Xuẩn Xuẩn Dũ Động

Chương 29: Đóa Lai VS Hoa Kì – Bàng Suất VS Trang Hào



Bàng Suất đơn giản chỉ muốn chọc Đóa Lai, ai ngờ đã trở thành thói quen. Bàng Suất lại càng sớm biết Đóa Lai thích hắn, nhưng từ khi nào thì hắn không biết. Bàng Suất nâng khóe miệng, híp mắt cười, hình như cũng lâu rồi nhỉ?

“Anh?” Đóa Lai thấy Bàng Suất không nói lời nào, nhẹ kêu một tiếng.

“Hửm?” Bàng Suất nhìn Đóa Lai, cười: “Sao?”

Đóa Lai bị Bàng Suất nhìn như vậy, mặt liền nóng lên, vội xoay sang một bên nói: “Không có gì.”

Bàng Suất ngáp một cái, nhắm mắt nói: “Lai thần tài, anh muốn ăn trái mũi ruột, mai trên đường về mua cho anh ăn đi.”

Đóa Lai nhớ đến ngày Bàng Suất mới chuyển đến hình như cậu cũng lấy trái mũi ruột ném hắn thì phải.

Đóa Lai nhịn cười: “Ừm, sáng mai em ra chợ mua cho anh.”

Bàng Suất chép chép miệng: “Lai thần tài tốt quá đi.”

Đóa Lai lúc này cũng không rảnh rỗi gì, tiếp tục giúp Bàng Suất cạo râu.

“Lai thần tài, em bóc trái mũi ruột được không?”

Đóa Lai vừa nghe xong liền phấn khích: “Được được, trước kia em có bóc ra được nè.”

Bàng Suất nhếch miệng cười nói: “Trước đây anh cũng thử bóc vỏ ra nhưng lần nào cũng bị bể, sau đó anh tức quá cho thẳng vào miệng nhai luôn.”

Đóa Lai vui vẻ nói: “Anh nhìn tay anh ngón nào ngón nấy cũng thô thế kia, dù không bị bóc ra bể cũng bị bóp nát.”

“Đm, em dám nói anh vậy luôn!” Bàng Suất xoay người, không cho Đóa Lai cạo râu nữa: “Mệt rồi, anh ngủ chút đây.”

“Ừm.” Đóa Lai không nói chuyện, cúi đầu nhìn Bàng Suất.

Bàng Suất vừa chợp mắt Đóa Lai cũng nằm xuống ngủ theo, lúc lão Đóa trở về nhìn một cái, thấy hai người đang ngủ say nên không quấy rầy, đi xuống làm việc.

Đóa Lai mơ một giấc, một giấc mơ cực kì dâm đãng.

Trong mơ, Đóa Lai dùng miệng giúp Bàng Suất, Bàng Suất cúi đầu người, tự lúc nào, Bàng Suất đã đâm vào, Đóa Lai không cảm thấy đau đớn chút nào, ngược lại vô cùng hưng phấn. Bàng Suất giống như cưỡi trên người cậu, dùng sức đâm. Đóa Lai bị hắn dồn vào tường, cậu quay đầu đối diện với mặt tường, càng lúc hắn càng dùng lực, Đóa Lai thậm chí còn sinh ra ảo giác bản thân bị đâm xuyên qua tường, đâm thật sâu.

Đóa Lai mơ mãnh liệt như vậy, ngửa đầu há to miệng, đúng lúc đang mơ thấy cảnh nóng, Đóa Lai đột nhiên nghe Bàng Suất mắng một tiếng: “Vãi l…”

Đóa Lai ngay lập tức choàng tỉnh, nhìn thấy Bàng Suất đang ngồi ở đối diện vui vẻ nói: “Lai thần tài, người anh em của em cương cũng không nói với anh một tiếng, mém tí nữa là chọc vào người anh rồi.”

Đóa Lai vội cúi đầu nhìn, lúc thấy cảnh kéo cờ, Đóa Lai lúng túng nói: “Em đang ngủ…” Lúc này, Đóa Lai cảm giác đau đớn, méo miệng: “Đau chết đi được.”

“Có phải mơ thấy cái gì không?” Bàng Suất híp mắt cười.

