Không biết có phải do Đóa Lai cảm giác hay không mà cậu cảm thấy thời tiết dạo này nóng lên một chút, buổi tối cậu và Hoa Kì ở trong bếp bận rộn, Bàng Suất và Trang Hào đã đem bàn ghế ra xếp trước cửa siêu thị, vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm, không biết từ lúc nào lại có thêm người nhập bọn.
Đóa Lai thừa dịp đi đổ nước thì nhìn thoáng qua, sau khi trở vào trong bếp thì hỏi Hoa Kì: “Người kia là ai vậy?”
Hoa Kì cắt gan lợn, cười nói: “Quách Tĩnh, anh em tốt của Trang Hào.”
Đóa Lai nhịn không được liền cười: “Tên hay thật nhỉ, Tĩnh ca ca.” (Quách Tĩnh là tên nam chính trong ‘Thần điêu đại hiệp’ của Kim Dung lão sư nên Đóa Lai cảm thấy khá buồn cười đó =))) Nói xong, Đóa Lai và Hoa Kì đều cười, lại còn cười rất to, làm cho Bàng Suất và Trang Hào phải ngó vào xem thử.
“Ê, hai đứa nó cười cái gì vậy mày?” Bàng Suất cười hỏi.
Trang Hào vẫy vẫy tay: “Ai biết mày, Hoa chó con có lúc nào không khùng đâu mày, lúc nào cũng nói nhảm, ngày nào tao nghe cũng thấy mệt.”
“Thôi đi cha nội, không phải mày thích em ấy lắm à.” Bàng Suất trêu.
Quách Tĩnh tận dụng cơ hội: “Ê tao kể cho nghe, mày đi rồi nên không biết chứ ngày đéo nào hai đứa này cũng dính lấy nhau.” Quách Tĩnh gãi gãi đầu, trên: “Đêm hôm đó tao tới chơi, siêu thị đóng cửa nên tao phải đi cửa sau, phát hiện cửa không khóa, thế là tao đẩy cửa đi vào, lúc tao đến phòng của hai đứa nó mém tí nữa tao bị dọa đến đái ra máu.”
“Sao sao?” Bàng Suất tò mò.
Quách Tĩnh cứng miệng, hừm một tiếng: “Hoa chó con đang ngồi trên người hắn, hai đứa ứ ừ ư.” Quách Tĩnh dở khóc dở cười nói: “Làm tao sợ chết mẹ, tao nhanh tay lẹ chân đóng cửa chạy ra ngoài liền, đứng ở ngoài cả buổi mới hoàn cmn hồn.”
“Bớt nói nhảm đi mày ơi, làm như mày chưa thấy lần nào ấy mà hú với chả hồn?” Trang Hào vừa cười vừa mắng, không có chút xấu hổ nào.
“Trước kia tao cũng làm với gái, nhưng đây là lần đầu tao thấy hai thằng đàn ông làm với nhau, hơn nữa lúc Hoa chó con làm ấy, cái kia lên lên xuống xuống, tao thật sự là…” Quách Tĩnh ôm ngực: “Mẹ ơi, lần sau con không bao giờ dám đến chỗ này lúc nửa đêm đâu…”
Trang Hào ho khan: “Đm, biết mày thấy tao nên móc hai con mắt của mày ra mới phải.” Trang Hào giơ tay khoa tay múa chân, Quách Tĩnh vội né, cười: “Người anh em, tao biết sai rồ, sau này tao không dám nhìn nữa.”
Bàng Suất ngồi xem kịch, trong lòng trái lại có chút hâm mộ, buột miệng nói: “Lúc làm mày nên kiềm chế một chút, đừng để Hoa chó con đau.”
“Đau hay không liên quan gì đến mày, bố mày thấy sướng.” Trang Hào tức giận nói.
“Hớ, mày sướng.” Nói xong, Bàng Suất nhìn Quách Tĩnh một cái, hai người liền cười cùng lúc.
Trong phòng bếp bên này, Hoa Kì nghe được tiếng cười liền tò mò nhìn ra bên ngoài: “Ba ông này bị khùng hả trời, cười như điên vậy.”
Đóa Lai vừa nấu xong nồi thịt kho tàu, nhấc xuống bếp nói: “Cậu nói xem có phải đang nói hai đứa mình không?”
“Chắc là vậy.” Hoa Kì mặc kệ hội 3 người đó, tiện tay đưa hành lá cho Đóa Lai: “Thịt cậu nấu mềm chưa này, chấm mắm ăn chắc ngon chết đi được.”
” Đóa Lai cười: “Món tủ của tớ đó.”
