Hai người đứng đối diện ánh mắt giao nhau, Từ Phong cao hơn người kia nửa cái đầu, dáng người cao thẳng tắp, bề ngoài đẹp đẽ, miệng chứa ý cười, trong mắt cũng có ý cười, nhìn không ra là hiền hay dữ.
Lý Lâm Phi thì trừng đến mắt muốn rớt ra ngoài, có thể thấy anh ta thật sự hận Từ Phong.
Những người trong phòng xem trò hay đủ rồi thì tiến tới kéo Lý Lâm Phi sắc mặt xanh mét về chỗ cũ. Nhà họ Từ có sự nghiệp lớn, Từ Phong không theo họ chơi bời, khi anh nói chuyện nghiêm túc thì ầm ĩ nữa không tốt. Đừng nhìn cả đám ăn chơi trác táng, chỗ vui nào nên đi, ai là người có tiếng nói, tất cả đều tự hiểu rõ. Tiền bạc, quyền lực cho người ta tự tin với khí thế, cũng là kiểu phân biệt theo kim tự tháp.
Ngực Lý Lâm Phi phập phồng dữ dội, có người kéo anh ta, hắn đứng yên không nhúc nhích, trừng mắt như muốn dùng ánh mắt giết chết Từ Phong, kéo lần nữa, vẫn đứng yên phô trương thanh thế, kéo lần thứ ba mới theo người bạn quay lại bàn.
Trong gương chỉ còn Từ Phong với Lương Xuân Vũ, Từ Phong liếc mắt xuống, lòng bàn tay từ bả vai cô hạ xuống, khung xương rất mỏng, đầu vai cách lớp vải áo tỏa ra hơi ấm trên lòng bàn tay anh. Anh lặng lẽ buông tay.
Cả phòng im lặng, mọi người nhìn nhau xấu hổ. Trịnh Miểu nhận ra, hối hận vì đã kêu Lương Xuân Vũ lên đây, anh ta cũng phản ứng lại kịp thời, giơ chén rượu “Thôi, con gái da mặt mỏng! Việc nhỏ mà, chúng ta tiếp tục uống đi!”
Cũng có mấy người phụ họa theo, nói mấy câu chuyện cười, làm sống lại không khí trong phòng. Nhóm người này tâm lý tốt, một phút trước đánh nhau, một phút sau đã lập tức như bị mất trí nhớ, cười nói haha.
Lý Lâm Phi ngồi trong đám người, hai người bên cạnh đang khuyên giải, đột nhiên hắn quay đầu liếc Lương Xuân Vũ.
Lương Xuân Vũ không nhìn đi nơi khác, sắc mặt lạnh như băng.
Trịnh Miểu hướng Lương Xuân Vũ phất phất tay “Tiểu Xuân à, Lý tổng chỉ đùa với cô một tí, không có gì đâu! Con gái không cần khép kín như vậy, cô xuống lầu chờ tôi đi!”
Lương Xuân Vũ không lên tiếng, quay người đi.
**
Quay lại hành lang tối đen, cô đi hết con đường mới phát hiện có tiếng bước chân sau lưng. Cô lập tức quay lại, mở đèn pin trên điện thoại ra,
Bên kia bất ngờ khi cô đột ngột dừng lại, ánh đèn pin quá chói mắt, anh giơ tay che mắt, giày thể thao cọ trên nền đất vang một tiếng, dừng chân lại.
Lương Xuân Vũ thấy là Từ Phong, dịch đèn pin qua một bên, mặt anh hiện ra.
Từ Phong thấy biểu cảm trên mặt Lương Xuân Vũ, hơi sửng sốt
“Tức giận hả?” anh chớp mắt
Lương Xuân Vũ tính tình lạnh nhạt, nhưng không phải là đầu gỗ. Cô không quan tâm đám người kia nhưng cũng không có nghĩa không ghét những lời nói của họ. Trong ánh mắt cô có sự tức giận, cơn giận này không phải vì Từ Phong nên cô nhanh chóng kìm nén cảm xúc xuống. Lương Xuân Vũ lắc đầu, sau một lát, cô quay nhìn anh, ánh mắt đã bình tĩnh lại “Giám đốc Từ, vừa rồi cảm ơn anh”. Cô nhìn vào mắt Từ Phong, chân thành và nghiêm túc.
“Cảm ơn anh đã giải vây cho tôi” Lương Xuân Vũ thấy anh không nói gì thì nói thêm, tay cầm di động chiếu ánh đèn nghiêng nghiêng.
Dưới ánh đèn pin, Từ Phong thấy ánh mắt cô sáng trong, bên trong như có ánh sáng tạo thành một vòng tròn, hoa văn tỏa ra ngoài, giống như bông hoa hướng dương màu nâu sẫm, nở rộ dưới ánh sáng. Lông mi dày rậm, như một đám cỏ tươi tốt màu đen kéo dài đến khóe mắt. Hành lang nóng bức, cô ra mồ hôi, một sợi lông mi màu đen bị mồ hôi dính vào khóe mắt, uốn lượn như một giọt nước mắt màu đen.
