Xuẩn Xuẩn Dũ Động

Chương 39: Tất cả đều vì yêu thích em



Đàn ông mà, say một cái là mê mê man man, cũng rất dễ xảy ra mấy cái tình trạng như vậy, nhưng mà điều kiện tiên quyết là, đừng có nhân cơ hội này mà dụ cậu phạm tội được không??? Đóa Lai suy nghĩ kĩ càng, mình đâu có chọc gì hắn mà hắn lại đột nhiên muốn xem phim vậy?

Chắc chắn chỉ có thể là, Bàng Suất đang cố tình.

Đóa Lai mơ hồ, nếu hắn đã mời rồi thì cậu cũng không nên từ chối đâu nhỉ, có điều cái đầu cậu đang băng bó như vậy, nhìn cũng ghê quá đi.

Đàn ông xem phim heo cũng có từng khẩu vị khác nhau, có người thích xem phim Nhật, có người lại thích xem phim Mỹ, người thích dùng miệng thì thích xem phim Nhật, còn người như Bàng Suất vẫn chuộng phim Mỹ hơn, đơn giản, thô bạo, làm hết sức, tất cả đều phù hợp với phong cách của Bàng Suất lúc làm chuyện này, mạnh mẽ, không kìm nén.

Bàng Suất xem được một đoạn liền cầm điều khiển TV tua nhanh, đợi kéo đến cuối vẫn không thấy được cảnh mình thích, chưa đã ghiền, Bàng Suất đứng dậy đổi đĩa, hình ảnh vừa hiện ra, Đóa Lai lập tức mở to hai mắt nhìn, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

“Sao vậy?” Bàng Suất cười, nhíu mày.

Đóa Lai không mở miệng, nhìn hai cô gái xinh đẹp, cậu chán nản bực bội, cảm giác nín nhịn vừa rồi biến mất không còn một miếng.

Bàng Suất lại nhìn, vẫn cầm điều khiển TV tua, hành động vừa rồi lặp đi lặp lại, hắn lại đổi đĩa khác, ghê thật, so với vừa rồi còn hay hơn, trong TV đều là hình ảnh chơi với động vật, gà vịt ngỗng chó mèo, heo lừa ngựa nai trâu bò, không thiếu một thứ gì, giống như hiện tại hai người đang xem một con heo đang làm. (Nội tâm t: WTF:D????)

Đóa Lai trước kia đã nghe người khác đề cập đến thể loại này, chỉ cảm thấy thật dọa người. Bây giờ có cơ hội xem, thật đúng là giúp cậu mở rộng tầm mắt.

“Ghê thật, cái này mà người nước ngoài cũng dám chơi.” Bàng Suất xem đến nhếch miệng, thật ra trong lòng hắn cũng cảm thấy kì quái không được tự nhiên.

Đóa Lai nhìn chằm chằm màn hình TV, hỏi: “Chẳng lẽ người làm với heo ra hình xoắn ốc sao?”

“Đm, không ngờ em còn cẩn thận quan sát nữa cơ à?” Bàng Suất vội lấy điều khiển bấm dừng lại, hai mắt cẩn thận nhìn, sau đó cười: “Coi xong chắc tổn thọ.” Lại đổi đĩa, hắn chọn bộ bình thường khác.

“Anh…” Đóa Lai xem vài lần, sau đó cười hỏi: “Anh xem hai người nam làm chuyện này chưa?”

Bàng Suất nhếch miệng: “Chưa, cảm giác không được tự nhiên.” Bàng Suất khoa tay múa chân: “Nếu muốn làm thì tự mình dùng tay tuốt không được hơn à?”

Đóa Lai hiểu được ý tứ của Bàng Suất, cười cười không nói chuyện, quay đầu tiếp tục nhìn TV.

Nhìn một lát, trên TV chuyển đến cảnh kịch liệt nhất, Đóa Lai vừa xem cũng cảm nhận được cảm giác mãnh liệt dưới thân, đột nhiên cậu thấy Bàng Suất ở bên cạnh giật mình một cái, khẽ liếc mắt nhìn, Bàng Suất thế mà lại…Mà lại…Đóa Lai không khỏi nuốt nước miếng, trong nháy mắt đã cương đến không chịu được.

Bàng Suất ở bên cạnh vừa xem vừa động tay, miệng không ngừng mắng: “Đm, sao lâu quá vậy? Tên đàn ông này yếu sinh lý à?”

Đóa Lai không ngừng nuốt nước miếng, vì để phối hợp với hắn, cậu nhẹ giọng nói: “Vậy anh nhảy vào trong đó đẩy tên kia qua một bên, tự mình ra tay đi.”

“Đm.” Bàng Suất búng trán Đóa Lai một cái, Đóa Lai cười haha, quay đầu nhìn Bàng Suất, do dự nói: “Anh, không phải anh nghẹn đến khó chịu rồi đấy chứ?”

