Đóa Lai vừa mới nhập viện, tin tức đã truyền đến tai Hoa Kì và Trang Hào. Trang Hào lái xe bán tải chở Hoa Kì đến bệnh viện, vừa mới đến nơi liền thấy trên hành lang có hai người đang đứng, một người thì nhìn vô cùng đau khổ, còn người kia thì đang dở khóc dở cười.
“Ui đm, hai người có chuyện gì vậy?” Trang Hào và Hoa Kì lại gần.
Bàng Suất thấy hai người bọn họ đến, cuối cùng nhịn không được cười: “Mày nhìn đi, biết là đ có gì vui nhưng mà tao lo em ấy có chuyện gì, ai ngờ, em ấy hỏi tao không biết có để lại sẹo không.”
Trang Hào quan sát Đóa Lai, thấy nửa bên mặt của cậu đều bị băng bó, hoảng sợ nói: “Rách nhiều chỗ vậy à, chắc để lại sẹo nơi rồi, mặc dù không có gì to tát nhưng mà tuy cậu là nam, nhưng thế này cũng hơi…” Trang Hào vội nói, nhìn Bàng Suất nói: “Sao lại thành ra thế này hả? Đập bể cái gì mà phải đến mức nhập viện? Còn mày nữa, ăn mặc vậy cũng dám ra khỏi nhà?”
Nói xong, Trang Hào vẫy vẫy Hoa Kì, Hoa Kì vội đem quần đến cho Bàng Suất.
Bàng Suất nhận quần, vừa mặc vừa nói: “Đừng nói nữa, chuyện họ hàng nhà tao phiền chết đi được.”
“Đừng nói là họ hàng của anh gây thương tích cho Đóa Lai đấy nhé?” Hoa Kì đứng cạnh Đóa Lai hỏi.
Bàng Suất thở dài một tiếng: “Đúng vậy.” Bàng Suất đứng lên, thắt dây lưng: “Anh em, quần này cho tao, sau này tao mua cái mới trả mày.”
Trang Hào vội từ chối: “Không cần đâu, cũng may dáng người của tao với mày cũng không khác nhau là mấy, đổi lại là bộ dáng của tao nửa năm trước chắc chắn mày mặc đéo vừa rồi.” Trang Hào lại nhìn Đóa Lai, hỏi: “Bác sĩ nói sao?”
Bàng Suất vừa rồi căng thẳng cực độ, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ bảo không có gì nghiêm trọng, chỉ có đầu phải băng bó với cả sau này có thể để lại sẹo trên mặt thôi.”
Trang Hào cười cười: “Không có việc gì là tốt rồi, hai người ăn cơm chưa?”
“Ăn có được mấy miếng thì mấy người trong phòng đã đánh nhau rồi.” Nhắc đến chuyện này Bàng Suất liền nhức đầu, hắn thực sự bế tắc với họ hàng nhà mình, muốn rời đi thì người lớn đè nặng cái danh cháu trai, đều là người một nhà nhưng hắn lại không hiểu tại sao mấy người đó có thể vô lí đến vậy, nhưng nếu muốn cắt đứt liên hệ chắc phải chờ đến lúc hắn bay màu.
Chuyện này vốn chẳng còn cách nào cứu vãn.
“Vậy tìm chỗ nào đi ăn cơm thôi, buổi tối mày với Đóa Lai đến nhà tao ngủ đi.”
Bàng Suất đoán trong nhà lúc này vẫn còn lộn xộn, nếu về nhà thì cũng càng rối hơn, chi bằng dẫn Đóa Lai đi trốn thật xa, chỉ cần hắn không còn ở nhà thì mấy người đó chắc chắn sẽ im lặng cút đi.
“Ừm đi.” Bàng Suất đến trước mặt Đóa Lai, xoay người nói: “Lên đi, anh cõng em.”
Đóa Lai nhìn Hoa Kì và Trang Hào, úp úp mở mở nói: “Bây giờ em tự đi được mà, không cần cõng đâu.”
“Không cần đâu, anh nhìn em bây giờ không phải ổn rồi sao, em chỉ lo sau này để lại sẹo thôi.” Sau khi nghe bác sĩ chẩn đoán bệnh, Đóa Lai thật sự mất hứng, bác sĩ đoán gương mặt này của cậu có thể để lại sẹo, nếu chăm sóc tốt thì sẹo sẽ mờ, còn không Đóa Lai mà ngứa tay gãi thì thế nào cũng thấy rõ.
“Đi thôi.”
Một nhóm bốn người, Bàng Suất và Trang Hào đi phía trước, Đóa Lai và Hoa Kì đi phía sau, lúc ra khỏi bệnh viện, Hoa Kì nhỏ giọng nói với Đóa Lai: “Mặt còn đau không?”
