Bình Bình không đi về phía toilet, cô đoán Từ Phong cũng không ở đó. Đi tìm một vòng, sảnh, phòng chờ, phòng giải trí, vẫn không thấy người. Bình Bình đứng ngoài phòng bida một lúc, nghĩ ngợi rồi quay lại đi về phía cửa xoay. Đi một vòng ra ngoài, quả nhiên qua một bưc tường rượu thì gặp được Từ Phong, anh đang đứng xoay lưng về phía cô, một tay đút túi quần. Áo len xám, quần tây đen, giày mid-top, chân dài thẳng nổi bật dù chỉ nhìn từ phía sau.
Bình Bình mỉm cười, tự cho là mình may mắn, nhẹ nhàng bước tới. Đi tới thêm vài bước, Bình Bình dừng chân.
Tay phải Từ Phong đúng là đang nhét trong túi, nhưng tay trái thì đang xoa đầu một cô gái. Bình Bình theo tay anh nhìn tới cô gái đang đứng đối diện anh. Vẻ ngoài xinh xắn, thoải mái trẻ trung, tươi tắn, môi hồng răng trắng, áo len kaki, quần xám nhạt, kiểu dáng đơn giản. Nhìn xuống chút nữa, tầm mắt Bình Bình lướt nhìn lại giày của Từ Phong. Hai người đều mang giày bốt ngắn bằng da mềm, màu xám đen, vừa nhìn là biết cùng kiểu dáng, chỉ hơi khác là giày cô gái có phối thêm màu sắc.
Suy nghĩ Bình Bình khẽ động, dừng hẳn bước chân.
Hai người không ai nhận ra phía sau có người, chỉ lo nói chuyện với nhau, không biết cô gái nói gì đó, Từ Phong trả lời, hình như anh cười, bả vai rung rung, gập ngón tay gõ gõ lên đầu cô gái đó hai cái. Hai người không phải kiểu ngọt ngấy nhưng cử chỉ thể hiện tình cảm yêu thương không hề giấu diếm. Cô gái đứng ở bậc thang thứ 2 của cầu thang, vừa nói chuyện vừa đong đưa cái khăn choàng cổ bằng lông dê. Từ Phong lấy bàn tay đang đút túi quần ra, lấy khăn quàng cổ choàng lại cho cô ấy.
Bình Bình nghe anh thì thầm nhẹ nhàng “Em đừng cựa quậy, nếu không anh choàng không tốt”
Anh choàng xong thì ngắm nghía thấy không tệ lắm, lại điểm điểm lên má cô gái “Đúng là choàng khăn của anh là đẹp nhất”.
Cô gái bắt lấy tay anh, mỉm cười tươi tắn hơn, Bình Bình cảm thấy cô ấy cực kỳ xinh đẹp, khóe môi nâng lên càng cao, nụ cười cô ấy trên gương mặt như gợn sóng, vẻ trầm tĩnh giảm đi rất nhiều, khuôn mặt cực kỳ rực rỡ.
Mối quan hệ của hai người đó chỉ cần nhìn là hiểu. Bình Bình nhìn bậc thang, tự nhiên trong lòng cảm giác mất mát hụt hẫng, một ngày trời lạnh thế này, gió như lạnh thấu xương. Nhưng nếu có ai đó lúc ăn cơm vẫn nhớ tới mình, nếu có người vẫn canh cánh trong lòng nhớ tới mình thì ai còn có cảm giác lạnh lẽo nữa?
Cô nhớ tới việc Từ Phong đẩy mình không hề thương tiếc, chẳng thèm liếc mắt nhìn lại một cái, chậc, đúng là đàn ông tốt, khôi ngô tuấn tú lại dịu dàng chỉ với riêng một người, còn lại không cho bất kỳ ai một cơ hội đến gần.
Cô nấp sau bức tường rượu, không biết là hối hận hay tiếc nuối mà khẽ thở dài.
***
Có một bãi đậu xe miễn phí ở phía nam nhà hàng, công viên nhỏ nằm bên cạnh. Phòng ăn ở lầu một, mấy máy sưởi để trong phòng làm căn phòng ấm như bếp lò, có vài người thấy chán nên mở cửa sổ ra. Từ Phong liếc nhìn ra ngoài từ ghế ngồi của mình, thấy Lương Xuân Vũ trong phòng chờ, anh sợ cô lạnh nên mới ra ngoài tìm.
Từ Phong đứng trên bậc thang gọi cô “Sao em lại ngồi đây?”
“Em chở ông chủ tới đây ăn cơm, trong xe buồn quá nên ra ngoài đi loanh quanh chút” Lương Xuân Vũ không ngờ Từ Phong ở đây, vui vẻ đi tới cầu thang “Em nghe hình như có người hát”
“Hát cái gì?”
“Lương Chúc xuống núi”
Từ Phong hiểu ra “Chỉ một đoạn phải không?”