Nhưng trong mắt cô không có nước mắt, Từ Phong nhìn thấy rõ, cô không khóc. Cô không trang điểm, vùng da quanh mắt tinh tế, thanh tú, để anh nhìn và thu nhận vào lòng ánh mắt biết ơn chân thành của cô.
Từ Phong bị lời cảm ơn trịnh trọng của cô làm cho hụt hẫng, không nhìn cô.
Hai người đều rất rõ ràng, đây chỉ là chuyện nhỏ đối với anh, nhưng Lương Xuân Vũ lại cảm ơn anh thành tâm, thẳng thắn, anh có thể cảm nhận được, mà không chỉ cảm nhận được, anh còn cảm thấy hơi kinh hãi.
Một lát sau.
“Không có gì” anh nói nhẹ nhàng, vòng qua cô đi theo hướng lối đi nhỏ.
Lương Xuân Vũ ở phía sau giơ di động chiếu sáng đường đi cho anh.
“Nếu tôi không giúp cô thì sao? Cô sẽ làm gì?” Từ Phong hỏi trong bóng tối.
“Hắn ta túm lấy tôi thì dĩ nhiên tôi sẽ tránh đi, nếu hắn ta đánh tôi, tôi chống cự lại”
“Không sợ sao?”
“Không sợ”
Từ Phong nhìn Lương Xuân Vũ nói “Tôi nói với cô một câu thật lòng, cô có muốn nghe không?”
Lương Xuân Vũ gật đầu.
“Tôi nghĩ cách làm của cô hơi ngốc, cô không sợ hắn, hắn muốn tạo ra giọng điệu đó, những kẻ đó xem mặt mũi quan trọng hơn tất cả, cô càng chống cự, bọn họ càng không giữ được mặt mũi của mình, cô có thể đổi cách khác, ừm, tôi nói là ---” Từ Phong cân nhắc ngữ điệu “Cô không cần đánh đổi trả giá gì, có những cách thoát thân khác, dĩ nhiên, trước tiên là bầu không khí đừng quá căng thẳng”
Lương Xuân Vũ ngừng lại “Tôi không nghĩ được nhiều vậy, lúc hắn ta kéo tay… bản năng của tôi phản ứng thế”
Từ Phong gật đầu “Tôi biết, cô chưa từng gặp phải chuyện thế này, lần sau nếu vẫn như vậy, cô đừng trực tiếp đối mặt xung đột, những người đó rất ghi thù. Trịnh Miểu cậu ta tuy thiếu suy nghĩ nhưng không ngu ngốc, sẽ không để người khác bắt nạt nhân viên công ty, hoặc cô tìm cái cớ đi ra ngoài, bọn họ sẽ giữ thể diện mà không đuổi theo”
Anh nói nhiều như vậy, Lương Xuân Vũ lại sinh lòng cảm kích, trịnh trọng cúi xuống “Cảm ơn anh, giám đốc Từ”
Từ Phong nhìn đôi mắt trong veo, nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười này làm khóe mắt cô như đuôi yến cong lên, con ngươi sẫm màu rất có tinh thần, như những con chim yến nhảy múa. Từ Phong ngẩn người, dời tầm mắt, khóe mắt liếc thấy mái tóc cô xõa tung dưới ánh sáng cùng hàng hiên bụi bặm có vẻ bù xù, tự nhiên ngón tay ngứa ngứa. Lại cúi đầu xuống, đối mắt mỉm cười với cô.
Hai người không kéo dài đề tài này, đi tới bên hành lang, Lương Xuân Vũ dừng lại.
“Giám đốc Từ, anh đi trước đi, tôi soi đèn cho anh, tôi sẽ đi thẳng xuống cầu thang” cô nói.
“Cô đi xuống dưới chờ Trịnh Miểu?”
“Dạ phải, tôi đi ăn cơm trước”
“Cô đi đi, xuống cầu thang cẩn thận” Từ Phong dặn dò một câu rồi đi.
Anh đi đến cuối hành lang, kéo cửa ra, hình bóng biến mất.
Lương Xuân Vũ một mình đi xuống cầu thang.
Từ Phong trở lại phòng tập thể dục, ở trong kh thiết bị một lúc, trước mặt là một cửa sổ sát đất, có lẽ là trùng hợp, đối diện là khu vực ăn uống. Anh thấy Lương Xuân Vũ đi tới khu vực đỗ xe bên kia đường, mở cửa để áo khoác Trịnh Miểu vào trong. Sau đó đi vào khu ăn uống. Vào tiệm đầu tiên, qua giờ cao điểm nên cửa hàng vắng khách, cô chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. Cô ăn rất nhanh, từ lúc vào đến lúc ra không tới 15 phút, lúc đi ra, trên tay cầm một chai nước. Sau đó, cô ngồi trên hàng ghế trước khu ăn uống, cắm tai nghe nhét vào tai.
Có thể là vô thức, có thể quá bắt mắt, Từ Phong không tự chủ mà nhìn xuống đó vài lần khi tập luyện.
Chắc là do ra mồ hôi, cơ thể thiếu nước nên cô vặn chai nước uống thường xuyên.
