Xuẩn Xuẩn Dũ Động

Chương 2: Khúc nhạc nhẹ



Chuyện làm ăn của Bàng Suất ở quê nhà thất bại hoàn toàn, tiền bạc thì tạm thời không nói đến, lại khiến toàn thân mệt mỏi không thôi. Tiết Đoan ngọ vừa qua, Bàng Suất liền tìm người anh em tốt của mình là Chúc Khải. Tên nhó này ở bên ngoài làm ăn phát triển không tệ, cuộc sống xem như tạm ổn, thuận buồm xuôi gió. Khi Bàng Suất đưa ra đề nghị đến nơi này phát triển sự nghiệp, Chúc Khải tán thành cả hai tay, hơn nữa còn tình nguyện giúp đỡ cho Bàng Suất.

Bàng Suất hạ quyết tâm, mang theo chút của cải bản thân tích góp được đến nơi này. Lúc hắn gặp Chúc Khải tựa như hai người đồng hương lâu ngày mới tương phùng mà nước mắt lưng tròng. Hai người không chút do dự giang tay ôm chặt đối phương, hận không thể kể hết cho người kia toàn bộ sự việc xảy ra trong những năm qua.

Bàng Suất và Chúc Khải chính là cùng một loại người, bình thường có thể cà lơ phất phơ thích đùa giỡn nhưng đến lúc quan trọng thì đều biến thành những người lòng dạ thâm sâu hiểm độc, nếu so với Bàng Suất thì chỉ có hơn chứ không thua. Chúc Khải nhiều năm không gặp người anh em tốt này nên hiện tại rất cao hứng, tối hôm ấy y mở tiệc lớn tại nhà để khao Bàng Suất, nửa đêm lại dẫn Bàng Suất đi KTV (karaoke),  một phòng mấy người đàn ông cầm micro hát thâu đêm. Có người không nhẫn nhịn được liền kêu hai nữ tiếp viên đến bồi rượu. Lời vừa thốt ra, Chúc Khải và Bàng Suất đồng thanh nói:“Bố mày không có hứng thú” (Nguyên văn là “Lão tử không có hứng thú” nhưng mà tui cảm thấy từ “lão tử” nghe sang qua đổi sang “bố mày” cho hợp thuần Việt =))))

Không hổ danh là ạnh em nhiều năm liền, hai người như thương lượng từ trước mà nói ra câu này. Bàng Suất cự tuyệt bởi lẽ hắn đã không còn là tiểu bá vương Bàng tứ gia nữa. Còn về phần Chúc Khải, y chán chơi hàng thuần khiết lắm rồi, giống như mấy thằng FA xem phim heo nhiều đến mức bị tê liệt.

Ngày đầu tiên của Bàng Suất tại thành phố này trôi qua như vậy. Sáng sớm ngày hôm sau, Chúc Khải dẫn Bàng Suất đi xem phòng ở, cuối cùng chọn được một khu chung cư nhỏ kiểu cũ ở trên đường Nam Sơn. Thật ra Chúc Khải nhìn nơi này không vừa mắt tí nào, nhưng Bàng Suất lại cảm thấy không thể, nhất là thang lầu uyên ương, trông rất thú vị.

Bàng Suất đến bên này tính toán vốn liếng ban đầu của mình rồi nghĩ đến chuyện làm ăn trong tương lai, dự định nghỉ chân một lát rồi đi quan sát thực tế khu vực xung quanh, chuẩn bị Đông Sơn tái khởi (một câu thành ngữ của Trung Quốc, ý nghĩa dịch thoát ra có nghĩa là phục hưng, khiến những điều sụp đổ huy hoàng trở lại), hắn ngay đến tên gọi cũng đã nghĩ ra rồi, gọi là “Kim Đế Huy Hoàng”

Sau khi chuyển nhà xong, Bàng Suất ngồi trên ghế dài ở dưới lầu gọi điện thoại cho Chúc Khải, hai người tán gẫu hăng say quên trời quên đất, lâu lâu xen vào mẩu đối thoại có mấy câu văng tục. Mà chính ngay tại thời điểm Bàng Suất hăng say tám chuyện, khí thế ngút trời, đột nhiên một quả mù u từ đâu xuất hiện văng ngay đầu hắn rồi rớt xuống bên cạnh.

Bàng Suất nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, không chút suy nghĩ liền mắng “** má, thằng nào ném vào đầu bố?”