“Ai….” Hoa Kì cầm thìa xào rau nhìn Đóa Lai, cười: “Tí nữa ăn cơm, tớ kêu Trang Hào giúp cậu chuốc rượu Bàng Suất, ăn xong cậu theo tớ đi tắm rửa, đến lúc đó tớ chạy cho cậu, sau đó cậu giúp hắn, đến lúc đó thì…” Hoa Kì không ngừng chớp mắt trêu Đóa Lai.
“Tớ có chút hồi hộp.” Đóa Lai thẳng thắng nói.
Hoa Kì hừm một tiếng: “Lúc đầu tớ cũng hồi hộp mà, chỉ cần qua lần đầu, lần sau muốn thì đều làm được, hơn nữa tớ cảm giác…” Hoa Kì đảo mắt: “Bàng Suất chắc chắn có cảm tình với cậu!”
Đóa Lai cắt hành lá, bất đắc dĩ nói: “Tớ chỉ cảm giác hắn xem tớ như em trai, nếu không thì là bạn tốt thôi.”
“Dẹp đi.” Hoa Kì vội đóng lò vi sóng, đến cạnh Đóa Lai nói: “Hắn không thiếu em trai, cũng không thiếu bạn, nè, nhưng mà cậu nghĩ thử đi cậu làm việc ở chỗ hắn có thấy hắn làm chuyện đó với ai chưa?”
Đóa Lai bỏ dao xuống, gãi gãi đầu: “Tớ không rõ.”
“Không rõ cái gì mà không rõ, chắc chắn là chỉ có mình cậu.” Hoa Kì lại mở lò vi sóng, lấy đồ ăn ra, Đóa Lai cũng hoàn thành xong món ăn, cơm tối xem như chuẩn bị xong rồi.
“Ăn cơm.” Hoa Kì bưng đồ ăn vào cửa, đặt ở trên bàn nói: “Đóa Lai kho thịt, thơm chết đi được.” Nói xong, Đóa Lai cũng bưng đồ ăn ra, cười: “Hoa Kì hầm cá cũng ngon chết đi được.”
Bàng Suất và Trang Hào liếc nhau một cái, nhịn không được cười: “Hai đứa đang khen qua khen lại à?”
“Ừm, khen đấy thì sao nào.” Hoa Kì cười, đặt cá lên bàn, nói thêm: “Đóa Lai đi mua đồ ăn còn biết trả giá nữa, giỏi lắm luôn.”
Đóa Lai đặt thịt lên bàn, cười: “Mấy cô trong chợ thích Hoa Kì lắm luôn, người khác thì mấy cô đều cân thiếu, còn Hoa Kì thì cho thêm siêu nhiều.”
Bàng Suất và Trang Hào chịu không nổi nữa, vội nói: “Được rồi được rồi, không khen không chịu được được à.”
Hoa Kì bĩu môi: “Đóa Lai, cậu ngồi xuống trước đi, để tớ đem mấy món còn lại ra, mọi người cứ ăn trước đi.”
Đóa Lai gật gật đầu, đi tới bàn lấy ghế ngồi cạnh Bàng Suất.
Bàng Suất híp mắt cười: “Lai thần tài, em với Hoa chó con nói chuyện vui quá nhỉ.”
Đóa Lai cười: “Ừm, Hoa Kì rất tốt, đúng rồi…Sao mọi người lại gọi cậu ấy là Hoa chó con vậy?”
Trang Hào hừ một tiếng, mở một chai rượu Ngưu Nhị: “Bí mật.”
“Vãi l, còn ngại ngùng cái gì.”Bàng Suất lấy ly lại, cùng Trang Hào cạn sạch, Hoa Kì đột nhiên ở trong bếp kêu một tiếng: “Anh, vào đây em nói này cái.”
Trang Hào đặt ly xuống, vỗ đùi nói: “Tao vào xem một chút, hai người ăn trước đi.”
Đóa Lai lén nhìn Trang Hào, hình như Hoa Kì muốn giúp cậu?
Quả thật, lúc Trang Hào về cười rất tươi, hăng hái uống với Bàng Suất không ngớt, lúc Hoa Kì ngồi xuống lén trao đổi ánh mắt với Đóa Lai, xem ra sự việc tiến triển vô cùng thuận lợi.
Rượu trên bàn đổ hết ly này đến ly khác, trò chuyện vui ngút trời. Hoa Kì vẫn là thích Trang Hào nhất cho nên bình thường đã có thoái quen không ngừng gắp rau cho Trang Hào ăn, còn tự tay đút hắn. Một màn ân ái này Quách Tĩnh xem muốn mòn còn mắt cho nên không thèm nhìn, nhưng mà Bàng Suất và Đóa Lai thì không như vậy, trong lòng đều có tâm tư riêng, khó có thể mở miệng.
