Cô hỏi Cầm Dược, đã yêu nhau vì sao không thể ở bên nhau. Người đàn ông trả lời, hai hành vi độc lập. Bấy giờ cô
không hiểu được, bây giờ cô đã rút tỉa từ thực tiễn. Bèn tự hỏi lòng,
đây là chân tướng cuộc sống mà cô muốn ư? Gần năm năm trời, giữ vững
tinh thần trầm tĩnh nhẫn nại, hiện thực hóa cuộc sống sinh thành dưỡng
dục và tách biệt với đời. Nay cô là người đàn bà có chồng có con có gia
đình. Cô gấp gáp, viên mãn, sốt sắng thúc đẩy cuộc đời mình như thế,
không cảm thấy hư hại vì hao mòn quá độ ư? Nói cách khác, cô không thể
nào thành hình được nữa, bởi đã tan tành trong hư vô tự bao giờ rồi.
Cô nói, tôi cho rằng mình không cần bất cứ ai, cú nhào lộn mãi trong mô hình tình cảm luẩn quẩn tuần hoàn: chìm vào, thoát ra, thoát ra, chìm
vào. Tôi luôn muốn biết trong các cặp cộng sinh tình cảm và tình dục,
phản bội và quy phục, buông thả và an toàn, giam hãm và chạy trốn… thì
cặp nào tiếp cận được bản chất tình yêu. Kiên trì dò dẫm, khăng khăng
tìm kiếm chứng minh. Tôi muốn biết vì sao tôi không thể sống một mình
trên đời, mà vẫn không thể yêu thương ai thật lòng như vậy. Yêu là gì,
tôi không biết. Tôi hi vọng mình sẽ tìm thấy luận cứ, xác minh, hi vọng
chạm được vào một kết luận rõ ràng và thuyết phục.