“Dạ, sau đó không nghe nữa”
Từ Phong nhìn cô từ trên xuống dưới, đưa khăn quàng cổ cho cô “Không hát nữa đâu, em lên xe ngồi đi để bị lạnh”
Lương Xuân Vũ nhận khăn nhưng không quàng ngay “Sao anh biết không hát nữa?”
“Người đó được một người khách mang tới trong phòng tụi anh”
Lương Xuân Vũ gật gật đầu, có vẻ tiếc “Giọng hát nghe rất hay”
Từ Phong nhớ cô gái suýt tí nữa ngồi lên đùi mình khi nãy, bây giờ Lương Xuân Vũ còn khen cô ta, đúng là dở khóc dở cười. Nghĩ vậy anh liền gõ nhẹ lên đầu Lương Xuân Vũ “Người ta gần như đã ngồi lên đùi anh, em còn khen cô ta, lâu rồi không ăn đòn phải không?”
Lương Xuân Vũ im lặng hai giây, do dự rồi chớp chớp mắt “Vậy anh thấy cô ấy có xinh không?”
Từ Phong nhìn đôi mắt ranh mãnh của cô, cười rồi búng tay lên đầu cô “Được quá ha, Tiểu Xuân, em bây giờ không thèm quan tâm anh nữa mà còn ra đề chết cho anh hả?”
Lương Xuân Vũ không tha cho anh, hỏi tiếp “Anh nói đi, đẹp hay không đẹp?”
“Chà, cắn chặt không buông vậy, em muốn anh dỗ dành em hả?” Từ Phong như bừng tỉnh gật đầu, ghé sát vào cô “Em cũng phải dỗ anh nha, anh cũng không vui, sao em khen người ta mà không khen anh? Giọng anh không hay đúng không, không thể hát cho em nghe sao?”
Anh nói vậy làm Lương Xuân Vũ cũng cười, chân đong đưa trên bậc cầu thang, cầm khăn quàng cổ trên tay nghịch nghịch. Ánh mắt Từ Phong nhìn xuống, đưa tay quàng khăn lại cho cô. Cuối cùng còn nói thêm một câu “Xem ra muốn làm em vui thì anh phải đi học lớp luyện thanh”
Bình Bình đứng phía sau nhìn một lúc, nghĩ chắc cô gái này cũng là thiên kim tiểu thư, môn đăng hộ đối thì tình cảm cũng nước chảy thành sông thôi, kiểu như bao nhiêu điều thuận lợi trên đời này cô ấy đều có được, đúng là người có vận số tốt. Bình Bình cảm khái trong lòng, lại thấy trời lạnh lẽo, không có ý định chen chân vào mối quan hệ người ta, việc gì phải đứng xem người ta tự ngược bản thân. Cô liếc nhìn hai người cái nữa, Lương Xuân Vũ cũng tình cờ nhìn qua, nhưng cô chỉ liếc nhìn rồi bỏ qua không chú ý tới.
Bình Bình quay trở lại phòng, người dẫn cô đến cầm điếu thuốc cười “Thế nào rồi em yêu? Có làm được không?”
Bình Bình liếc mắt qua, ngón tay xẹt nhẹ lên mặt anh ta “Chỉ muốn đẩy người ta ra ngoài thôi phải không? Đau lòng chết mất”
Người nọ cười haha bắt lấy tay Bình Bình vuốt ve, nghĩ là cô thất bại rồi “Người này cứng ngắc, những thứ chúng ta nghĩ là tốt, anh ta lại càng không muốn”
Trịnh Miểu đang nói chuyện với người khác nhìn thấy Bình Bình khi cô bước vào. Hôm nay anh ta uống không ít rượu, đầu óc choáng váng mơ hồ, hết ly này tới ly khác, dạ dày khó chịu.
Đang nói chuyện phiếm thì Từ Phong đẩy cửa bước vào, anh ngồi cạnh Trịnh Miểu, khẽ đưa tay ra, đem ly của Trịnh Miểu xẹt qua, đổi rượu thành nước. Trịnh Miểu xả thân mà uống, uống tới trời đất quay cuồng, Từ Phong bên cạnh phụ họa, nói tới trời nam đất bắc, cuối cùng mấy nhà giàu cũng mắc câu.
Tiệc tan, Trịnh Miểu xả thân bỏ mình, một bụng rượu lại thêm một bụng nước. Theo thói quen của Trịnh Miểu thì uống xong sẽ ngủ, nhưng hôm nay thì không được. Anh cả bụng đầy ấm ức, trước kia uống rượu là để tìm vui, nay uống rượu là vì ứng phó, giống như bán mình mà uống, nghe người ta trầm trồ khen ngợi mà dạ dày cồn cào muốn phun ra ngoài; hơn nữa anh cứ lẩn quẩn trong đầu một đáp án, hình ảnh Lương Xuân Vũ trong công việc mấy hôm nay, lại nghĩ tới Từ Phong lén đổi nước trắng cho mình. Rượu như đang đốt cháy đầu óc anh, cảm giác bỏng rát, hun đến mắt anh đỏ ngầu lên.
