Một đêm trôi qua, Đóa Lai vốn tưởng rằng sẽ có chuyện gì đó thú vị diễn ra, ai ngờ trên thực tế lại chẳng có gì đặc biệt, Bàng Suất chỉ thân thiết ôm cậu ngủ mà thôi. Đóa Lai đương nhiên không cam lòng, cũng có lần cố ý đụng vào Bàng Suất nhưng đều thất bại, chuyện này không thể không khiến cho Đóa Lai nghĩ rằng, chuyện xảy ra ngày đó chỉ là do Bàng Suất xoay rượu, bởi vì nhịn quá lâu nên mới làm thế với cậu.
Nhưng mà Đóa Lai cũng không nổi giận, dù sao cũng chiếm được tiện nghi rồi, sau này muốn làm gì thì làm, nếu Bàng Suất muốn thì cậu chắc chắn sẽ giúp hắn!
Đóa Lai gối đầu lên tay Bàng Suất ngủ, chừng hơn mười hai giờ khuya, Đóa Lai mơ mơ màng màng nghe được ngoài cửa sổ truyền đến tiếng vang. Đóa Lai nhắm mắt lại cẩn thận nghe một chút, quả thật là có âm thanh từ ngoài cửa truyền đến, Đóa Lai quay đầu nhìn Bàng Suất đang ngủ say, chậm rãi đứng dậy xuống giường, nhẹ tay nhẹ chây đi về phía cửa sổ phía trước. Đột nhiên, một tia sáng đỏ lướt qua mắt cậu, từ lúc nào mà phòng của cậu đã sáng đèn, Lương Sinh đứng trước cửa sổ khoa tay múa chân vui sướng chỉ chỉ cửa.
Đóa Lai hiểu ý Lương Sinh, rón rén rời khỏi phòng ngủ, lúc mở cửa còn cổ ý nắm chặt tay nắm cửa đề phòng phát ra tiếng.
“Hắn có phát hiện không đó?” Cửa vừa mở, Lương Sinh hé đầu qua khe hở.
Đóa Lai ra khỏi cửa, cười nói: “May mà tớ thông minh, nếu không chắc chắn bị phát hiện rồi, còn có…” Đóa Lai cẩn thận liếc nhìn vào trong phòng, nói tiếp: “Vừa rồi cậu dùng đá ném vào cửa sổ à?”
“Không có, tớ dùng cúc áo, mặc dù phát ra tiếng nhỏ nhưng tớ tin chắc rằng cậu sẽ nghe được!” Lương Sinh vui vẻ nói.
Đóa Lai vỗ vỗ ngực: “Vừa rồi cậu hù tớ sợ chết đi được, không nói chuyện với cậu nữa, quay về phòng ngủ đi.” Đóa Lai lại cẩn thận liếc vào phòng, trước khi vào nhà cùng Lương Sinh trao đổi ánh mắt, sau đó đóng cửa lại.
Trong phòng là một mảnh tối đen, Đóa Lai cố gắng lách qua mấy cái ghế, nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng ngủ.
Đóa Lai vừa mới đến cửa phòng ngủ, còn chưa kịp bước chân vào thì một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, Đóa Lai bị dọa đến phát run, há miệng hô to: “Ôi mẹ ơi…”
Đóa Lai hét rất lớn, lúc này Bàng Suất bật đèn nhìn cậu: “Em không ngủ đi mà làm gì thế?”
“Em…Em đi vệ sinh…” Đóa Lai nghĩ thầm, may mà quay lại sớm một tí, không là ăn hành rồi.
Bàng Suất quan sát Đóa Lai, cười: “Anh còn nghĩ em đi ăn trộm đến nơi.” Bàng Suất đưa tay nhéo má Đóa Lai, dùng sức kéo cậu lại: “Lên giường ngủ đi.” Nói xong, Bàng Suất đi đến phòng vệ sinh.
Đóa Lai chột dạ “vâng” một tiếng, vội leo lên giường, nằm trong chăn đợi Bàng Suất trở về.
Sáng sớm hôm sau, Đóa Lai thừa dịp Bàng Suất đang ngủ say thì ra khỏi cửa, ở siêu thị gần nhà mua một kí gạo cùng hai cục dưa muối. Sau khi trở về liền ở trong bếp loay hoay nửa tiếng, nấu một nồi cháo nhỏ, dưa muối cắt thành từng miếng nhỏ xếp ra dĩa, lưng đưa về phía cửa. Đúng lúc cậu bận chết đi được, Bàng Suất xuất hiện, hắn tựa người trên cửa, miệng hút thuốc cười nói: “Mấy giờ rồi?”
