Xuân Thụ Mộ Vân

Chương 46



CHƯƠNG 46

Hôm sau, Nam Ca Nhi mới sáng sớm đã bị lôi đầu dậy mơ mơ hồ hồ được đút cho bữa sáng, sau đó nhét vào xe ngựa, được Mạc Thụ ôm suốt quãng đường tròng trành rời khỏi đô thành Bắc Quận.

Văn sĩ đại nhân quả nhiên làm việc hiệu quả, chỉ một đêm, đã chuẩn bị hết toàn bộ người và vật cần mang theo, lấy cớ mang người đi du ngoạn, quang minh chính đại hùng dũng đi ra từ chính môn.

Đợi Nam Ca Nhi tỉnh lại, thái dương cuối đông đã dâng lên đỉnh đầu đội ngũ.

Cũng không biết xe ngựa Quảng Điền làm bằng cách nào, dù sao Nam Ca Nhi chỉ cảm thấy trình độ tròng trành không khó mức chịu đựng như những chiếc xe ngựa khác, tiếng bánh xe lăn và tiếng móng ngựa cũng không khiến người ta đau đầu, càng huống hồ Mạc Thụ đang làm cái đệm ôm chặt y.

Thế nên y cảm thấy chất lượng của giấc ngủ nướng này không tồi, mở mắt ra, hơi động người.

Giọng nói của Mạc Thụ từ đỉnh đầu truyền xuống: “Tỉnh rồi sao? Bụng có đói không?” Bữa sáng Nam Ca Nhi chỉ tùy tiện ăn vài miếng đã đi tìm Chu gia ca ca chuyện phiếm rồi.

Nam Ca Nhi vẫn còn một chút ngái ngủ, ngây ra một lúc, mới lười biếng nói: “Không đói.” Ngáp một cái, muốn rời khỏi đệm ngồi Mạc Thụ, vén màn che của xe ngựa nhìn ra bên ngoài.

“Làm gì?” Mạc Thụ ngăn cản y, “Cẩn thận phải gió.”

Nghe vậy, Nam Ca Nhi mới từ bỏ, tiếp tục dựa vào Mạc Thụ, nghe tiếng tim đập có quy luật của Mạc Thụ, không nói chuyện.

“Lạnh sao?” Mạc Thụ vừa hỏi, vừa mò mò tay Nam Ca Nhi.

Phát hiện cánh tay này không bởi vì người đã tỉnh mà trở nên lạnh đi, Mạc Thụ mới yên tâm.

“Phải mất bao lâu mới có thể về đến nhà?” Tuy xe ngựa không đến mức làm y không thích ứng, nhưng dù sao cũng không bằng Quảng Điền, nên Nam Ca Nhi càng lúc càng tưởng niệm ổ chăn ấm áp được ánh mặt trời chiếu rọi cùng cái giường rộng rãi bằng phẳng của mình.

“Rất nhanh.” Mạc Thụ giống như dỗ dành tiểu hài tử cười nhẹ, mềm giọng nói: “Muốn ăn cái gì không?”

Nam Ca Nhi suy nghĩ một chút, mới mềm mại đáp: “Không muốn.”

“Bữa sáng ngươi không ăn được bao nhiêu.” Mạc Thụ thấp giọng: “Ăn chút cháo đi, làm nóng người.”

“Không đói.” Nam Ca Nhi lắc đầu, “Ăn không vô.”

“Ăn một chút được không?” Mạc Thụ không hề nản chí tiếp tục khuyên nhủ, “Lần trước ngươi không phải nói ăn ngon sao?”

“Ăn không vô.” Nam Ca Nhi ngáp một cái, “Buồn ngủ.” Thấy Mạc Thụ sẽ không cho phép mình trèo ra, Nam Ca Nhi lại dịch tìm vị trí thích hợp làm ổ xong, dự tính tiếp tục đánh giấc.

Mạc Thụ cũng không biết làm sao với y, thở dài, rờ bụng Nam Ca Nhi, phát hiện vì trên cơ bản y không hề động đậy nhiều, nên một chút đồ ăn vào buổi sáng cũng không có dấu hiệu tiêu hóa.

“Rất no rất no.” Nam Ca Nhi thầm thì, sau đó nghiêng đầu, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.

Tuy không đến mức rất no, nhưng cũng không có đói.

Mạc Thụ nghĩ như vậy, mới từ bỏ.

Xe đột nhiên dừng lại, tiếp đó, văn sĩ đại nhân đứng bên ngoài thấp giọng nói: “Tiên sinh, có tin tức mới.”

Mạc Thụ cúi đầu nhìn Nam Ca Nhi đang vùi cả gương mặt vào ***g ngực mình, xác nhận y không còn thức, mới nhẹ giọng nói: “Tiến vào.”

Văn sĩ vén màn che đi vào, sau đó thấp giọng nói: “Vừa rồi thu được tin tức.”