Đóa Lai lắc đầu: “Thật ra cũng không đau lắm, nhưng mà…”
“Cậu nhìn tớ nè.” Hoa Kì cúi đầu, để lộ vết sẹo trên đỉnh đầu, nói: “Nhìn thấy không, cái này là trước đây tớ giúp Trang Hào đỡ một cái ghế nên để lại sẹo đó, lúc đó tóc ngắn cụt lủn, đi bệnh viện còn bị băng bó cả đầu không khác gì cậu luôn, đau chết đi được.” Hoa Kì ngẩng đầu, cười: “Không biết cậu tin hay không nhưng chắc chắn lúc này Bàng Suất vô cùng thương cậu đó!”
Đóa Lai gật gậy đầu, cười ngốc: “Ừm, tớ biết mà.”
“Chuyện cũng qua rồi, vết thương trên mặt chăm sóc cho tốt, không sao đâu.” Nói xong, Hoa Kì kéo cánh tay Đóa Lai bước nhanh lên, ai ngờ chưa đi được hai bước, phía sau đã có người gọi Đóa Lai một tiếng.
“Đóa Lai.”
Không phải chỉ có mình Đóa Lai và Hoa Kì dừng chân mà ngay cả Bàng Suất và Trang Hào đang đi đằng trước cũng dừng lại, quay đầu nhìn.
“Không nghĩ tới là em thật đó!” Đại Phóng không nhanh không chậm bước đến, lúc đến cạnh Đóa Lai, vô cùng kinh ngạc nói: “Úi, mặt em bị sao vậy?”
Đóa Lai trong chốc lát đứng ngây người, người đàn ông bảnh bao trước mặt cậu là ai vậy?
Hoa Kì khẽ huých Đóa Lai, nhỏ giọng hỏi: “Ai vậy, cậu quen à?”
Đóa Lai lắc lắc đầu.
Đại Phóng mỉnh cười: “Hả? Không nhớ anh à?”
Đóa Lai lắc đầu: “Anh là ai?”
Vừa dứt lời, Bàng Suất và Trang Hào liền bước tới, dò hỏi: “Hửm? Hai người quen nhau à?”
Đóa Lai quay đầu nhìn Bàng Suất, vẻ mặt mù mờ nói: “Em không nhớ rõ.”
Đại Phóng cười khổ: “Em quên anh thật à, hai năm trước, trong một quán cơm nhỏ phía Đông Bắc anh với em gặp nhau đó, lúc ấy là Lương Sinh giới thiệu anh cho em, em nhớ chưa?”
Hai năm trước? Đóa Lai cẩn thận nhớ lại, lại quan sát gương mặt đang tươi cười của Đại Phóng, đột nhiên nhớ đến, hình như là có thật. Lúc đó Đóa Lai vừa mới xác định mình thích đàn ông chưa lâu, ngày đó lại là sinh nhật, Lương Sinh muốn tặng Đóa Lai một món quà bất ngờ cho nên đã chọn lựa cho cậu một người đàn ông.
Ngày đó, sau khi Đóa Lai ăn cơm với hắn xong liền trở về nhà. Đại Phóng đối với Đóa Lai tốt lắm, không những cầm khăn lau mặt cho cậu mà còn rót nước trái cây cho Đóa Lai uống nữa. Ban đêm đi ngủ, Đại Phóng luôn đụng chạm Đóa Lai, theo lý mà nói, diện mạo của Đại Phóng khá tốt, dáng người cao lớn, body đạt chuẩn, nhưng mà không biết vì sao Đóa Lai lại chẳng có chút hứng thú nào, cuối cùng không nhịn được mà ôm chăn chạy vào phòng Lương Sinh ngủ cả đêm.
Đại Phóng có ấn tượng rất tốt với Đóa Lai, hơn nữa hắn biết cậu là người chưa có kinh nghiệm, hắn đè Đóa Lai một hồi, làm đủ thứ kích thích nhưng mà dường như Đóa Lai chẳng có chút phản ứng nào, vì vậy hắn cũng chẳng còn mặt mũi nào. Vừa sáng hôm sau, sau khi ăn xong hắn liền rời đi, sau đó hai người cũng không liên lạc với nhau nữa.
Đóa Lai không nghĩ chuyện này quan trọng, người này đối với cậu dường như cũng chẳng cần nhớ đến, mặc dù hôm đó là sinh nhật cậu nhưng trong lòng cậu vẫn như trước không để lại ấn tượng gì.
Bây giờ hai người chạm mặt, Đại Phóng bất thình lình nhắc đến tên Lương Sinh, khiến cho Đóa Lai toát mồ hôi lạnh.
“Em nhớ chưa?” Đại Phóng mỉm cười.
Đóa Lai hoảng hốt, ù ù cạc cạc muốn trả lời nhưng lại không thể trả lời.
Đại Phóng nhìn kỹ ba người ở cạnh Đóa Lai, hắn liếc mắc một cái liền nhìn ra bản chất của Hoa Kì, nhưng hai người đằng sau, hắn chẳng cảm nhận được gì, không giống như là đồng loại của mình.