Mấy chục phút sau, anh tắm rồi thay quần áo, xách túi xuống lầu.
Cách một con đường, Lương Xuân Vũ vẫn ngồi chỗ cũ, nhét tai nghe, mắt tập trung nhìn màn hình điện thoại. Anh đi qua vỉa hè, ngang qua Lương Xuân Vũ để lấy xe. Lương Xuân Vũ không hề hay biết. Ném túi tập thể dục vào xe, Từ Phong ngồi trên xe khởi động đi vài mét. Anh liếc nhìn kính chiếu hậu bên trái, trong kính cô đang uống nước, uống nước xong, cô để bình nước còn 1 nửa sang bên cạnh, tiếp tục tư thế ban đầu.
Từ Phong không biết cô sẽ ngồi đó bao lâu, nhưng cô phải đợi cho đến khi Trịnh Miểu ra về, sẽ rất muộn. Anh không thể không nghĩ rằng có hàng triệu người trong thành phố đang ra ngoài để làm việc, ngay cả công ty của anh cũng có rất nhiều nhân viên từ nơi khác đến. So với việc kiếm thêm được một ít tiền, mọi người đều không muốn làm thêm giờ và thức khuya. Mọi người đều hiểu sự phân công công việc và nếp sinh hoạt hàng ngày, nhưng một cô gái yên tĩnh như Lương Xuân Vũ, tuổi còn trẻ, làm thế nào để thoát khỏi tâm tính trầm tĩnh con gái của mình để quyết tâm đi kiếm tiền?
....
Trong lòng anh không thoải mái lắm, lái xe vào gara. Đi ở trong sân, xuyên qua cửa sổ sát đất có thể thấy Từ Thần đang ngồi xếp bằng trên thảm trong phòng khách chơi game.
Khi bước vào nhà, Từ Thần đang đánh đến trận cuối, tay bấm bùm bùm, “Anh mới về”
Từ Phong đặt túi tập thể dục vào tủ “Em đi tìm Đình Vân?”
Từ Thần cười ha ha, nhìn Từ Phong đầy ý nghĩa “Dạ đúng”
“Đồng ý không?”
Từ Thần đương nhiên “Là em chồng yêu cầu chị ấy có thể không đồng ý được không?”
Từ Phong ngồi xuống ghế sofa, nghe cậu nói vậy thì giơ tay lên, nhìn dáng vẻ tự cho là đúng của Từ Thần mà đập xuống.
Từ Thần rất nhanh nhẹn né tránh “Anh, anh luôn trốn tránh người ta vậy cũng không phải là cách, một người đàn ông lớn rồi, sớm muộn gì cũng phải thành gia lập nghiệp, anh nhìn anh xem, cả ngày để ba mẹ già lo lắng, ngoài vẻ trắng trẻo ra thì không có gì làm vốn!”
Từ Phong đá cậu “Muốn ăn đòn hử, em thì giúp ba mẹ bớt lo lắng? Em có vốn liếng?”
“Em không có vốn liếng gì, nhưng em có bạn gái nha!” Từ Thần hết sức kiêu ngạo “Em đây nhắc nhở anh, là một người đàn ông 27 tuổi anh cần nhận định rõ giá trị của mình, đừng kén cá chọn canh, nếu được thì cứ chọn đi”
“Đứa hư hỏng như em dạy dỗ anh hả?” Từ Phong đổi đề tài “Cô gái mà em nói vụ đua xe lần trước, em còn kéo bè kéo cánh đi hãm hại con người ta, Từ Thần em không cần mặt mũi nữa à?”
Nói tới đề tài này, Từ Thần có tính toán trong lòng nhưng cậu ta không biểu hiện ra, ngoan ngoãn thuận miệng đồng ý.
Từ Phong thấy mắt cậu ta đảo như rang lạc, cười nhạo một tiếng, lấy ngón tay gõ lên đỉnh đầu Từ Thần rồi sải bước lên lầu. Vào phòng, mở máy tính, đăng nhập hộp thư, bên bộ phận điều hành mới gửi cho anh vài đoạn phim quảng cáo mới cắt sửa làm phim tuyên truyền để anh xem qua cái nào tốt hơn. Từ Phong nhận thư, nhấn đúp chuột mở ra, mấy cảnh quay lúc trước, có đoạn đặc tả ánh mắt diễn viên, rất chân thực, ánh mắt đen trắng rõ ràng.
Từ Phong cầm con chuột dừng lại, trong đầu hiện lên ánh mắt Lương Xuân Vũ đen trắng rõ ràng, tròng mắt đen nhánh, ánh mắt trong suốt tựa như chim yến sắp bay. Hình ảnh kia đã qua đi, không hiểu sao giờ phút này lại cố chấp hiện lên trước mắt, như sương mù dày đặc trước mắt người, không chịu lui đi. Ánh sáng vàng của ngọn đèn trần chiếu đến mí mắt anh, một vệt sáng mơ hồ, đôi mắt trong trí nhớ kia cũng biến mất, Từ Phong tắt máy tính.