đương nhiên không có hứng thú.

Y ngồi trên giường lò, động cũng không muốn động, thoải mái đến mức sắp ngủ tới nơi.

Thế là Chi Nương cùng đi với Mạc Thụ đang thất vọng.

Qua một lúc sau, tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên.

Nam Ca Nhi đang nghiêng người vô cùng lười biếng đọc lướt quyển sách liền ngẩng đầu lên, nhìn Chi Nương cười nhẹ.

“Nam Ca Nhi thật là người tinh tế.” Chi Nương cười, vẫy lui hạ nhân trong thính.

“Chi Nương có lời muốn nói, tiểu tử đương nhiên phải rửa tai cung thính.” Nam Ca Nhi cười.

Chi Nương ngồi lên giường, rót ly trà, thổi hơi nóng, nhàn nhạt nói: “Chi Nương đã biết chuyện trên đường tới đây thân thể Nam Ca Nhi không thoải mái rồi.”

Gương mặt mỉm cười của Nam Ca Nhi, cứng lại.

Y không phải rất nguyện ý nhớ lại chuyện đó, nó sẽ khiến y nhớ lại sự mất khống chế của mình và ánh mắt lạnh lùng của Mạc Thụ khi đó.

“Người ở bên ngoài chúng ta, hiểu rất rõ tính cách của tiên sinh. Dù sao phải thường xuyên thu thập tàn cục mà.” Chi Nương cười nói, “Người Quảng Điền, đại khái chỉ có lang trung sư gia, và thêm vài người thường xuyên ra ngoài cùng tiên sinh là biết mà thôi.”

Nam Ca Nhi trầm mặc nhìn Chi Nương.

“Kỳ thật, cũng không thể trách Nam Ca Nhi sẽ bị chấn kinh.” Chi Nương nhẹ giọng nói: “Người bình thường, chỉ sợ nhìn thấy liền chịu không nổi rồi.”

“Năm đó, mẫu thân của tiên sinh cũng vì chuyện này chịu kinh sợ quá nhiều, xém chút đẻ non.” Chi Nương nhẹ than: “Nếu Nam Ca Nhi và tiên sinh đã lưỡng tình tương duyệt, chắc lúc rời khỏi Quảng Điền, bọn sư gia cũng đặc biệt lo lắng đi.”

Trầm mặc nửa ngày, Nam Ca Nhi gật đầu: “Ân.”

“Dù sao cũng lo lắng chuyện của phụ bối của tiên sinh lại lập lại trên người tiên sinh.” Chi Nương nhẹ giọng nói: “Chúng ta nhận được sự che chở của tiên sinh, tự nhiên sẽ hy vọng tiên sinh có thể sinh sống an khang vui vẻ, hơn nữa…”

“Hơn nữa, tiên sinh đã đánh mất quá nhiều.” Chi Nương lẩm bẩm.

Nam Ca Nhi không hiểu rõ lắm nội hàm trong lời nói vòng vo loanh quanh của Chi Nương, đương nhiên, tâm tình hỗn loạn cũng là một nguyên nhân, cho nên, y hoang mang ngẩng đầu, nhìn Chi Nương, “Ta không hiểu lắm.”

“Trữ Nhất mà hôm nay tiên sinh đi gặp, ngươi có biết là có thân phận gì không?” Chi Nương nhẹ cười, hình như dự định chuyển chủ đề.

Nam Ca Nhi lắc đầu, ta không hề quen biết, làm sao biết là có thân phận gì.

“Là huyện lệnh tương lai của Quảng Điền.” Chi Nương cười, nghĩ một chút lại nói, “Được thôi, hiện tại trước mặt ngươi nói huyện lệnh thì không mấy thích hợp. Chắc nên nói là người được đề cử làm lãnh đạo tương lai của Quảng Điền.”

Nam Ca Nhi gật đầu, y nghĩ cũng biết, năng lực của Mạc Thụ tuyệt đối không thể nào là trời sinh, nhất định là thông qua một sự huấn luyện nào đó mới có thể khiến hắn trên rất nhiều phương diện đều có thể vượt lên sự hoàn mỹ.

“Còn có Trữ Nhị, Trữ Tam vân vân…” Chi Nương cười cười, “Tổng cộng có bốn người được đề cử.”