“Sao em lại đến thành phố này vậy?”
Đóa Lai cúi đầu: “Em đến đây chơi.”
“Ra là vậy à, Lương Sinh có khỏe không? Anh cũng rất nhớ tên nhóc này.”
Đóa Lai toát mồ hôi lạnh: “Ừm, cậu ấy khỏe lắm.”
“Mặt em bị sao vậy?” Đại Phóng lại hỏi.
Đóa Lai vội nói: “Không cẩn thận để bị xước.”
“Em đúng là sơ ý thật đó, bây giờ đã có bạn trai chưa?” Nói xong, Đại Phóng cúi gần người Đóa Lai, nhỏ giọng đùa: “Đừng nói với anh đã hai năm rồi em vẫn chưa có kinh nghiệm gì đấy nhé?”
Đóa Lai càng nghe càng thấy không đúng, nếu hắn còn nói tiếp, không chừng…Đóa Lai vội nhìn Bàng Suất, chỉ thấy Bàng Suất đang trừng to mắt, nhìn là biết chẳng mấy là vui vẻ.
Trang Hào thấy Bàng Suất khó chịu, chen ngang: “Lai thần tài, xong chưa, nếu còn chuyện thì hẹn người anh em này hôm nào nói chuyện đi.”
Đóa Lai thấy Trang Hào giải cứu, liền vội nói: “Em có việc, đi trước.”
Đại Phóng gật gật đầu: “Em vẫn chưa đổi số điện thoại đúng không? Mai anh điện em, vất vả lắm mới gặp lại, anh mời em bữa cơm.”
“Ừm, em đi trước.” Đóa Lai không muốn nhiều lời, kéo Hoa Kì đi, Bàng Suất đứng tại chỗ nhìn Đại Phóng trừng trừng, nếu không phải Trang Hào ở bên chặn lại không chừng hắn đã sớm túm cổ tên này rồi.
Ra khỏi bệnh viện, bốn người ngồi trong chiếc xe bán tải của Trang Hào, đi đến tiệm đồ nướng.
Trong xe im ắng, không ai mở miệng nói chuyện, Hoa Kì không chịu được im lặng, lúc này mở miệng nói: “Anh, tí nữa tới quán kêu cho em dĩa bao tử nướng nha, em thèm.”
Trang Hào lái xe: “Được, em muốn ăn gì anh kêu hết.”
Dứt đề tài, Hoa Kì cũng không biết phải nói gì, nhìn Đóa Lai đang cúi đầu không dám nói lời nào, lại nhìn Bàng Suất đang ngồi ở ghế phụ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, Hoa Kì đảo mắt, đột nhiên nảy ra một sáng kiến, vội nói với Đóa Lai: “Đóa Lai, người lúc nãy là ai vậy, nhìn không tệ nha!”
Đóa Lai hết hồn, ngẩng đầu lên không chừng ra hiệu với Hoa Kì.
“Đm!!!” Bàng Suất ngồi ở đằng trước mắng, tiếp tục nói: “Cái gì mà nhìn không tệ, Hoa chó con, có phải mắt em mù rồi không?”
Trang Hào hừm một tiếng: “Ê mày ăn nói cẩn thận, không bố vả bây giờ.”
Bàng Suất xụ mặt: “Mày nhìn thằng nhãi đó, cười lên như con Sa Bì, mặt thì đầy nếp nhăn, còn bảo nhìn không tệ, ha, không tệ!” (Sa Bì là tên một giống chócó nguồn gốc từ Trung Quốc, nói chung là mặt nó như con chó mặt xệ nhưng được cái dáng cao hơn và nhăn hơn =))) Mọi người có thể search thêm trên mạng =)))
Trang Hào vội gật đầu: “Đúng đúng.”
Hoa Kì nhịn cười, cầm tay Đóa Lai kéo kéo, nói tiếp: “Cũng không nói vậy được nha, anh trai kia nhìn đâu có xấu đâu.” Nói xong, Hoa Kì cố ý hỏi Đóa Lai: “Người đó là ai vậy?”
Đóa Lai giả câm, một câu cũng không nói.
“Đợi lát nữa.” Bàng Suất đột nhiên quay người, lộ ra một biểu cảm kì lạ, mỉm cười: “Lai thần tài, vừa nãy thằng nhãi kia có nhắc đến một người, nếu anh không nghe nhầm thì hình như hắn đang nói đến Lương Sinh phải không?”
Đóa Lai theo bản năng nuốt nước miếng, không dám nhìn Bàng Suất.
Đúng vậy, không chỉ có Bàng Suất nghe đến tên Lương Sinh được nhắc đến mà ngay cả Trang Hào và Hoa Kì đều nghe rất tõ, Hoa Kì lúc này cũng mơ hồ, thầm nghĩ, Lương Sinh này chắc là bạn của Đóa Lai phải không?
Đóa Lai lén nhìn Bàng Suất, hai mắt chạm nhau, Đóa Lai vội cúi đầu.