Cô rời
Viêng Chăn, mải miết làm việc trong các thôn làng hoang sơ trên cao
nguyên. Anh sang Thái Lan, tiêu pha nốt những ngày còn lại của kì nghỉ
và chuẩn bị quay về Úc. Ở Chiang Mai anh nhớ đến cô, tâm trí ăm ắp những kí ức về cô, về tấm thân có sức hấp dẫn mãnh liệt và quánh quện. Cho dù xa cách, ý thức tỉnh táo, anh vẫn nhận ra tình cảm và khao khát của
mình giống một dòng sông, đang ngày đêm cuồn cuộn đổ về phía nào. Số
điện thoại cô để lại, anh gọi đều đặn nhưng không thấy tín hiệu. Gửi rất nhiều thư điện tử cho cô, không hề nhận được hồi âm.
Đêm cuối
cùng, thử gọi cho cô lần nữa. Đường dây lần này đã thông, chất giọng
trong trẻo vang lên bình thản, y như hôm nào, không mảy may bộc lộ cảm
xúc. Cho biết vừa ra khỏi rừng, xuống thị trấn nhỏ gần đấy khám bệnh.
Trong người không khỏe.
Anh nói, em cẩn thận, có khi lây bệnh dịch trong vùng.
Cô không bình luận gì, lại kể, mấy hôm trước tôi nằm mơ, đi đến một hẻm núi âm u sâu hút, một con đường lớn quanh co, mặt đường trắng lóa lấp
lánh sáng, bên vệ đường là hồ nước xanh thẳm rộng mênh mông. Rất nhiều
trẻ con trần truồng bơi lội, lặn xuống nổi lên, vui vẻ huyên náo, cất
tiếng cười lảnh lót. Tôi bước ra giữa đường, không biết nên dẫn đứa trẻ
nào theo cùng. Con đường trải dài vòng ra sau hẻm núi. Đằng trước là đêm đen bao la, bầu trời muôn sao nhấp nháy.
Giấc mơ lạ thật đấy, anh nhận xét.
Phải, trong mơ tôi cảm thấy vui vẻ yên bình.
Anh nhớ em lắm, Fiona, liệu chúng ta còn gặp lại không.
Tôi không biết, Ian, thời gian bên nhau đã trôi qua rồi. Sau này ra sao chẳng ai đoán được.
Cô tiếp tục biệt tích, không bao giờ liên lạc với anh. Anh quay về Úc.
Làm việc, vận động, hẹn hò và lên giường cùng các cô gái như cũ. Nhưng
không bao giờ quên được Viêng Chăn nóng bỏng, quên chiếc giường đơn trải đệm trắng thêu trong khách sạn, quên được người con gái xăm chữ Hán sau gáy. Vẻ mặt lãnh đạm kì ảo. Lời cô nói không mấy khi anh hiểu. Thân thể cô luôn vẫy gọi anh. Trái tim anh rạn vỡ vì bị nỗi nhớ nhung cấm cố.
Bắt đầu ngâm ngẩm đau.
Bắt đầu dai dẳng gọi điện cho cô, không
tài nào ngăn mình lại được, anh biến thành một con người khác, chính anh cũng không thể nhận ra. Một tháng sau cô nhận điện, cho biết vừa quay
về Luân Đôn.
Cho biết đã có thai.
Nếu số mệnh muốn để
anh vấp phải những chuyện ly kì bất ngờ, bên trong ắt có lý do của nó.
Thì thuận theo tự nhiên đi, anh nghĩ. Anh đã nhớ nhung và khao khát quá
lâu, đã dỡ bỏ mọi phòng ngự và đường lui trong lòng, giờ chỉ còn cách
buông mình theo dòng chảy. Cá tính khó nắm bắt của cô cần được hướng dẫn và uốn nắn, cô chẳng lo âu hay sợ hãi gì về những điều chưa biết, như
hoa bách hợp nơi đồng dã, không ai chăm bón không ai thu hoạch. Báo cho
anh biết sự thật mà giọng điệu thản nhiên, không hề dò ý hay vấn vương
mục đích. Hình như cô chưa bao giờ biết đến nguy hiểm. Cũng không cố
chấp về kết quả.
Anh hỏi, em định giải quyết thế nào.
Chắc là sinh nó ra thôi, cô nói. Tôi không có người thân, cũng muốn có được đứa con của mình.
Em chắc chắn nó là của anh chứ.
Phải. Nhưng thế cũng chẳng liên quan đến anh.
Em toàn nói câu ấy thôi, kể cả lúc mình đang làm chuyện yêu ở Viêng
Chăn. Vậy anh là gì, một công cụ à, một cỗ máy trợ đẻ không được ai coi
trọng ý kiến hay cảm xúc à?
Đừng giận, Ian. Tôi xin lỗi vì câu vừa rồi.
Vậy chúng ta cùng để nó chào đời. Sang Úc với anh đi, anh sẽ chăm sóc em. Bằng lòng không?