Cơm nước xong, Bàng Suất và Trang Hào uống cũng lâng lâng, Hoa Kì và Đóa Lai dọn dẹp bàn ghế, Quách Tĩnh lái xe về nhà. Lúc này ngoài trời đã tối đen như mực, Hoa Kì đóng cửa siêu thị, lúc vào nhà vệ sinh còn cố ý hứng một chậu nước, đưa cho Trang Hào nói: “Hôm nay anh tự tắm đi, em tắm với Đóa Lai.”
Bàng Suất ở bên cạnh cười híp mắt: “Hai người cùng nhau tắm rửa là muốn làm gì.”
Hoa Kì bĩu môi: “Sợ em phá Đóa Lai đến hư à?”
“Cũng không hẳn, Đóa Lai còn phải lấy vợ nữa đấy.” Bàng Suất cố ý nói cao giọng, Đóa Lai nghe được cảm thất vô cùng hoảng sợ.
Hoa Kì cười ngốc hai tiếng, không để ý lời Bàng Suất nói mà trở về phòng, lấy đồ nghề ra túm Đóa Lai vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, Hoa Kì sớm đã vở quần áo, mở hộp đồ nghề ra nói: “Trước đây tớ là nhân viên tắm kì, cho nên đồ nghề có đủ cả, tí nữa dạy cậu kì cọ.”
Đóa Lai cởi đồ, nhìn thấy hộp đồ nghề kinh ngạc nói: “Giỏi thật, nhìn cậu chuyên nghiệp thật đó!”
Hoa Kì mở vòi sen, cười: “Chịu thôi, trước đây tớ kiếm sống bằng nghề này mà.” Nói xong, Hoa Kì túm Đóa Lai đến đứng dưới vòi sen, hai người đứng cạnh nhau tắm.
“Mông đẹp thật nha.” Hoa Kì vui vẻ nói.
Đóa Lai vô cùng tò mò nhìn xuống mông của mình, sau đó lại nhìn của Hoa Kì: “Bỏ đi, cậu cũng vậy mà.”
Hoa Kì cười ngốc, lấy trong hộp đồ nghề một chiếc khăn tắm cùng một cái bình nhỏ màu đỏ: “Chà xát phía trước đầu tiên, sau đó mới chà xát phía sau, từ cổ đến vai xuống dưới nách, rồi đến ngực và hai chân, cuối cùng là ngón chân, cậu vừa mới học không cần kỹ càng như vậy, nhưng cậu phải nhớ kĩ, lúc chà xác chỗ đó phải cố hết sức né ra chỗ đó, không được cố ý đụng vào.”
Đóa Lai sửng sốt: “Như vậy hắn có cảm giác không?”
“Cậu nghe tớ chỉ nè, lúc mà chà xát phía sau, cậu phải chà thật chậm thật chậm từ từ đi xuống, lúc chà xát cậu phải dùng sức từ dưới lên trên đẩy hắn, cậu nghĩ thử xem, hắn đang nằm úp, hơn nữa giường nhà tớ vô cùng mềm mại, nước trơn trượt, không cương mới lạ!” Nói xong, Hoa Kì cầm lấy bình nhỏ màu đỏ: “Sau khi chà xát xong cậu nặn ra chừng này, chậm rãi sờ phía sau hắn, tầm hai phút sau thì cho hắn quay người lại, lúc này chắc chắn hắn đã rất cương rồi, sau đó cậu liền…” Hoa Kì há miệng ví dụ.
Đóa Lai nhịn không được cười nói: “Được vậy cũng mừng, tớ sợ hắn đánh tớ mất.”
“Yên tâm đi, hắn uống nhiều rượu như vậy, hơn nữa có tớ và Trang Hào ở đây, chắc chắn hắn không dám, hơn nữa hắn sẽ không đánh cậu thật đâu.” Hoa Kì lấy tay vỗ mông Đóa Lai, cười: “Chắc chắn hắn có cảm tình với cậu.”
Đóa Lai hít một hơi: “Để tớ thử.”
Hoa Kì liền nắm tay Đóa Lai: “Cố lên, tớ ra ngoài kêu hắn vào giúp cậu.” Hoa Kì nhanh tắm rửa, mặc quần áo xong thì mở cửa, nhìn Đóa Lai một cái rồi hét to: ” Bàng Suất, không phải anh muốn em tắm kỳ cho anh hả, còn muốn chà xát không?”