Đóa Lai xấu hổ dời lực chú ý, lúc này cảm giác nóng bức trong người cũng giảm đi một nửa, gật đầu nói: “Ừm, nằm mơ.”

“Ai ui, mơ thật à? Mơ thấy gì đó?”

Đóa Lai ngúc ngoắt đầu: “Mơ thấy làm chuyện đó với một em gái vô cùng xinh đẹp.”

Bàng Suất bĩu môi: “Đm, đúng là chỉ có mơ em mới dám làm chuyện đó.” Bàng Suất đứng lên, duỗi lưng nói: “Em tự mình chơi đi, anh xuống dưới phụ ông.”

Nhìn thấy bóng dáng của Bàng Suất, Đóa Lai xém nữa muốn nói sự thật cho hắn nghe, đúng thật em mơ hai người quấn nhau, nhưng mà…Cậu không dám nói đâu.

Buổi tối, Bàng Suất lăn lộn trong bếp phụ giúp lão Đóa cả buổi, hầm một tô xương, bên trong còn hầm thêm cả dậu, miến, còn có bắp nữa, vô cùng thơm. Lúc ăn cơm, Đóa Lai ăn đến tận hai bát, miệng dính đầy dầu mỡ. Trong lúc đó, lão Đóa và Bàng Suất đều đã thương lượng sẽ cho Đóa Lai ăn hết xương hầm, trong chốt lát nguyên một tô bự đều bị Đóa Lai ăn sạch, Đóa Lai trộm nhìn Bàng Suất. Tuy rằng hắn đang tán gẫu với lão Đóa nhưng ánh mắt dường như luôn để ý đến Đóa Lai nên hắn đương nhiên biết từng cử chỉ hành động của cậu.

Ăn xong, Đóa Lai no căng bụng, trong lúc đợi thức ăn tiêu hóa, lão Đóa nổi hứng rủ Bàng Suất chơi cờ vua, hay nói cách khác lão Đóa muốn giữ chân Bàng Suất nên liên tiếp năm ván đều cho hắn thắng, hắn có thể không hăng hái chơi tiếp?

Mặc dù thời gian quen nhau không dài nhưng Bàng Suất để lại cho lão Đóa ấn tượng càng lúc càng tốt, tên nhóc này nhìn qua thì không giống người tốt nhưng bản chất lại không tệ chút nào, điều quan trọng nhất là, hắn lại đối xử với đứa cháu nội độc đắc của ông rất tốt.

Ban đêm, lúc chuẩn bị đi ngủ, Đóa Lai cố ý muốn lên ngủ với Bàng Suất trên sân thường, lão Đóa cũng không còn cách nào khác đành phải đem thêm mền lên cho hai người, Bàng Suất thấy Đóa Lai uống xong thuốc liền chủ động kéo Đóa Lai lại gần ôm chặt vào trong lòng.

“Đừng lộn xộn.” Bàng Suất nhắm mắt nói, hai cánh tay lại càng siết chặt.

Đóa Lai muốn trở mình nhưng hiện tại không dám, thành thành thật thật nằm yên trong lòng Bàng Suất, nhỏ giọng nói: “Anh, anh đừng xem em như con gái vậy chứ.”

Bàng Suất vui vẻ nói: “Đm, đương nhiên em không phải rồi, gái gú cái gì, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ đi.”

Đóa Lai đảo mắt: “Anh, anh Khải có nói trước đây hai người cùng nhau chịt chịt, thật ạ?”

“Ừm.” Bàng Suất nuốt nước miếng, nói: “Lúc ấy anh thích xem phim nóng, trong nhà có đủ loại đĩa CD, không có việc gì làm thì anh mở lên xem.”

Đóa Lai kinh ngạc hỏi: “Ba mẹ anh không quan tâm hả?”

“Quản sao được mà quản.” Bàng Suất vẫn nhắm mắt, nói: “Ba anh thì mặc kệ anh, còn mẹ anh thì không quản được anh.”

Đóa Lai ừ một tiếng, do dự một hồi mới dám vươn tay, nhẹ nhàng vuốt eo Bàng Suất, chậm rãi kéo một đường đi xuống, thẳng đến lúc chạm vào chỗ ấy, Bàng Suất đột nhiên nói: “Đừng quậy nữa, mau ngủ đi.”