Nam Ca Nhi muốn hỏi chút gì đó, nhưng nghĩ lại nếu Chi Nương đã nói với mình rồi, vậy thì cũng không cần mình nghi vấn, bà nhất định sẽ nói cho rõ.

“Phụ thân của tiên sinh là người lãnh đạo tiền nhiệm, cho nên, tiên sinh cũng nhất định là người được đề cử. Đây là quy củ, hậu đại của những người lãnh đạo trước đây đều phải có một người trở thành người ứng cử. Mà tiên sinh không có huynh đệ tỷ muội, cho nên chỉ có thể do tiên sinh đảm nhận. Ba người còn được lựa chọn trong những hài tử mất phụ mẫu, căn cốt đều tốt dưỡng dục nên.”

“Mỗi một người lãnh đạo của Quảng Điền, khi biết chạy cũng liền biết giết người, giống như dã thú được nuôi dưỡng trưởng thành,” Chi Nương giống như đã chìm sâu vào trong hồi ức, hơn nữa, không phải là hồi ức hoàn mỹ gì.

“Sau đó sẽ dạy dỗ như quản giáo dã thú, phóng túng cho dã tâm và cuồng vọng, bó buộc bạo nộ và xung động, tranh đấu lẫn nhau, cuối cùng, cho người thắng đảm trách, người bại vinh hiển, mà tiên sinh không phụ kỳ vọng của mọi người trở thành người ưu tú nhất.”

“Đây chính là con đường mà Mạc Thụ tiên sinh đã đi qua.”

“Từ nhỏ bị giáo dưỡng như thế, cho nên tiên sinh mới làm như vậy.”

“Đây là quy củ của các đời tổ bối lưu lại, cũng là cơ sở để người Quảng Điền có thể an lạc sinh sống.”

“Là sự hy sinh của tiên sinh, bộ phận tiên sinh bị thiếu, cái giá bù vào, là chúng ta cho tiên sinh sự tôn trọng cao nhất, sự trung thành tuyệt đối.”

“Trừ người của Quảng Điền, tất cả kẻ khác trong mắt tiên sinh, đều là con kiến, tiên sinh từ nhỏ chính là bị giáo dưỡng như thế.” Chi Nương than nhẹ nói.

“Cho nên, ta sẽ không thỉnh cầu ngươi đừng sợ hãi tiên sinh, ta chỉ muốn nói, đừng vì sợ hãi, mà bỏ đi….” Sau đó có chút khổ sở cười nói: “Ta chính mắt thấy phụ thân của tiên sinh u buồn mà chết, không hy vọng tiên sinh cũng bước trên vết xe đổ đó.”

Nhìn biểu tình của Nam Ca Nhi, Chi Nương lại bắt đầu nói một số chuyện huấn luyện khi Mạc Thụ còn nhỏ, lại kể vài chuyện sau đó Mạc Thụ đã gặp phải, thông qua những nội dung khảo nghiệm tỉ mỉ nào.

Nam Ca Nhi vẫn trầm mặc ngồi nghe Chi Nương nói tới quá trình trưởng thành của Mạc Thụ, cuối cùng, mỉm cười: “Ân, ta sẽ không nói với hắn, ta sợ hắn, sẽ không để hắn khó xử đến mức để ta uống thứ thuốc quên ký ức kia.”

“Cảm tạ.” Chi Nương rất trịnh trọng, rất chân thành nhẹ gật đầu với Nam Ca Nhi: “Cảm tạ ngươi.”

Nam Ca Nhi chỉ cười, không trả lời.

Còn có rất nhiều rất nhiều chuyện, ta đều chưa từng thấu hiểu nha, Mạc Thụ.

Nhưng, may mà, còn có ngày tháng rất dài để trải qua.

Sẽ có cơ hội, sẽ có thời gian.

Y không tính thay đổi cái gì, vì y biết Quảng Điền có thể bảo trì sự bình lặng hiện tại, những quy định nghiêm ngặc tới hà khắc này là thứ nhất định không thể thiếu, có được sẽ có mất, Mạc Thụ gánh vác mọi chuyện của Quảng Điền, mà những người Quảng Điền đang phấn đầu ở bên ngoài này, cũng không phải nhẹ nhõm gì cả.