Đóa Lai hết hồn, quay đầu cười ngốc: “Hơn bảy giờ rồi.”
Bàng Suất gãi gãi đầu: “Làm món ngon gì đấy?”
Đóa Lai cười chỉ vào bếp: “Cháo.”
Bàng Suất gật gật đầu: “Anh đói bụng thật, múc cho anh một chén nếm thử trước một miếng đi.” Bàng Suất đến trước bàn ở trong phòng khách ngồi xuống, đợi lúc Đóa Lai đem cháo và dưa muối thái miếng đặt lên bàn, Bàng Suất cúi đầu nhìn, vừa thấy liền ngây cả người.
“Sao vậy?” Đóa Lai không hiểu hỏi.
Trong lòng Bàng Suất vô cùng nghi ngờ nhưng không nói ra: “Không có gì.” Bàng Suất cầm đũa lên, gắp một miếng dưa muối bỏ vào trong bát, múc từng ngụm ăn.
“Ngon không?” Đóa Lai cười hỏi.
Bàng Suất gật gật đầu: “Hương vị không tệ.” Nói xong, Bàng Suất cầm chén đưa cho Đóa Lai: “Ăn một chén đi.”
“Vâng, anh cứ ăn đi.” Đóa Lai cầm chén đi vào bếp.
Bàng Suất nhìn chằm chằm Đóa Lai đi vào trong bếp, trong lòng càng thêm nghi ngờ, mặc dù món cháo ăn với dưa muối này rất phổ biến, nhưng hương vị mỗi nơi lại khác nhau, hắn nhớ đến đêm hôm đó, Lương Sinh ở phòng bên cạnh cũng cho hắn một nồi cháo dưa, so với hương vị hôm nay không khác gì nhau, nhất là dư muối, đúng là giống nhau như đúc.
“Anh, không phải anh nói hôm nay có chuyện sao?” Đóa Lai bưng cháo từ trong bếp đi ra, lúc đến bên cạnh Bàng Suất, hỏi tiếp: “Chuyện gì vậy ạ?”
Bàng Suất vừa ăn cháo vừa nói: “Hôm nay Thường Hồng đi, anh đi tiễn chị ấy.”
“Em cũng đi tiễn chị ấy.” Từ lúc Đóa Lai biết Bàng Suất và Thường Hồng không có ý tứ đó, Đóa Lai đối với Thường Hồng cũng rất thoải mái.
“Thôi em đừng đi, cơm nước xong thì đến tiệm đi.” Bàng Suất cúi đầu ăn cháo, thuận miệng hỏi: “Chuyện tối qua anh nói với em, em nghĩ kĩ chưa?”
Đóa Lai giật mình: “Nghĩ cái gì kĩ cơ ạ?”
Bàng Suất cười miễn cưỡng: “Là chuyện anh giới thiệu đối tượng cho em ấy.”
“Em không cần đâu, đừng nhắc đến chuyện này nữa.” Đóa Lai vội xua tay, vì để tránh Bàng Suất kiếm chuyện tiếp nên cậu đứng dậy: “Anh ăn đi, em đi rửa mặt đánh răng.”
Bàng Suất nhìn dáng vẻ bối rối của Đóa Lai, cười: “Ở đây không có bàn chải cho em, em đánh răng bằng cách nào hửm?”
Đóa Lai ở trong nhà vệ sinh bực bội nói: “Lấy đầu ngón tay không được à?” Đóa Lai nói như vậy cũng làm như vậy thật, đầu tiên cậu rửa sạch tay, sau đó nặn kem đánh răng lên đầu ngón tay, đưa vào miệng chà tới chà lui, lúc cậu cúi đầu súc miệng, Bàng Suất đứng ở cửa trêu chọc: “Em lấy đầu ngón tay đánh răng thật à?”
Đóa Lai quay đầu nhìn hắn một cái: “Ừm, trước kia em đi học đều đánh răng bằng cách này.”
“Anh thử đi rồi biết.” Đóa Lai rửa mặt, rửa sạch xong thì lấy khăn lau lau mặt, thuận tiện còn ngửi mùi trên đó, có mùi hương nhàn nhạt rất dễ chịu.
“Lai thần tài, anh phát hiện ra một chuyện.” Bàng Suất vui vẻ nói.
Đóa Lai móc khăn lại chỗ cũ, nghi ngờ nói: “Chuyện gì ạ?”