Bàng Suất chửi thì chửi nhưng trên lầu không có chút động tĩnh nào, bất đắc dĩ Chúc Khải ở đầu dây bên kia truy hỏi, hắn chỉ có thể trở lại ngồi xuống ghế, trả lời điện thoại:

“Không biết thằng nhãi nào trên lầu ném trúng một quả mù u vào đầu tao”

Nói xong, Bàng Suất thuận tay cầm quả mù u bên cạnh lên, không chút suy nghĩ liền tách lá ra rồi cho thẳng vào miệng, không cần phải nói, còn rất ngọt.

Chúc Khải ở đầu bên kia cười mãi không dứt: “Tao hỏi nè, có phải bé gái nhà nào nhìn trúng mày, cố ý ném trúng mày không?”

Bàng Suất nhai nhai trong miệng, không khỏi luyến tiếc mùi vị ngọt ngào kia, nói “Mày bớt nói lời vô nghĩa, mau nói vào chuyện chính”

Bàng Suất tiếp tục nói chuyện kế hoạch tương lai với Chúc Khải, mà kẻ đầu têu ném quả mù u vào hắn đang ngồi chồm hổm trên ban công lầu bốn ngồi cười khanh khách ngô nghê, nhất là khi cậu nghe giọng nói của Bàng Suất, trong lòng không hiểu sao như bị cái gì đó kích thích.

Đúng lúc Đóa Lai chuẩn bị trở vào trong nhà, Lương Sinh vừa mới rửa sạch súp lơ đi đến ban công thì bắt gặp cảnh Đóa Lai như trúng tà, khi không lại ngồi chồm hổm trên đất cười ngốc, vội vàng chạy tới:

“ Đóa Lai, cậu bị cái gì vậy?”

Đóa Lai vội vàng “suỵt” một tiếng: “Đừng có lớn tiếng”

Lương Sinh đè giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Đóa Lai cười ngốc, nói “Cũng không có gì”

Nói xong, Đóa Lai đứng dậy, cười hỏi “Tối nay ăn gì vậy?”

Lương Sinh thuộc loại người thật thà thông minh, mặc kệ người khác có nói gì cậu cũng có thể thuận theo, quơ quơ cái chậu trong tay “Súp lơ vàng xào thịt, còn có rau trộn, cậu xem nên làm kiểu gì đây?”

Đóa Lai gật đầu “Đi thôi, tớ giúp cậu chuẩn bị”

“ Tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu mau đi ra chỗ khác đi, hóng mát là được rồi” Lương Sinh ngăn Đóa Lai, khổ sở nói “ Cậu có mà quậy việc ra cho tớ làm chứ giúp đỡ cái gì, tớ đã nói rồi, chuyện nấu nướng cứ để tớ, cậu thành thành thật thật ở cạnh tớ ngắm là được rồi”

Đóa Lai cười nói: “Tớ thấy cậu làm việc đã mệt chết rồi, tớ đau lòng lắm á”

Lương Sinh đảo mắt khinh bỉ nói “Thôi đi, cậu mà xót cho tớ thật thì tăng tiền lương của tớ lên đi, nói sao thì cậu cũng là ông chủ của tớ, đừng keo kiệt với tớ quá”

“Không thành vấn đề, cuối tháng tớ thưởng thêm cho cậu một con gà quay”

Lương Sinh ngoác miệng rộng “Mấy thằng keo kiệt thường tè ra máu”.

Nói xong, Lương Sinh cầm rổ đi vào trong phòng bếp.

Đóa Lai không rời khỏi ban công mà trộm nhìn xuống dưới lầu qua khung cửa sổ, kết quả không thấy người ngồi trên ghế dài ở đâu nữa. Đóa Lai vội vàng dò tìm xung quanh, cuối cùng thấy hắn ở dưới cầu thang gần đấy.

Đóa Lai ghé đầu qua cửa sổ nhìn đến ngơ ngác, mắt không hề chớp. Mãi đến khi Lương Sinh đem cơm tối ra, cậu mới thu hồi tầm mắt. (Từ ngắm hoa bé Đóa đã chuyển sang ngắm trai =))))

Ngồi vào bàn, Lương Sinh đưa cho Đóa Lai đôi đũa “Phục cậu ghê, mắt nhìn kiểu gì mà mãi không thu được”

Đóa Lai cười nói “Tên đó đẹp thật”

Nghe Đóa Lai nói vậy, Lương Sinh vội vàng cầm ghế ngồi dựa vào Đóa Lai: “Cậu ngắm hắn có sinh ra cảm giác đặc biệt gì không?”