“Ân?” Mạc Thụ nhướng mi___ Hắn biết nếu như không phải đại sự gì, đối phương không có khả năng tới hồi báo ngay như vậy.

“Quân vương Bắc Quận tự treo cổ trong Ly vương phủ.”

Biểu tình Mạc Thụ có chút quái dị.

Ly vương, tự nhiên chính là thân phận trước đây của người trong lòng mình, Ly vương phủ đó tự nhiên cũng là nơi mà y từng cư trú.

Tuy năm đó quân vương Bắc Quận tuyên bố Ly vương lòng dạ khó lường ý đồ tạo phản, phế bỏ thân phận thân vương của Ly vương, giam vào thiên lao, cuối cùng xử chết.

Nhưng Ly vương phủ này, lại không biết vì sao vẫn còn để lại, nhưng không dùng tới.

Tuy vẫn không rõ điều này đại biểu cho cái gì, nhưng Mạc Thụ theo bản năng cúi đầu, nhìn Nam Ca Nhi đang yên tĩnh ngủ trong lòng mình.

“Tiên sinh?” Văn sĩ nhẹ giọng gọi hắn.

Mạc Thụ ngẩng đầu, mặt không biểu tình nhìn văn sĩ.

Tuy biểu tình của hắn không khác gì bình thường, nhưng văn sĩ lập tức phản ứng: “Vâng, ta sẽ không nhắc tới với Nam Ca Nhi.”

Mạc Thụ lúc này mới khẽ mỉm cười: “Có thể dùng thân phận quân vương mà chết, thực sự vẫn khá tiện nghi cho hắn rồi.”

“Có lẽ, Bắc Quận vương cũng nghĩ như vậy, cho nên mới thừa lúc không ai phòng bị, tự treo cổ trong Ly vương phủ.” Văn sĩ mỉm cười cúi đầu, nói.

Mạc Thụ hạ mắt, nhìn gương mặt trắng bệch, đôi môi sắc nước của Nam Ca Nhi, nhẹ giọng nói: “Thôi vậy, nếu ta đã đáp ứng y không tiếp tục lãng phí thời gian, thì đương nhiên không cần làm gì cả.” Nhấc một ngón tay lên, chọc chọc vào mặt Nam Ca Nhi: “Tiếp tục lên đường.”

“Vâng.” Văn sĩ cười, sau đó nhìn cục lông trắng tuyết đang bao chặt Nam Ca Nhi ___ Nhìn từ góc độ của hắn, đương nhiên không thể thấy người đang bị ôm chặt trong lòng Mạc Thụ, “Lần này nhìn thấy tiên sinh và Nam Ca Nhi hai người cùng nhau trở về, mọi người nhất định rất cao hứng.”

Mạc Thụ tựa hồ không hiểu lắm lời của văn sĩ, hắn chỉ có chút khó hiểu nhìn văn sĩ, sau đó tiếp tục nhẹ chọc gương mặt Nam Ca Nhi. “Ân, y cũng muốn trở về nhanh một chút.”

Văn sĩ cười cười, hơi cúi lưng với Mạc Thụ, rồi nhẹ nhàng ra ngoài.

Giữa trưa, đoàn sẽ dừng lại nghỉ___ đã đến thời gian dùng cơm trưa của Nam Ca Nhi rồi.

Nếu không có gì ngoài dự liệu, Mạc Thụ luôn sẽ phi thường kiên trì bắt Nam Ca Nhi mỗi ngày đúng giờ ăn cơm___ cho dù y đang ngủ cũng sẽ bị dựng dậy ăn xong ngủ tiếp.

Nam Ca Nhi lúc này đã kết thúc cuộc chuyện phiếm với Chu Công, dựa trước người Mạc Thụ ngây ngẩn nhìn cảnh sắc hơi chút tiêu điều ngày đông.

Ở đây không gần đường lớn, cũng sẽ không có thôn xóm, bốn phía trừ những đám cỏ cây tạp loạn và một con đường nhỏ miễn cưỡng đủ cho bánh xe lăn qua, chỉ còn một con đường nhỏ giữa núi cực kỳ bình thường.

Nơi không xa, vài người đang sắp xếp một đám cỏ lớn, nhặt một chút củi khô nhóm lửa bắt nồi đang nấu cái gì đó.

Vài người thiếu đi chắc là đang đi dò đường.

Mà Nam Ca Nhi lại vì thân thể quá yếu, hoàn toàn không thể giúp gì chỉ đành ngồi phát ngốc.

Nhưng, Mạc Thụ tiên sinh gia sự vạn năng, lực sinh tồn hoang dã nghịch thiên, thân thể cường độ cao, vỗ lực cực cao, lúc này cũng ngốc ra, cười híp mắt ôm tiểu bí đỏ tinh nghịch của nhà mình, không có một chút cảm giác tội lỗi khi ngồi chơi không.

Ách, được thôi, kỳ thật không phải là ngồi chơi không, người ta vẫn luôn dùng biểu tình chan chứa tình cảm thâm tình cuồn cuộn nhu tình như nước để mà nhìn Nam Ca Nhi làm hoa si.