“Hình như càng ngày em càng không sợ anh nhỉ, không giống như lúc em vừa tới tiệm, thấy anh cũng không dám nói chuyện.” Bàng Suất vừa cười vừa quan sát Đóa Lai: “Xem ra là anh đối với em tốt quá nên em tùy tiện vậy đúng không?”
Đóa Lai trừng mắt, cẩn thận nhớ lại, hình như là đúng như vậy thật: “Bây giờ em cũng sợ anh mà.” Đóa Lai ngẩng đầu nhìn Bàng Suất cười ngốc.
“Đm.” Bàng Suất đá Đóa Lai một cái: “Biến đi, anh còn phải đánh răng rửa mặt, ra ngoài ăn sáng đi.”
“Em đi đây nha.” Đóa Lai đi tới cửa, sau đó lại lui lại: “Em đi thật đó nha.” Đóa Lai bước hai bước, sau đó lại lui: “Lần này em đi thật đó nha.”
Bàng Suất hừ một tiếng, quay ngoắc đầu lại: “Em ngứa đòn phải không?”
Đóa Lai rụt cổ lại, cười to chạy ra ngoài.
Bàng Suất nhìn cửa, không còn cách nào khác chỉ biết cười cười.
Bởi vì hôm qua Bàng Suất dẫn Thường Hồng đi bộ dạo phố cho nên không lai xe, mà Thường Hồng lúc 10 giờ sẽ bắt tàu hỏa đi Quảng Châu nên 9 giờ rưỡi Bàng Suất phải đến đón, Đóa Lai theo Bàng Suất ra khỏi cửa, hai người bắt hai chiếc xe khác nhau, cũng chạy đi theo hai hướng khác nhau.
Đóa Lai tranh thủ trên đường đến tiệm thì ghé tiệm ảnh, cậu cần phải rửa mấy bức hình chụp được trong mấy ngày vừa rồi, nhưng mà mấy bức ảnh đó cũng chẳng phải trong sáng gì cho cam nên cậu cũng do dự một hồi lâu trước cửa tiệm, sau đó mới lấy hết dũng khí đi vào. Thực tế chứng minh Đóa Lai suy nghĩ quá nhiều, mục đích của mấy tiệm ảnh này là kiếm tiền, cho dù ảnh của bạn có chụp cái quái gì đi chăng nữa thì chỉ cần trả tiền thì người ta cũng sẽ làm.
Sau khi Đóa Lai rời tiệm ảnh thì đến tiệm massage, cậu hết sức phấn khởi vào cửa, liền nhìn thấy ở đại sảnh tất cả nhân viên đều xếp thành hàng dọc, mà đứng đầu bọn họ đương nhiên là Chúc Khải.
“Được rồi, nếu không có gì thì cứ như vậy đi, ngoại trừ nhân viên giao tiếp thì mọi người đi được rồi.” Chúc Khải vừa mới ra lệnh, nhóm nhân viên rời đi, chỉ còn lại nhóm mỹ nữ giao tiếp ở lại.
“Các cô cũng đừng có rảnh quá, đi tới cái bàn dựng trước cửa ngồi đi, tôi cũng không tin, bố mày có thể sợ hắn?” Trong mắt Chúc Khải gần như phụt ra tia lửa giận, sau đó lại quay sang hỏi Côn Tử đứng cạnh: “Lai thần tài đến chưa?”
“Đến rồi đây.” Đóa Lai nghe Chúc Khải gọi tên, đứng sau đám người giơ tay lên.
Chúc Khải xụ mặt, nói: “Bỏ qua anh Bàng của cậu đi, hôm nay cậu phải nghe tôi chỉ huy, hiện tại vào bên trong tìm vài nhân viên phục vụ tràn đầy sức sống kêu họ ra bàn trước cửa ngồi đi.”
Đóa Lai giật mình: “Để làm gì ạ?”
“Hỏi nhiều vậy để làm gì, kêu cậu làm thì làm đi, nhanh lên.”
Đóa Lai nhún vai, nghe lời Chúc Khải lên lầu, ở trong phòng lôi mấy tên nhân viên mặt mũi nhanh nhẹn xuống lầu ngồi vào bàn trước cửa ra vào tiệm.
Đóa Lai cũng không biết mục đích của Chúc Khải là gì, vừa hay Côn Tử đi qua, cậu vội vàng chặn hắn, vui vẻ hỏi: “Anh Côn Tử, anh nói cho em biết anh Khải kêu chúng ta làm vậy là có mục đích gì không?”