Đóa Lai trừng mắt “Cảm giác đặc biệt gì?”

Lương Sinh “chậc” một tiếng “Có nghĩ là hắn có mạnh ở…” Chữ cuối cùng Lương Sinh dùng khẩu hình miệng để nói ra.

Đóa Lai do dự một lát, liền cười nói “Tớ chưa nghĩ đến việc ấy, cùng lắm khuôn miệng của hắn rất miệng, nếu hôn lên ấy chắc chắn sẽ rất thoải mái”

“Đm” Lương Sinh kích động nói “Tớ nói cậu đúng là có hỏa nhãn kim tinh” (Ý là mắt bé Đóa tinh vl, từ trên lầu mà thấy rõ môi người ta ở dưới lầu =))))

Đóa Lai cười híp mắt, dùng đũa gắp một miếng súp lơ cho vào chén “Nói thật tớ nhìn cũng không rõ lắm” Nói đến đây, Đóa Lai chợt nhớ ra mình có một món bảo bối, vội vã hỏi “Cậu chuyển đến đây từ lúc nào vậy, ở ngăn kéo trong phòng có cái kính viễn vọng, cậu nhớ kỹ xem thử có không?”

“Kính viễn vọng?” Lương Sinh khẽ nói thầm một tiếng “Hình như là có, mà cậu cần kính viễn vọng để làm gì?”

Đóa Lai cười nói “Còn làm gì nữa, ngắm hắn chứ gì”

Lương Sinh vỗ tay đôm đốp: “Ý kiến này hay nha, để tớ đi tìm, nói không chừng có thể xem livestream được luôn”

Lương Sinh đứng lên trở vào phòng, Đóa Lai vội vã ngăn cậu “Không cần lo lắng như vậy, đợi tối rồi nói tiếp”

Lương Sinh ngồi tại chỗ “Tớ không vội sao được, phòng hắn ở cạnh ngay phòng của cậu, nếu không có rèm cửa thì thấy hết rồi”

“ Xem kìa, cậu lúc nào cũng nói tớ lẳng lơ, xem ra cậu lẳng lơ nhất” – Đóa Lai trêu ghẹo.

Lương Sinh không phục, nói “ Nếu cậu không nói cậu có kính viễn vọng, tớ làm sao có thể lẳng lơ được? Cậu còn hơn tớ, tớ vĩnh viễn thua xa cậu”

Lương Sinh cầm đũa vừa cười vừa ăn, không đợi Đóa Lai phản ứng liền nói tiếp “Hắn hình như là người có tiền, cậu nói xem, nếu hắn thích nam thì tốt quá nhỉ?”

Đóa Lai cười hỏi “Cậu làm sao biết hắn là người có tiền? Không phải lại nghe thỏm được cái gì rồi chứ?”

“Này cần nghe ngóng hả?” Lương Sinh hừ một tiếng “Người ta đi xe BMW, cậu nói thử xem?”

Đóa Lai “xì” một tiếng “Có hay không dù sao so với chúng ta cũng nhiều tiền hơn, ăn cơm đi”.

Đóa Lai và Lương Sinh sau đó thì không nói chuyện nữa, cắm đầu giải quyết xong mâm cơm chiều. Xong xuôi, hai người đi vào phòng Lương Sinh, lục lọi gần nửa tiếng đồng hồ mới tìm thấy chiếc kính viễn vọng Đóa Lai mua hồi còn tiểu học.

“Tớ đi thử xem có hiệu quả không” Đóa Lai cầm kính viễn vọng chạy ra ban công, đặt trong tầm mắt hướng lầu dưới, thật rõ nét, tất cả hình ảnh dưới lầu hệt như ngay trước mắt, đúng lúc cậu đang xem thì đột nhiên có một thân ảnh xuất hiện.

Đóa Lai nhờ vào kính viễn vọng mà cuối cùng cũng thấy rõ toàn bộ phong cảnh, đúng y như lời cậu nói, khuôn miệng của người kia rất đẹp, đẹp đến mức Đóa Lai xúc động không thôi, hận không thể chạy xuống dưới lầu ôm hắn hôn ngấu nghiến.