Dù sao đã được thao luyện, Nam Ca Nhi không thèm nhìn tới đường nhìn nhiệt tình triền miên của gia hỏa này nữa, tựa ngồi ngây ngẩn, cả đầu óc hiện tại đều phát tán phương thức tư duy ra cực hạn.

Vì y rất nhanh từ thời tiết cực tốt hôm nay nhớ tới những con heo trong nhà không biết có được chăm sóc tử tế không.

Nhìn một đám người đang cụm lại bắt nồi nấu nước kia liền nhớ tới tình cảnh năm đó mọi người vây quanh đám lửa nướng thịt, tiếp đó lại nghĩ xem cái áo lông màu trắng kia rốt cuộc là từ con thú nào?

Tại sao thánh thú lại bị người Quảng Điền xem là dã thú cực kỳ bình thường mà xử lý?

Tóm lại, chính là cứ tùy tùy tiện tiện không mục đích như vậy nghĩ lung tung một trận.

Bữa trưa xong rồi.

Không biết là ai trong lúc dò đường đã săn được hai con thỏ gầy ốm, cũng liền bỏ vào nấu chung.

Nhìn hai con thỏ ốm nhom không có được mấy lạng thịt đó, trong mắt Nam Ca Nhi cuối cùng cũng xuất hiện thần thái hồng hào.

Tuy nói, mùa đông sắp kết thúc rồi, tất cả lượng mỡ dưới da động vật đều đã tiêu hết, cũng không có bao nhiêu thịt, trên cơ bản đều là một bộ xương, nhưng dù sao cũng là đồ ăn hoang dã.

Những người nướng thịt này, nhìn thấy ánh mắt khát cầu đói khát của Nam Ca Nhi, sau khi nướng xong, lập tức đưa tới một cái chân sau__ Lương khô mà họ mang theo có rất nhiều, cũng không trong chờ chút thịt này có thể no bụng, chẳng qua là đổi khẩu vị thôi.

Vì Nam Ca Nhi thân thể không tốt, cho nên Mạc Thụ xé một miếng thịt nhỏ cho Nam Ca Nhi, rồi không cho thêm gì nữa___ Lại nói, hắn cảm thấy Nam Ca Nhi khẳng định không có hứng thú ăn thịt con thỏ vừa ốm vừa không có mỡ này.

Thế là bỏ ‘con thỏ khô’ đó xuống, lấy một chén cháo từ trong hộp gỗ đựng giữ ấm ra.

“Ăn cháo.” Mạc Thụ múc một muỗng, một tay ôm Nam Ca Nhi, đưa muỗng tới miệng y.

Nam Ca Nhi lắc đầu, nghiêng mặt đi, tỏ vẻ không hứng thú.

“Tiểu Nam ngoan.” Mạc Thụ vuốt lông, “Rất ngon đó.”

Nam Ca Nhi lại lắc đầu, lần này ngay cả mặt cũng vùi vào ngực Mạc Thụ.

“Tiểu Nam…” Khẩu khí của Mạc Thụ rất bất đắc dĩ, nhưng lại có chút sủng nhược dỗ dành: “Không ăn gì không tốt cho cơ thể đâu.”

“Không muốn.” Nam Ca Nhi rầu rĩ nói.

“Sao lại không muốn, lần trước không phải ngươi nói rất ngon sao?” Mạc Thụ lo lắng nói, vừa cầm muỗng đụng đụng vào miệng Nam Ca Nhi.

Nam Ca Nhi nhịn cũng không thể nhịn, đánh văng cái tay đang vòng ôm lấy mình, lặng lẽ ăn đậu ở bụng mình của Mạc Thụ, gầm thét với người nào đó: “Ngươi không có lầm đi, ta đã ăn suốt một tuần rồi, bà nó hiện tại hễ ta ngửi thấy cái mùi này đã liền muốn ói rồi, ngươi có phải muốn chọc ta chết không!”

Mạc Thụ ngây ra, sau đó ngốc nghếch nói: “Không phải ngươi nói thích nó sao?” Rất hiển nhiên, hắn phi thường ngoài ý muốn về sự phản kháng của Nam Ca Nhi hiện tại.

“Một tuần trước ta nói thích, sau đó ngươi liền cho ta ăn suốt một tuần, là suốt một tuần đó!” Nam Ca Nhi thấy biểu tình rất kinh ngạc của Mạc Thụ, càng thêm bi phẫn.

Chình vì người này mang vẻ mặt chân thành thật tâm lo lắng, cho nên ta mới không nhẫn tâm phản kháng a.

Vốn cho rằng trở về rồi, sẽ không có thời gian và điều kiện để nấu cháo, không ngờ được, Mạc Thụ cư nhiên mang theo đầu bếp của nhà người ta, còn làm hộp cơm giữ ấm!

Ta quả thật là bị khổ bức tới tận nhà mà!

Những ngày này thật không thể chịu nổi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.