Trong một khoảng khắc, Đóa Lai high đến nỗi quên mất mình đang ở đâu, hiện giờ hối hận đã chậm mất rồi. Mắt nhìn thấy Bàng Suất ngày càng gần, trong đầu Đóa Lai bắt đầu nghĩ ra vô vàn cái lí do hợp lí, sợ Bàng Suất nhìn ra điểm bất ổn.
Bàng Suất đi dạo với Thường Hồng nguyên một ngày, thích mua gì thì mua cái nấy, thích chơi gì thì chơi cái nấy, chịu khổ cả ngày cuối cùng cũng có thể lết về tới nhà, trong khoảng thời gian này, Bàng Suất vẫn luôn ở trong tiệm massage, bây giờ suy nghĩ có nên trả phòng không.
Bàng Suất phân vân thật lâu, cho đến khi hắn trở về nhà thì thấy một bóng dáng quen thuộc. Bóng dáng đó chạy nhanh như gió, trên mặt toàn là nét cười ngây ngô, thật giống như thường hay lui tới chỗ này vậy, lúc Đóa Lai gặp được gì thích thú đều lộ ra vẻ mặt đó.
Bàng Suất tới cạnh Đóa Lai, cười nói: “Sao cậu lại ở đây?”
Đóa Lai nhanh trí cười: “Gần đây có một sân trượt patin, em tới đây chơi!” Đóa Lai mở to mắt nhìn, nói tiếp: “Anh, sao anh lại ở đây?”
Bàng Suất cười: “Tôi ở đây lâu rồi, cậu không biết à?” (Em nó biết ngay từ ngày đầu anh chuyển tới luôn á anh ơi =)))
Đóa Lai bị giọng điệu hỏi của Bàng Suất làm cho chột dạ, lắc lắc đầu như trống lắc: “Không biết, anh có kể bao giờ đâu.”
“Tôi còn không định kể nữa cơ.” Bàng Suất cười, nhìn vào quầy tính tiền: “Cậu mua gì đấy?”
Bàng Suất giật mình, lại nhìn đồ trên quầy, nhịn không được cười nói: “Cậu thích uống xì dầu hả?”
“Éc?” Đóa Lai hú hồn chim én, quay người nhìn chai xì dầu đang để trên quầy tính tiền, vội giải thích: “Cái này không phải em mua, vừa rồi có một bà cụ tới mua á!” Đóa Lai vì muốn diễn vở kịch này cho xong, kiên nhẫn nhìn ông chủ nói: “Cho con một lon Coca.” Nói xong, Đóa Lai quay đầu hỏi Bàng Suất: “Anh uống không?”
Bàng Suất nghĩ một chút rồi nói: “Một lon đi.”
Đóa Lai mua hai lon Coca, lúc trả tiền cố ý trừng mắt với ông chủ, ông chủ hiểu được ý liền không tính tiền xì dầu.
Đóa Lai đi bên cạnh Bàng Suất chậm như rùa, cuối cùng cũng tới ngã tư đường, Đóa Lai ngẩng đầu một hơi uống hết nửa lon, lúc chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Bàng Suất lại nói trước: “Vào nhà với anh không?”
“Có tiện không ạ?” Đóa Lai giả ngu hỏi.
Bàng Suất cười: “Sao lại không thể, anh ở có một mình thôi.”
“Vậy thì vào ạ, dù sao em cũng không có việc gì.” Đóa Lai vui vẻ theo sau Bàng Suất, Bàng Suất chỉ chỗ nào cậu đi theo chỗ đó, cố tình giả vờ mới tới lần đầu. Hơn mười phút sau, hai người cũng đi bộ đến chỗ ở của Bàng Suất, Đóa Lai vờ quan sát, ngạc nhiên: “Cầu thang này thật lạ đó!”
Bàng Suất vui vẻ nói: “Đây gọi là cầu thang uyên ương, nghe nói đâu còn có một câu chuyện thậy dài đằng sau đó nữa đó!”
Đóa Lai không ngừng gật đầu: “Nhìn thích ghê!”
“Đi thôi, trên tầng này.” Bàng Suất đi trước, vào trong một tòa nhà, Đóa Lai đi theo sau, hai người sớm đã lên đến nơi. Đột nhiên, Lương Sinh mở cửa, lúc nhìn thấy Bàng Suất và Đóa Lai ở chung một chỗ suýt kêu thành tiếng, may mà Đóa Lai không ngừng chớp mắt ra hiệu, lúc này Lương Sinh mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Mới về sao?” Lương Sinh cười nói.
Bàng Suất gật gật đầu, ngửi được mùi thơm từ trong bếp truyền ra liền cười nói: “Làm món gì ngon vậy, thơm phết!”
“Sườn kho, anh ăn cùng không?” Lương Sinh vô cùng nhiệt tình mời.