Lương Xuân Vũ chở Trịnh Miểu về nhà, cặp mắt đỏ quạch của Trịnh Miểu nhìn hàng cây bên đường, rồi lại liếc ánh mắt đỏ đó lên người Lương Xuân Vũ. Anh cũng không biết cảm giác của mình là gì, đoạt lại, nghĩ thôi cũng biết đã quá muộn; không đoạt, lại không thể khống chế được, cứ có cảm giác không cam lòng. Men rượu cộng với sự ấm ức phẫn nộ ùa vào chui xuống bụng dưới, rượu uống xong có tác dụng, lửa thiêu cả người, anh ta say khướt kêu “Tiểu Xuân, tìm chỗ nào có WC”
Nửa đêm nửa hôm trên đường, Lương Xuân Vũ tìm nhà vệ sinh ở đâu ra cho anh ta? Trịnh Miểu đã uống rất nhiều, lúc này một phút cũng không nhịn nổi, giống như oan hồn liên tục kêu rên “Không nín được” “Không nín được”.
Lương Xuân Vũ bị anh ta giục đến nóng đầu, vội vã tìm một trạm xăng dừng lại. Trịnh Miểu lung la lung lay xuống xe, xém chút quỳ rạp trên đất. Lương Xuân Vũ xuống đỡ anh ta tới WC, Trịnh Miểu chân nam đá chân xiêu đi vào.
Trịnh Miểu gần như người lên tiên, đi WC cũng không biết phương hướng gì, lắc trái lắc phải rồi ra ngoài. Lương Xuân Vũ nhắc “Rửa tay”. Trịnh Miểu “Ờ” rồi quờ quạng đường ống nước nhà vệ sinh tìm vòi nước.
“Ở bên ngoài” Lương Xuân Vũ lại nhắc
Trịnh Miểu lê chân ra ngoài, Lương Xuân Vũ mở vòi nước, Trịnh Miểu dò dẫm thò tay ra, chạm vào cổ tay Lương Xuân Vũ. Lương Xuân Vũ túm lấy tay anh ta, ấn vào dưới vòi nước, anh ta cũng bắt lấy cổ tay cô “Tiểu Xuân, chúng ta cùng rửa tay đi”
Người này giờ không khác gì mấy người bị tẩu hỏa nhập ma, Lương Xuân Vũ rút tay ra đứng bên cạnh chờ. Anh ta rửa tay xong, lắc lắc tay, lại mò mẫm đi tìm thuốc lá trong túi. Lấy cái bật lửa ra, ngón tay cái để trên bật lửa chuẩn bị bật. Đây là trạm xăng, sao Lương Xuân Vũ có thể để anh làm bậy, lấy bật lửa lại bỏ vào túi áo khoác, giúp Trịnh Miểu lên xe.
Trịnh Miểu nhũn nhoẹt tựa lên tay Lương Xuân Vũ, Lương Xuân Vũ mở cửa sau xe, cố gắng nhét anh ta vào, Trịnh Miểu lắc đầu không chịu vào, cánh tay còn ở trên cổ Lương Xuân Vũ, cố sức mở mắt ra “Tiểu Xuân…”
Lương Xuân Vũ ừ một tiếng nói “Cúi đầu thấp xuống”
Trịnh Miểu không biết nghe có hiểu không, trừng mắt nhìn Lương Xuân Vũ một hồi rồi từ từ rụt cổ lại. Lương Xuân Vũ không chậm trễ một giây, ấn anh ta vào ghế sau, đóng cửa lại.
Trịnh Miểu vào rồi cũng không an phận, mắt say lờ đờ mông lung. Khi qua đường hầm, một loạt đèn led treo trên vòm hầm, chỉ có xe của bọn họ, ánh sáng bóng tối đan xen, ánh sáng không bình thường, không khí cũng không bình thường, giống như con đường này không bao giờ kết thúc.
Trịnh Miểu bỗng nhiên giật mình, có chút tỉnh táo, giống như hoa trong sương mù, anh nhìn thấy xung quanh như không có gì tồn tại, chỉ còn anh với Lương Xuân Vũ trong không gian chật hẹp. Bọn họ đã đi qua đây vô số lần, chẳng qua lần nào anh cũng say mèm nằm ngủ phía sau, cô hết sức chăm chú lái xe, không ai nói chuyện, không nói cũng không quan tâm.
****
Lúc tuyết đầu mùa rơi, chiếc cúp doanh nhân trẻ xuất sắc cuối cùng cũng được trao cho Trịnh Miểu. Đối với những người không biết nội tình ẩn sau, Trịnh Miểu cầm cúp với nước mắt lưng tròng.
Ngày đầu năm mới, Từ Phong đưa Lương Xuân Vũ đến thành phố A ngắm sương mù.