Bàng Suất cùng Trang Hào đang tán gẫu, vừa nghe Hoa Kì gọi hắn tắm kỳ, trong lòng liền vui vẻ: “Đến đây đến đây, sao có thể không chà xát chứ.” Bàng Suất cởi nhanh quần ngoài, mặc quần lót chạy đến.
Trang Hào ở bên này buồn cười.
Bàng Suất chạy đến cửa đã thấy Hoa Kì đi ra ngoài: “Ủa em đi đâu vậy, không chà xát cho anh à?”
Hoa Kì chỉ chỉ nhà vệ sinh: “Đóa Lai muốn tắm kỳ cho anh, kêu em dạy cậu ấy, em vừa dạy xong đó, chắc xuất sư được rồi.”
Bàng Suất ngạc nhiên, trong lòng lại càng vui mừng hơn, không nói nhiều liền chạy vào.
Đóng cửa, Bàng Suất lại gần, Đóa Lai cầm khăn tắm trên tay có chút hồi hộp, lắp bắp nói: “Anh…Cái đó…Cái đó…Em vừa học xong không biết chà được không.”
Bàng Suất vui vẻ nói: “Có gì đâu mà chà không được, đệ tự của Hoa Kì anh đây rất tin, đến đây.” Bàng Suất ngáp một cái, toàn người là mùi rượu nằm trên giường, mắt nhắm lại, trong lòng vô cùng vui mừng.
Đóa Lai theo lời dạy của Hoa Kì, giúp Bàng Suất đổ nước lên người, sau đó dùng khăn tắm nhẹ nhàng xoa người hắn, lực tay không mạnh không nhẹ vừa chuẩn.
“A…Dễ chịu.” Quả thật tay nghề của Đóa Lai còn chưa ổn nhưng Bàng Suất muốn cổ vũ cậu nên nói thoải mái.
Đóa Lai vừa nghe xong liền thấy phấn chấn, ở bên cạnh Bàng Suất không ngừng trêu ghẹo, đầu ngón chân được chà xát vô cùng cẩn thận. Phía trước chà xong, Bàng Suất xoay người nằm úp, Đóa Lai không khỏi nuốt nước miếng, nghĩ thầm, bước quan trọng đã tới rồi, cậu nhất định phải làm cho thật tốt.
Đóa Lai vận dụng bí thuật Hoa Kì truyền đạt, lúc chà xát cố ý đẩy mạnh người Bàng Suất, dần dần hô hấp của Bàng Suất càng nặng nề, sau khi Đóa Lai chà xong thì lấy cái bình nhỏ ra, lấy một ít gel lên đầu ngón tay, chậm rãi thăm dò.
Bàng Suất chỉ cảm thấy phía sau chợt lạnh lạnh, lúc trước Hoa Kì cũng làm như vậy với hắn, hắn hít một hơi, chép miệng tiếp tục hưởng thụ.
Ngoài cửa, Hoa Kì ghé đầu vào nhìn, nhịn cười nói: “Anh, anh xem Đóa Lai cũng giỏi thật ha.”
Trang Hào ôm Đóa Lai, ghé mắt vào xem, cũng nhịn cười: “Ngay từ đầu anh đã nghĩ Bàng Suất với cậu ấy có gì rồi, thì ra thằng này phồng má giả làm người mập.” (Tức là cố gồng lên để giấu í =)))
Hoa Kì nhỏ giọng cười: “Cảm giác xem trộm thích thật.”
“Đm, đừng nhìn nữa, về phòng với anh.” Trang Hào ôm eo Hoa Kì đem về phòng.
Đóa Lai cuối cùng cũng làm xong, sau khi thu tay lại, cậu thăm dò: “Anh, chà xát xong rồi, anh quay người lại để em xối nước.”
Bàng Suất thoải mái gần như sắp ngủ, nghe Đóa lai nói vậy đầu tiên là ừ một tiếng sau đó xoay người nằm ở trên giường.
Đóa Lai chờ đợi, nhìn chằm chằm vào chỗ đó, đúng như Hoa Kì nói, lúc Bàng Suất xoay người chỗ kia đã cương hoàn toàn, bất kể là hình dạng hay bộ dạng đều làm Đóa Lai không tự giác mà nuốt nước miếng.
Đóa Lai hứng một chậu nước, sau đó xối lên người Bàng Suất, tiếp đến, Đóa Lai quan sát Bàng Suất, thấy hắn đang nhắm mắt, lúc này cậu mới trộm hít một hơi lấy dũng khí, cúi đầu, không chút do dự nhét vào trong miệng.
Cảm giác ấm áp bất thình lình làm cho Bàng Suất ngạc nhiên, xúc cảm kia từ bên hông tràn ra, làm cho hắn không khỏi ừm một tiếng.