Bàng Suất vẫy tay: “Thôi không đâu, tôi còn có bạn.” Bàng Suất cười, lấy chìa khóa ra, sau khi mở cửa thì bước vào trước, Đóa Lai vội vàng vào sau. Trước khi vào cửa, Đóa Lai lén vẫy vẫy Lương Sinh, Lương Sinh hiểu ý liền tự mình xuống tầng mua xì dầu.
“Ngồi tự nhiên.” Sau khi Bàng Suất vào nhà thì cở quần áo ra trước, ở trần phía trên nói: “Về nhà có gì không?”
Đóa Lai nhìn xung quanh: “Có, em mua cho ông một hộp bánh trung thu.”
“Chỉ mua một hộp bánh thôi? Không mua gì khác à?” Bàng Suất cười hỏi.
“Còn có nước trái cây nữa.” Đóa Lai cười cười với Bàng Suất, sau đó thưởng thức phòng của Bàng Suất. Trước đây cậu từng lẻn vào đây, nhưng mà lúc đó chưa nhìn kĩ, bây giờ xem ra chỗ này không phải là cũ bình thường, đồ dùng trong nhà sớm đã bạc màu: “Phòng này một tháng bao nhiêu tiền vậy ạ?”
Bàng Suất cởi quần, chỉ mặc một cái quần đùi ngồi ở trên ghế, lắc lắc chân, nói: “Bảy trăm năm mươi tệ một tháng, lúc tới đây vừa mắt chỗ này thế là thuê luôn” (750 tệ là hơn 2 triệu rưỡi tiền Việt mình một ít)
“Nhìn cũ thật đó!” Đóa Lai ngửa đầu cười.
Bàng Suất thở dài một tiếng: “Lúc đó tiệm massage chưa khai trương cho nên cứ ứng phó trước, bây giờ tôi đang có ý định trả lại phòng đây.”
“Trả phòng?” Đóa Lai hoảng hốt, nếu Bàng Suất trả phòng thật thì mình cũng không thể lúc nào cũng ở trong căn phòng thuê ở tiệm được, nhưng mà hiện tại của hắn cũng đâu thể sống trong căn phòng ở tiệm massage mãi được? Nghĩ vậy, Đóa Lai vội nói: “Em thấy cũng không cần phải trả phòng đâu. Dù sao đây cũng được xem là nhà của anh, nếu anh cứ sống ở trong tiệm mãi thì cũng không phải chuyện tốt gì, nhỡ ngày nào đó anh thích ai cũng chẳng thể rước dâu vào trong tiệm massage sống được chứ?”
Nghe vậy, Bàng Suất dở khóc dở cười: “Cậu nghĩ xa quá rồi, ai có thể thích tôi được chứ?”
Nội tâm Đóa Lai gào thét: EM THÍCH ANH NÈ, THÍCH LẮM LUÔNNNN.
“Bảy trăm tệ cũng không nhiều, anh cứ thuê đi, hơn nữa ở đây còn có phòng bếp nè, bla bla, không có việc gì em có thể ghé tới đây nấu cơm cho anh ăn, tốt biết bao!” Đóa Lai vì muốn dụ Bàng Suất ở lại đây, cũng là muốn gìn giữ cho cuộc sống tốt đẹp của mình nên cậu cũng chẳng cần liêm sỉ mà nói hết lời.
“Cái này là cậu nói đó nha!” Bàng Suất vỗ đùi: “Tôi tới đây lâu như vậy, ở trong bếp cũng chưa mua cái gì, nếu cậu đã nói nấu cơm cho tôi ăn thì mai tôi đi mua đồ về nhé!”
Đóa Lai nghe đến đây, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng đặt xuống, nhìn Bàng Suất cười ngốc.
“Nhưng mà cậu chiêu đãi tôi như vậy, ông ở nhà có lo lắng không?” Bàng Suất nhíu mày.
“Không sao đâu, anh đừng…”
Không đợi Đóa Lai nói xong, Bàng Suất đã đứng dậy, duỗi lưng nói: “Đêm nay đừng đi, ở lại đây với anh, mai cùng quay lại tiệm massage.”
Đây là hy vọng của Đóa Lai đó, hơn nữa nhìn bộ dạng của Bàng Suất cũng vô cùng vô cùng muốn mình được ở lại ahhhh!
“Sao không nói? Không muốn à?” Bàng Suất vừa duỗi người vận động vừa nhìn Đóa Lai.
“Được ạ, dù sao em về cũng không có gì làm, đúng rồi…Anh ăn cơm tối chưa?” Đóa Lai nhìn chằm chằm Bàng Suất, giọng nói ân cần kia làm cho trong lòng Bàng Suất cảm thấy vô cùng ấm áp, nhẹ giọng nói: “Anh ăn với Thường Hồng ở ngoài rồi.” Nói xong, Bàng Suất xoay người vào phòng ngủ: “Lai thần tài, anh lăn lộn cả ngày ngoài đường, giúp anh xoa bóp chân được không?”
