Anh không cao lắm, kể là người tầm thước. Sạch sẽ, khỏe khoắn, lý trí
và cảm tính đều cân bằng, ôn hòa điềm tĩnh. Bình thường thích đi giày
vải Trung Quốc, nhất là kiểu truyền thống mà phần đế chi chít đường may. Tuy sinh sống thường xuyên ở châu Âu, trong cốt tủy anh lại ẩn chứa một nội hàm hoài cổ phương Đông. Tính cách bí ẩn, có chiều sâu, phải mất
công mới tìm hiểu được. Ở bên anh không hề thấy nhàm chán. Anh giống một ngăn kéo đầy ắp đa dạng đồ đạc, hễ kéo ra là thấy ngồn ngộn, chọn lựa
thưởng thức đến cả ngày trời, cảm giác rất thích thú.
Ba năm
trước anh đến Thượng Hải, thuê một biệt thự cổ ở đường Hoành Sơn. Tầng
một là phòng khám, tầng hai tầng ba để ở. Ngôi biệt thự này xây dựng
theo phong cách kiến trúc tân cổ điển, khi trang trí tu sửa vẫn duy trì
được cấu trúc vốn có, được hơi thở nguyên sơ. Anh thích nội thất theo
phong cách Gustav của Thụy Điển, đồ gia dụng bằng gỗ cứng, giấy dán
tường thủ công, nền nhà bằng gỗ, màu sắc chủ đạo là lam thẫm và trắng
xám lạnh. Phòng rộng nên trông càng lạnh hơn.
Trong vườn nhỏ có vọng lâu, giàn hoa, đình hóng mát, bãi cỏ và thực vật phong phú, còn cả mấy cây dẻ và sồi lâu đời. Anh trồng thêm tử đằng, tú cầu, linh lan và
vài giống hồng leo. Gieo nho, bí, mướp. Khu vườn mùa xuân và hạ mượt mà
xanh thắm, cành lá um tùm, hoa cỏ ríu rít. Buổi trưa và chiều, vì nắng
thay đổi nên ánh sáng và màu sắc cũng biến ảo theo.
Lần đầu tới nơi, Khánh Trường đứng đợi ở cổng, dưới giàn cây, ngẩng đầu lặng ngắm
những quả bí lúc lỉu. Anh hỏi, cô thích bí à. Cô nói, tôi xao xuyến vì
hình hài và trạng thái này. No nê, lớn lao, yên tĩnh, cân bằng, ngập
tràn phong vị chín chắn. Đẹp quá!
Cô là một cô gái ăn vận tùy
tiện, lôi thôi, không trang điểm, không hề chăm chút đến vẻ ngoài. Tóc
tết đuôi sam Ấn Độ, dày và nặng thả sau lưng, trong tóc luồn những dây
nhỏ màu đỏ thẫm hoặc lam đậm, ăn vận và thần thái đều khác hẳn người
bình thường. Ánh mắt trong trẻo, trầm lặng kiệm lời, rõ là quạnh hiu lạc lõng. Sự yên ả và nhạy cảm của cô khiến anh thích thú.
Họ
thường ngồi ngoài hiên. Hai tiếng đồng hồ. Bảo là đến nói chuyện, thật
ra hầu hết thời gian chỉ ngồi bên nhau, cùng nhìn ra vườn râm mát bóng
xanh. Cô hút thuốc, mãi mà không cất tiếng. Tuột giày ra, co chân lên
ghế, cằm tựa vào đầu gối, vẻ mặt giống một đứa trẻ tự kỉ. Nghe gió nhẹ,
côn trùng rả rích, nước phun. Nghe tĩnh lặng.
Có lúc cô ra
chiếc đu ngoài bãi cỏ, đu lên rất cao, váy rung rung phần phật trong
gió. Tự do tự tại, hoàn toàn không bận tâm đến người đàn ông xa lạ hơn
mình mười lăm tuổi đang ở bên, lặng lẽ quan sát.