Côn Tử nhịn cười, đưa tay chỉ chỉ tiệm massage vừa mới khai trương ở đối diện.
Đóa Lai quay đầu nhìn về phía đối diện, vừa nhìn một cái cậu đã ngẩn hết cả người, bởi lẽ tiệm massage mới kia cũng đầy người ngồi trước cửa, mà toàn là những cô gái đẹp mĩ miều.
“Làm gì vậy trời?” Đóa Lai kinh ngạc.
Nói xong, Chúc Khải từ ngoài đi vào, vô cùng đắc ý nhìn đối diện: “Đm, tên nhóc Thiết Quân kia muốn chơi với bố? Bố chơi đến chết mày!” Chúc Khải liếc Đóa Lai một cái, tiếp tục nói: “Để cho bọn họ nhìn mà xem, tiệm chúng ta không những chỉ có mỹ nữ mà còn có con trai tiếp khách nữa.”
Đóa Lai nghe Chúc Khải nói liên ti tù tì nửa ngày cũng không hiểu y đang nói gì, đợi y nói xong cậu mới được khai sáng, liền xoay người chuẩn bị chuồn.
Đóa Lai lo lắng: “Em không muốn tiếp khách đâuuuu!!!!”
“Đm, tôi còn chưa nói mà, có điều tôi còn định cho cậu là bộ mặt của tiệm đó!” Chúc Khải tức giận nhìn Đóa Lai: “** má, cậu không muốn à? Chẳng lẽ cậu cam tâm nhìn tiệm massage mà anh Bàng của cậu cực khổ ngày đêm khai trương đóng cửa à?”
Đóa Lai nhíu mày, nghiêm mặt hỏi: “Nghiêm trọng như vậy ạ?”
“Nói nhảm, không nghiêm tọng thì tôi có thể bày ra đủ thứ hạ sách này sao?” Chúc Khải nhìn qua đối diện: “Tên nhóc Thiết Quân này hôm nay liền mang mấy cô em đến trước cửa ngồi, cái này không phải là ra uy sao, ý của hắn chính là chúng ta không có mỹ nữ chứ còn gì?”
Đóa Lai tưởng tượng đến Bàng Suất vất vả lắm mới khai trương được tiệm massage này, liền không kiềm lòng được nên đồng ý, cậu lại ngồi xuống trước cửa, ngẩng cao đầu, ngực ưỡn ra, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Lúc này, Thép Quân ngồi ở trong tiệm massage của mình nhâm nhi uống trà, thưởng thức cảnh này.
Đóa Lai dù sao cũng không nghĩ rừng cậu ngồi vậy đã hơn ba tiếng đồng hồ, một ít cô gái cũng ngồi không vững nữa, một chiếc taxi lái vào, cuối cùng dừng trước cửa tiệm.
Bàng Suất vừa xuống xe nhìn thấy cảnh này thì lông gà nổi hết cả lên, lúc hắn thấy trong đám người này còn có Đóa Lai, ngay lập tức trầm mặt: “Lai thần tài, em ngồi đây làm cái gì?”
Đóa Lai vội vàng chạy lại, nhỏ giọng kể hết chuyện từ đầu đến cuối cho Bàng Suất nghe,
Sau khi nghe Đóa Lai giải thích õng, Bàng Suất quay đầu nhìn tiệm massage vừa mới khai trương đối diện, sau đó nói với Đóa Lai: “Em đi theo anh.”
Đóa Lai vâng một tiếng rồi đi theo Bàng Suất, lúc này Chúc Khải đang ngồi ở trên ghế sô pha chơi bài với Côn Tử, Bàng Suất sải bước lại gần, bình tĩnh nói: “Mày bảo Lai thần tài ngồi ở bên ngoài?”
Chúc Khải nhìn chằm chằm mấy lá bài, không thèm ngẩng đầu: “Ờ, tao bảo đó, có gì không?”
“Em ấy không phải là món hàng, mày cho em ấy ngồi ngay cửa là có ý gì?” Bàng Suất vô cùng tức giận, hoàn toàn không có bộ dáng vui cười bình thường.
Chúc Khải sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Bàng Suất, mở mắt hiếu kì nói: “Tao cho cậu ấy làm bộ mặt của tiệm mà mày còn tức giận với tao?”
Bàng Suất hít sau một hơi: “Đm, lần sau bớt bày ra mấy cái ý xàm này đi.” Nói xong, Bàng Suất xoay người nhìn Đóa Lai: “Đi lên lầu đi, đợi lát nữa anh lên sau.”