“Dạ.” Đóa Lai lập tức theo vào, Bàng Suất đã nằm trên giường, nhẹ nhàng duỗi chân.
Đóa Lai lại gần, ngồi cạnh Bàng Suất nhẹ nhàng xoa bóp.
“Mạnh thêm tí nữa…Chỗ đó đó…Thoải mái.” Hai mắt Bàng Suất nhắm lại, nhẹ nhàng nâng lên khóe miệng: “Lai thần tài, em rất giống một người trước kia anh quen.”
Đóa Lai đột nhiên nhớ đến bức ảnh chụp kia, vừa bóp vừa nói: “Rất giống à?”
Bàng Suất mỉm cười: “Cực kì giống, nhất là tính cách, lúc nào cũng ngốc ngốc nghếch nghếch, nhưng mà khiến người ta vô cùng thích thú.” Bàng Suất mở to mắt nhìn Đóa Lai, nói: “Hiện tại anh rất có hứng thú với em.”
*Từ khúc này tui xin phép đổi luôn xưng hô vì soft quá chịu hong nổi :((((
Đóa Lai vui vẻ nói: “Thật hay giả vậy? Hay là vì em giống người kia nên khiến anh thích thú vậy?”
“Đm, anh là loại người này à?” Bàng Suất xoay người đánh Đóa Lai một cái, nhưng mà rất nhẹ, lúc Bàng Suất thu tay thì lại nói tiếp: “Lai thần tài, anh giới thiệu đối tượng cho em nha?” Bàng Suất vừa dứt lời, Đóa Lai liền sững người, niềm vui sướng mới vừa rồi trong chớp mắt đã biến mất không còn chút tung tích.
“Anh đừng chọc em nữa, em chưa nghĩ đến việc tìm người yêu đâu.” Đóa Lai hít hít mũi, cúi đầu giúp Bàng Suất xoa bóp chân.
Bàng Suất nhìn thấy vẻ mặt Đóa Lai biến hóa thất thường, nhịn cười nói: “Lai thần tài, anh có câu này muốn hỏi em lâu rồi, nhưng không biết phải hỏi như thế nào.”
Đóa Lai như trước vẫn cúi đầu: “Hỏi gì ạ?”
Bàng Suất ho khan vài tiếng, trầm giọng hỏi: “Không phải em có ý với anh đó chứ?”
Đóa Lai bị dọa đến run, ngẩng cao đầu nhìn Bàng Suất: “Anh nói gì cơ?”
Bàng Suất cười: “Không có gì đâu, trong phòng chỉ có mình anh và em thôi, nói thật cho anh biết, có phải em có ý với anh đúng không?”
Đóa Lai rất muốn nói cho Bàng Suất biết suy nghĩ trong lòng mình nhưng cậu không chắc chắn, nếu như nói ra, chỉ sợ từ nay về sau ngay một tiếng “anh” cậu cũng chẳng còn tư cách để gọi. Cho nên Đóa Lai không thể mạo hiểm, cậu tình nguyện giống như trước đây, âm thầm theo dõi hắn.
“Sao im vậy, nói gì đi.” Bàng Suất thúc giục.
Đóa Lai nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cười ngốc, nói: “Có thể có ý gì cơ chứ, thì em cũng có hứng thú với anh như anh có hứng thú với em thôi.”
“Đm.” Bàng Suất không còn cách nào khác chỉ lắc lắc đầu, nằm nằm sấp trên giường: “Xoa bóp tốt lắm.”
Đóa Lai lén thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó tiếp tục giúp Bàng Suất xoa bóp chân, sau một lúc lâu, Bàng Suất thế mà lại ngủ mất tiêu, Đóa Lai nhẹ nhàng khều khều hắn: “Anh ngủ à?”
“Hửm?” Bàng Suất mơ màng lên tiếng: “Mấy giờ rồi?”
Đóa Lai vội đưa mắt nhìn đồng hồ: “Hơn mười giờ.”
“Ngủ đi, mai còn có việc.” Bàng Suất lập tức trở mình, để dành cho Đóa Lai một chỗ nằm.
Đóa Lai đứng dậy: “Em đi tắm một cái đã.”
“Khoan tắm đã, mai rồi tính sau. Tắt đèn đi.”
Đóa Lai nào dám cãi lại lời Bàng Suất, tắt đèn rồi đứng ở trong phòng tối cởi quần áo, nhẹ tay nhẹ chân leo lên giường. Cánh tay Bàng Suất vẫn còn duỗi thẳng trên giường, Đóa Lai thăm dò, hỏi: “Anh, tay của anh cấn chỗ nằm của em mất rồi.”
Bàng Suất đáp lời: “Bớt nói nhảm, nằm xuống đi.”
Đóa Lai rụt cổ, chậm rãi nằm xuống, gối lên tay Bàng Suất.