“Hả, sao?” Bàng Suất nhìn Đóa Lai, chỉ thấy Đóa Lai không ngừng hé miệng, yết hầu lên lên xuống xuống, không cần phải nói, cảnh tượng như vậy suýt đánh bại Bàng Suất, hắn hận không thể nhào đến, nhét hết vào miệng Đóa Lai.

Đóa Lai cúi đầu, giống như một kẻ đói khát: “Anh, cần em giúp anh không?”

Bàng Suất vui vẻ nói: “Đm sao lúc nào em cũng đòi giúp anh vậy, không tự nhìn mình cũng đang khổ sở à, bằng không anh với em cùng làm?”

Đóa Lai không do dự liền cởi quần lót, ngồi cạnh Bàng Suất, huynh đệ đồng tâm hiệp lực. (Nghĩa là mỗi người tự thẩm du =)))

“Đm, kêu nhỏ thôi.” Bàng Suất co chân, tốc độ tay càng lúc càng nhanh: “Em lẳng lơ thật.”

Đóa Lai hiện tại không còn lòng dạ nào xem TV, tất cả ánh mắt đều dồn trên người Bàng Suất, cậu nhìn chằm chằm chỗ đó, trong đầu không ngừng ảo tưởng, ngay lúc không thể nhịn được, Đóa Lai chậm rãi với tay nắm tay Bàng Suất.

Bàng Suất sửng sốt, xoay đầu nhìn Đóa Lai: “Đừng quậy.”

Đóa Lại biết mình bị từ chối không thương tiếc, nhưng cậu không muốn buông tha, lại muốn làm, thế là cậu đứng dậy quỳ gốc trước chân Bàng Suất, chậm rãi cúi đầu, mắt thấy sắp đụng đến liền bị Bàng Suất chặn đầu, cười: “Anh bảo đừng quậy mà.” Bàng Suất kéo Đóa Lai dậy, mặt đối mặt nói: “Em là con trai, đừng nghĩ sẽ làm cho người chuyện này, chờ quay về tiệm, anh cho em cái đẹp nhất, cũng cho em thử nghiệm.”

Đóa Lai cảm giác lần này thật sự không được, nếu còn cứng đầu tiếp tục không chừng Bàng Suất sẽ nổi giận mất. Đóa Lai lại quay người ngồi xuống, tiếp tục cùng Bàng Suất huynh đệ đồng tâm hiệp lực. Hơn mười phút sau, hai người liền bắn.

“Thật thoải mái.” Bàng Suất híp hai mặt, thỏa mãn lười biếng nằm tại chỗ.

Đóa Lai cũng không khác Bàng Suất là mấy, cậu rửa sạch qua loa xong quay lưng về phía Bàng Suất nằm ngủ, bên hông đắp một cái chăn, trong lòng ngoại trừ có chút hờn giận nhưng vẫn cảm thấy may mắn, Bàng Suất vừa may không nhắc đến Lương Sinh, còn sau này có bị hỏi đến hay không cũng phải xem vào vận may của cậu.

Bàng Suất nhìn cái ót của Đóa Lai, trong lòng cảm thấy vô cùng tốt. Hôm nay hắn suýt nữa đã ăn cậu rồi, vừa rồi xém bị thất bại, hắn phải thừa nhận rằng ở trước mặt Đóa Lai hắn không có chút khó chịu, ngược lại còn khá là thoải mái, mặt khác hắn luôn muốn Đóa Lai nói hết ra, hắn sẽ xem như không sao rồi làm cậu một trận, nhưng mà ai đoán trước được tên nhóc này sẽ ăn nói ngang bướng như thế nào, cho nên hắn vẫn không dám.

Nghĩ tới nghĩ lui, Bàng Suất cuối cùng quyết định trở về rồi hẵng thu phục Đóa Lai.

Sau khi phóng thích, cả hai đều lộ vẻ mệt mỏi, ngủ thẳng đến trưa hôm sau, tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức cả hai.

“Đm, Lai thần tài tắt máy đi!” Bàng Suất trở mình, tiếp tục mơ màng.

Đóa Lai mắt nhắm mắt mở lấy điện thoại trong túi ra, cũng không nhìn xem là ai gọi mà tiếp máy: “A lô, ai vậy?”

Giọng Đóa Lai nghe có chút khàn khàn, Đại Phóng vừa nghe liền biết cậu chưa rời giường.

“Đã là lúc nào rồi, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi kia, mau dậy thôi!”

Đóa Lai trong chốc lát không kịp phản ứng, nhắm mắt lại nói: “Anh là ai, lộn số rồi.”

Đại Phóng cười nói: “Anh, Đại Phóng này, hôm qua anh với em có gặp nhau ở bệnh viện đó, anh đây còn ôm hy vọng em không đổi số, may mắn là em không đổi thật.”