Đúng lúc Đóa Lai đang hân hoan thưởng thức, Lương Sinh ở bên cạnh khẽ  nói nhỏ “Kia là bạn gái của hắn sao, hay là vợ? Chẳng nhẽ tên kia kết hôn rồi?”

Nghe nói vậy Đóa Lai mới chú ý đến phía sau hắn không xa có một người phụ nữ đang đi đến, ăn mặc rất thời thượng. Lúc cô ấy đi đến bên cạnh Bàng Suất, hai người nói cười rất vui vẻ rồi cùng nhau lên lầu.

Lương Sinh nhìn thấy cảnh đó liền bĩu môi “Tớ có dự cảm đêm nay chúng ta có thể thưởng thức được một khúc nhạc nhẹ”

Đóa Lai quay đầu “Cậu chắc chắn chứ?”

Đóa Lai tuy hỏi vậy nhưng không đợi Lương Sinh trả lời, cậu liền chạy một mạch vào bếp, lúc ra trên tay có cầm một cái nắp bình, vội vàng trở về phòng.

Lúc Lương Sinh chạy vào, Đóa Lai đã cầm nắp bình áp lên vách tường, nghiêng tai lắng nghe. (Bé Đóa như stalker ấy =))))

Lương Sinh trừng mắt nhìn caaju trong vài giây, sau đó cũng chạy vào trong bếp lấy một cái nắp bình đến, hai người mặt đối mặt giỏng tai lên nghe lén. (Hai bé stalker =))

Lương Sinh nghe một lát, nhíu mày nói “Đóa Lai, cậu nghe thấy cái gì thế?”

“Im lặng, nghe kỹ vào”. Đóa Lai nghiêng tai, càng nghe càng nghiêm túc.

Thời gian từng giây từng phút cứ thế trôi đi, Lương Sinh cuối cùng cũng chịu không nổi mà nói “Qua nửa ngày rồi mà chút động tĩnh gì cũng không nghe thấy, tớ chịu hết nổi rồi. Cậu thích thì nghe mình cậu đi, tớ về phòng ngủ đây!”

Nội tâm Lương Sinh đang cười nhạo sức nhẫn nại của mình, lúc cậu đi ra khỏi phòng của Đóa Lai không quên ngoái đầu lại thoáng nhìn, sau đó lắc lắc đầu quay lại phòng ngủ.

Cứ như thế, Đóa Lai cả một đêm không làm gì khác ngoài giơ tai lên nghe ngóng hàng tiếng đồng hồ, cho dù mệt đến mức thiếp đi cũng duy trì tư thế nghe lén. Sáng sớm hôm sau, lúc Lương Sinh đẩy cửa đi vào Đóa Lai mới giật mình tỉnh giấc. mới vươn mình một cái trên cổ liền truyền xuống từng trận đau nhức, cậu vội vã nâng cổ, đau đớn nói “Chết mọe, hình như tớ bị sái cổ rồi”

Nghe vậy, Lương Sinh cười to ra tiếng “Cậu đừng nói với tớ là cậu ngồi nghe lén như vậy nguyên một đêm chứ?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Đóa Lai nhăn lại, cậu vừa ôm cổ vừa nói “Ôi má ơi tớ còn không dám cử động nữa”

Lương Sinh nhịn cười đến nghẹn “Đưa tớ xem thử”. Lương Sinh ôm lấy đầu của Đóa Lai, cổ tay khẽ chuyển động, Đóa Lai liền hét to lên “Đm, đừng động vào tớ, đau vl”

Lương Sinh cười nói “Thôi được rồi, hôm nay cậu khoan hãy tới tiệm đã, ở nhà dưỡng thương đi, trưa tớ sẽ mua cơm về cho cậu”

Lương Sinh an ủi vài câu rồi đứng dậy rời đi, bỏ lại Đóa Lai cô đơn trong phòng cùng cơn đau cùng cực.

Buổi sáng chín giờ, Lương Sinh ra khỏi nhà đến tiệm, Đóa Lai đầu nghiêng nghiêng ngồi trong phòng khách nuốt hết nửa chén cháo, đang lúc cậu đang muốn ăn mấy miếng dưa muối, cửa nhà đột nhiên bị gõ vài cái.

“Ai đó?” Đóa Lai phiền não hét lên một tiếng.

“Thế này, tôi ở cách vách, cầu chì phòng tôi bị đốt cháy, có thể mượn của cậu một cái được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.