Quảng Điền có thể biến thành diện mục như ngày hôm nay, không biết phải tích lũy nỗ lực của bao nhiêu thời đại, cho dù trong nội tâm cảm thấy có phần không nỡ, y cũng sẽ không nguyện ý phá hoại một chút nào.

“Nghỉ ngơi cho tốt.” Sau một cuộc nói chuyện chân tâm thành thật, sự xa cách trên mặt Chi Nương đã nhạt đi rất nhiều, bà vỗ vỗ tay Nam Ca Nhi: “Qua thành này, là đến Bắc Quận rồi.”

Nam Ca Nhi gật đầu: “Ân.”

Chi Nương cười, xuống giường: “Nam Ca Nhi muốn ăn gì không?”

“Không cần đâu.” Nam Ca Nhi lại lười trở lại, tiếp tục lật quyển sách, “Dù sao bị Mạc Thụ nhìn thấy lại phải nghe cằn nhằn.”

“Ngoan đó.” Mạc Thụ mang theo khá nhiều hàn phong bước vào, đi tới trước giường, thò tay rờ đầu Nam Ca Nhi: “Đợi thân thể ngươi tốt lên rồi, ta sẽ làm cho ngươi.”

Nam Ca Nhi đánh rớt tay hắn: “Trữ Nhất là hài tử như thế nào?”

Mạc Thụ ngạc nhiên một chút, sau đó cởi áo khoác ra, lên giường, ngồi cạnh Nam Ca Nhi: “Chi Nương nói với ngươi rồi?”

“Ân.”

“Thật tốt a.” Mạc Thụ cười nhẹ, sáp lại cọ cọ mặt Nam Ca Nhi, “Tiểu Nam đang từng chút từng chút hiểu rõ thế giới của ta.”

“Cưỡng ép trúng thưởng.” Nam Ca Nhi lẩm bẩm.

“Hài tử đó phản ứng rất nhanh.” Mạc Thụ cười nhẹ, “Ta cùng hắn chơi mất một lúc.”

Chơi….

Là ngươi đơn phương chơi đùa người ta đi!

Liên tưởng tới những nội dung huấn luyện và trình độ tàn khốc mà vừa rồi Chi Nương đã nói, Nam Ca Nhi ngây ngây ngẩn đầu nhìn Mạc Thụ.

“Ân?” Mạc Thụ nói cả buổi, phát hiện Nam Ca Nhi chỉ đang nhìn mình phát ngốc, bất giác nghiêng đầu, nhìn lại.

“Mạc Thụ.”

“Sao vậy?” Mạc Thụ nhíu mày, nhìn biểu tình có vẻ không mấy cao hứng của Nam Ca Nhi.

Mạc Thụ trước mặt vẫn là bộ dáng nhàn tản bình thường, giống như một công tử thanh tú nhàn nhã mà chỉ khi từ nhỏ được sống trong hoàn cảnh tốt đẹp mới có thể tạo nên.

…. Bị giáo dưỡng như dã thú, dạy dỗ như quản giáo dã thú.

Hắn không hề biết đúng không.

Hắn cho rằng cuộc sống như vậy là lý lẽ đương nhiên.

Cũng giống như hắn cho rằng không phải là người Quảng Điền thì đều không có giá trị tồn tại.

Nhưng đó chỉ là vì nhân sinh của Mạc Thụ bị uốn éo.

Không biết phải làm sao hình dung sự nhói đau từng chập trong nội tâm này.

Lăng lăng nhìn Mạc Thụ nửa ngày, cho đến khi ngón tay đối phương vuốt lên gương mặt mình, đối diện với ánh mắt mang theo sự lo lắng, Nam Ca Nhi mới hồi thần.

“Không, không có gì.”

Y cười cười, sau đó lại cười rồi cười.

Suy nghĩ một chút, vươn tay ôm thắt lưng Mạc Thụ, dựa vào bờ vai hắn.

“Không có gì, không cần lo lắng.”

Không cần khó xử, cũng không cần lo lắng, ngươi cứ lý lẽ đương nhiên như vậy mà sống tiếp, sau đó, nhân sinh bị uốn éo này, hãy để ta cùng ngươi đi tiếp đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.