“Đại…Đại Phóng???” Đóa Lai bật dậy, liếc mắt nhìn Bàng Suất một cái, hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”

“Đúng là em không nhớ gì hết, không phải anh nói hôm nay anh mời em ăn cơm à?”

Đóa Lai ho nhẹ hai tiếng, hạ giọng nói: “Em không đi ăn đâu, em nói anh biết, hiện tại em có người mình thích rồi, chính là người hôm qua đi bệnh viện với em, mặc áo màu trắng, tóc cắt ngắn, nhìn vô cùng đẹp trai.”

Đại Phóng cẩn thận suy nghĩ: “Cả hai người đàn ông ngày hôm qau đều mặc áo trắng, đều cắt tóc ngắn, trông đều rất đẹp trai, ý em là người nào? Nghe là biết em lừa anh rồi.”

Đóa Lai lo lắng nói: “Em lừa anh làm cái gì chứ, chính là…Ai da, em có nói anh cũng không hiểu được đâu, dù sao em cũng có người mình thích rồi.”

Đại Phóng ở bên kia bĩu môi: “Anh thấy cả hai người đó đều thẳng. Không cùng chung một loại người với chúng ta.”

“A, đúng là vậy thật, mặc dù bọn họ thích con gái nhưng cũng có thể quen con trai, nếu không làm sao em có thể làm trò trước mặt họ được?” Đóa Lai lúc nói xong cũng thấy chột dạ.

“Không đi được sao?” Đại Phóng không phải là kiểu người mặt dày, thế giới này rộng lớn như vậy, hắn cũng không thể nào cứ đâm đầu vào một cái cây được, chẳng qua hắn chỉ cảm thấy Đóa Lai là người không tệ, ở một chỗ sau này sẽ ổn định.

“Ừm, không được.” Đóa Lai từ chối.

“Ừm…Nếu vậy thì em sống tốt nhé, anh tắt máy đây.” Nói xong, Đại Phóng cúp máy.

Đóa Lai nhìn chằm chằm điện thoại, tiện tay xoa xoa đầu vài cái, quay lại nhìn Bàng Suất vẫn đưa lưng về phía cậu ngủ như trước, nhưng Đóa Lai biết hắn sớm tỉnh rồi, hơn nữa còn nghe hết đoạn hội thoại giữa cậu và Đại Phóng.

“Anh…” Đóa Lai nhẹ giọng nói.

Bàng Suất nghĩ một chút, đáp lại: “Ừm, sao?”

Đóa Lai hé miệng: “Anh, hôm nay chúng ta về đi.”

Bàng Suất sửng sốt, vội xoay người nhìn cậu: “Sao đột nhiên lại muốn về vậy? Hoa Kì rất muốn em ở lại vài ngày đó.”

Đóa Lai cười ngốc: “Em cũng muốn, chờ khi nào có thời gian thì kêu họ đến chỗ chúng ta chơi, hơn nữa em đi mấy ngày nay, em sợ lão Đóa sẽ lo lắng.”

Bàng Suất cười cười: “Ừm được, nếu em đã muốn về thì hôm nay mình về.”

“Vậy bên ba mẹ anh thì sao?”

“Không sao đâu.” Bàng Suất ngồi dậy, cầm một điếu thuốc lên hút, nói: “Chờ một chút, anh đi nói họ một tiếng, em chuẩn bị trước đi.” Bàng Suất xuống giường, mặc quần áo vảo rồi đi ra sân trước.

Bàng Suất nói với ba mẹ hắn và Đóa Lai phải về, hai người cũng không giữ lại, chuyến này Bàng Suất về không thể xem mắt được, lại để Đóa Lai bị ảnh hưởng như vậy, trong lòng họ vô cùng áy náy. Mẹ Bàng Suất liền lấy hai ngàn đồng đưa cho Bàng Suất, dặn Bàng Suất đưa tiền cho Đóa Lai, sau khi về đến nơi thì mua đồ ăn ngon bồi bổ cậu.

Bàng Suất nhận tiền nhưng không đưa cho Đóa Lai, mà nói với Đóa Lai tiền này anh giữ giúp em, khi nào em cần thì tìm anh lấy, Đóa Lai đương nhiên vui vẻ đồng ý, đừng nói đến chút tiền này, ngay cả nhà cậu cũng đều cho Bàng Suất tất, tuyệt đối không có chút nhăn mặt cau mày.

Trên đường trở về, Bàng Suất chở Đóa Lai đến siêu thị nhà Hoa Kì, lúc này Trang Hào không có ở trong tiệm, hai người chỉ có thể tạm biệt Hoa Kì, sau đó điện cho Trang Hào, ở trong điện thoại, Trang Hào ra sức giữ lại, nhưng không đọ nổi quyết tâm của hai người, cho nên cuối cùng chỉ có thể kết một câu đi đường cẩn thận.