Đóa Lai tắt nắng hoàn toàn, lúc nhắm mắt lại, Bàng Suất đột nhiên trở mình, nâng đùi nhét vào giữa hai chân Đóa Lai, còn cố ý huých nhẹ vào chỗ đó, cười: “Không cương à?”

Đóa Lai ngừng thở: “Còn đau lắm.”

Bàng Suất cười cười: “Ngủ đi.”

Nói xong câu đó Đóa Lai đợi lâu ơi là lâu cũng không thấy hắn nói thêm gì, nhẫn nhịn nửa ngày, cậu cảm thấy mệt mỏi, đi vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.

Sáng sớm hôm sau, Đóa Lai nhân lúc Bàng Suất chưa tỉnh liền đi chợ mua vài cân mũi ruột, lúc trở về đã thấy Bàng Suất đang đánh răng.

“Anh, em mua trái mũi ruột cho anh nè.”

Bàng Suất xúc miệng: “Ừm, chuẩn bị một chút rồi xuất phát.”

“Biết rồi.”

Bởi vì Đóa Lai theo Bàng Suất về nhà ông của hắn cho nên vô cùng phấn khích, lúc xuất phát tim Đóa Lai đập thình thịch liên hồi. Trên đường đi, Bàng Suất điện cho Chúc Khải nhờ y chăm nom tiệm vài ngày, sau đó nói chuyện phiếm một chút rồi tắt máy.

“Anh, có phải nhà anh có rất nhiều tiền đúng không?” Đóa Lai vui vẻ nói.

Bàng Suất quay đầu nhìn cậu: “Nhà của anh làm đ gì mà có tiền, nghèo chết mọe đi được.”

“Em không tin.”

Bàng Suất dở khóc dở cười nói: “Anh kể cho em nghe, tiền của anh dồn hết vào Kim Đế Huy Hoàng cả rồi, lần kinh doanh này lỗ chết đi được, có khi anh phải đi ăn xin mất.”

“Sao có thể vậy được?”

“Sao lại không có thể? Đời người thất thường, việc đời khó đoán, lỡ như có một ngày anh nghèo túng thật, chắc đến lúc ấy anh phải giao em lại cho anh Khải rồi.” Bàng Suất thở dài.

Đóa Lai vội vàng: “Em không chịu đâu, mặc dù em không có nhiều tiền nhưng nhất định em sẽ không để anh đi ăn xin.” Đóa Lai nghĩ thầm, nếu anh không có tiền thì em nuôi anh, tiệm cây cảnh không kiếm được tiền thì em ra ngoài tìm việc làm, tóm lại em nhất định sẽ không để anh chịu đói!

Bàng Suất nghe được lời này thì trong lòng vô cùng ấm áp, đột nhiên hắn lại nhớ đến Hoa Kì từng vì Trang Hào mà nhảy xuống hầm.

“Được, anh nhớ kỹ mấy lời này, đừng đến lúc đó giả vờ không quen anh đó!”

Đóa Lai vỗ ngực nói: “Em cam đoan nhỡ kỹ anh!” Cả đời này đều nhớ kỹ.

Vài tòa nhà nhỏ dần hiện lên, Bàng Suất đạp ga tăng tốc. Đóa Lai ngồi ở ghế phụ không ngừng nhìn xung quanh thành phố nhỏ xa lạ này, đây chính là nơi Bàng Suất lớn lên.

“Anh, anh ở khu nào vậy?” Đóa Lai nhìn biển hướng dẫn trước mặt.

“Khu Thiết Đông.”

“Khu Thiết Đông?” Đóa Lai nở nụ cười: “Bảo sao anh Khải lại gọi anh là Thiết Đông Tiểu Bá Vương, thì ra là do hay bắt nạt người ở đây đúng không?”

Bàng Suất cười: “Đm, đừng nghe hắn bóc phét.”

Đóa Lai nhìn về bảng hướng dẫn, tò mò nói: “Phía trước đâu phải là khu Thiết Đông?”