Trở lại nhà của lão Đóa cũng tốn hết tổng cộng 4 tiếng, lúc trên đường, Bàng Suất cố gắng lái nhanh và đi đường tắt, sau khi thả Đóa Lai trước cửa thì quay lại tiệm massage.

Đóa Lai vào trong nhà, nói chuyện với lão Đóa một lát rồi vội vội vàng vàng chạy về nhà của mình.

Lúc này, Lương Sinh vẫn đang bận chuyện trong tiệm, sau khi vào trong phòng khách liền thấy một phong thư màu xanh đặt trên bàn, bên trong căng phồng không biết có gì trong đấy, Đóa Lai tưởng rằng đây là của Lương Sinh, cầm lên xem thử, thế mà lại thấy người nhận là tên mình. Lúc này cậu mới nhớ tới đây là ảnh mà cậu đi tráng mấy hôm trước.

Đóa Lai vội mở bì thư, lấy ảnh bên trong ra, đây thành quả cậu tốn rất nhiều thời gian để chụp đó. Nhân vật trong mỗi bức ảnh đều là Bàng Suất, có ảnh hắn ngủ, hắn nói, hắn cười, hắn làm bạn với cây cỏ, lại còn có ảnh hắn đứng cạnh một đứa ngốc là cậu.

Đóa Lai ngắm nhìn đã đời, vui vẻ cười toe toét, trong lòng cảm giác thật tốt, vô cùng hạnh phúc.

Ai…Đóa Lai ngắm mấy bức ảnh đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, cậu vội cầm mấy bức ảnh trở về phòng mình, lấy keo hai mặt dán ảnh lên tường, kín một mặt tường.

Sau khi kết thúc công việc, Đóa Lai dựa người vào giường thưởng thức thành quả. Rất lâu sau đó, cho đến khi sắc trời tối sẫm, Lương Sinh mở cửa vào nhà.

“Đóa Lai?” Lương Sinh thấy đèn trong phòng bật, vội chạy đến: “Cuối cùng cậu cũng chịu về rồi hả?”

Đóa Lai quay đầu cười ngốc: “Ừm.”

Lương Sinh lúc này mới để ý đến mấy tấm ảnh trên tường, trừng mắt nói: “Không biết cậu chụp ở đâu mà hay vậy luôn á, ai da, còn chụp lúc ngủ nữa cơ.” Lương Sinh quỳ trên giường thưởng thức, vừa cười vừa nói: “Chụp không tệ nha, đẹp mắt thật, tớ nhìn thôi cũng thấy thích rồi.”

Đóa Lai cười ngốc.

“Ai da đúng rồi.” Lương Sinh đưa tay tắt đèn, căng thẳng nói: “Tớ vừa lên lầu thì thấy hắn lái xe vào bãi đỗ xe, không chừng lúc này đã vào nhà rồi đó.”

Đóa Lai sửng sốt, vội đến bên cửa sổ, quả nhiên Bàng Suất đã vào phòng ngủ, mở đèn, lúc này hắn đang đứng trước cửa sổ nhìn qua phòng Đóa Lai.

Lương Sinh tới bên cạnh, hai mắt mở to: “Đm, body ngon thật.”

Đóa Lai và Bàng Suất quen nhau lâu như vậy, cậu biết được rất nhiều thói quen của hắn, ví dụ như sau khi hắn trở về nhà, chuyện đầu tiên làm chính là cởi trần tập thể dục trong phòng, cho nên Đóa Lai cũng không thấy ngạc nhiên cho lắm.

“Đù…Mẹ ơi, cậu xem hắn đang làm gì kìa!!!”

Đóa Lai nhìn đến, Bàng Suất vậy mà đứng trước cửa sổ lấy tay vuốt ve chính mình, từ cổ đến bụng, tới tới lui lui vài lần.

Lương Sinh xem vô cùng hưng phấn: “Hắn đang cố ý cho tụi mình xem à?”

Đóa Lai híp mắt cười: “Hắn biết chuyện tớ nhìn lén hắn rồi.”

“Cậu nói à?” Lương Sinh kinh ngạc nhìn Đóa Lai.

“Tớ nói, hắn đã biết hết rồi, cho nên hiện tại cũng không cần giấu diếm nữa.” Đóa Lai đi đến bên vách tường, sau khi mở điện thì lập tức rời phòng ngủ, lúc đứng trước cửa ra vào, cậu hít một hơi thật sau, mở cửa ra rồi đến trước phòng bên cạnh.

Nâng tay gõ cửa phòng Bàng Suất, tim Đóa Lai đập thình thịch.

Không lâu sau, Bàng Suất nghe tiếng liền ra mở cửa, hai người một trong một ngoài, người ở trong híp mắt cười, người bên ngoài cúi đầu xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.