“À, phía trước là khu Hướng An.” Bàng Suất phanh xe, dần dần đến cạnh một siêu thị ở khu Hướng Anh, hắn đậu xe ven đường, quan sát một chút, lập tức hét to: “Tao nói mày đó Trang Hào, mày khiêng mấy cái chậu bự vậy làm l gì đấy?”

Trang Hào nghe được giọng nói quen thuộc, vội nhìn ra cửa: “Đm, còn tưởng là ai, thì ra Bàng Tứ Gia đã trở lại.” Trang Hào đặt mấy cái chậu xuống đất, mang dép lê đi ra, đến cạnh Bàng Suất quăng cho hắn một điếu thuốc, sau khi châm thuốc thì nói: “Sao về vậy?”

Bàng Suất cười: “Trong nhà có chuyện, nhân tiện ghé đây xem mày với Hoa chó con.” Nói xong, Bàng Suất lại nhìn quanh hỏi: “Hoa chó con đâu?”

“Đừng nhắc tới em ấy nữa.” Trang Hào ở trần, giận dữ nói: “Không biết là ai rủ em ấy đi câu cá, ai ngờ câu được mấy cái chậu này, mày xem mấy cái này cũng đâu dùng được, cuối cùng Hoa chó con nghĩ cái quái gì đấy kêu tao đem đi bán, mười lăm đồng một kí, tao đang chuẩn bị đi bán đây.”

Trang Hào nửa năm trước béo lên không ít, rốt cuộc sau sáu tháng không gặp liền ốm lại, body chuẩn lại như trước đây.

Đóa Lai ngồi trên xe lén nhìn, nghĩ thầm, đám bạn nam của Bàng Suất ai cũng đẹp trai.

“Đm, ai ngồi trong xe mày đấy?” Trang Hào cúi đầu nheo mắt nhìn.

Bàng Suất vô cùng đắc ý nói: “Lai thần tài, đệ của tao”

“Lai thần tài? Tên hay nhờ.” Trang Hào vỗ bụng lại gần, khom lưng nhìn, cười nói: “Đang chơi à?”

Bàng Suất chặn họng Đóa Lai: “Đm, mày nghĩ cái l gì trong đầu đấy?”

Trang Hào bĩu môi, chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì thấy Hoa Kì chạy lại: “Anh, sao anh còn chưa đi…” Hoa Kì chưa nói dứt lời thì thấy Bàng Suất, cậu phấn khích chạy lại gần, ngây ngô cười nói: “Anh về rồi? Sao về thế?”

Đóa Lai nghe giọng Hoa Kì thì ló đầu ra, lúc nhìn thấy mặt Hoa Kì, cậu lập tức nhớ đến bức ảnh chụp trong điện thoại kia, thì ra…Chính là người này.

Bàng Suất nâng tay xoa đầu Hoa Kì: “Hoa chó con, buổi tối kì cọ cho anh không?”

“Cái ** má mày.” Trang Hào nóng nảy: “Bàng Suất, tao còn sống nha mày, ai cho mày đòi vợ tao tắm kỳ cho mày, tìm tao vì chuyện này hả?” Trang Hào giơ nắm đấm.

Bàng Suất lui vài bước, khoa tay múa chân: “Chứ không vì chuyện này thì vì chuyện gì ba?”

Đóa Lai vừa thấy Bàng Suất chuẩn bị quýnh lộn, không nói nhiều liền mở cửa xe nhảy xuống, vội đứng cạnh Bàng Suất.

Trang Hào hú hồn ra mặt, lấy lại tinh thàn cười nói: “Thân thể nhỏ bé của cậu chớ dại mà tham gia, đi chơi với Hoa chó con đi.”

Đóa Lai biết rõ Bàng Suất đang đùa với Trang Hào, nhưng đứng cạnh Trang Hào còn có Hoa Kì, rõ ràng Bàng Suất đang bất lợi, cho dù đùa giỡn cũng phải có khí thế.

Đóa Lai đứng bên cạnh Bàng Suất, cười ngây ngô: “Anh, em đói.”

Trang Hào nghe lời này, lập tức hiểu chuyện, nói với Hoa Kì: “Hoa chó con, đây là bạn của Bàng Suất, tên là Lai thần tài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.