Có những lúc, theo hướng dẫn của anh, cô thử nói về mình, về Thanh Trì, hồi tưởng những chuyện hết sức nhỏ nhặt của quá khứ, ví như chuyến bay
dừng ở Quế Lâm, vừa kể vừa trút bỏ chuyện cũ khỏi tâm hồn. Cô nói, chúng ta không thể nào chạm đến tín ngưỡng trên trời. Chúng ta chỉ là người
phàm, có thân xác nhỏ nhoi, dục vọng, tâm trạng, tình cảm và giới hạn.
Chúng ta bi thương, đồng thời thuần khiết. Mù quáng, đồng thời dũng cảm. Thất bại, đồng thời thất vọng.
Cô kể với anh một số chuyện không thể hé răng với bất cứ ai.
Thật ra, tình dục chiếm một vị trí hết sức đáng kể trong mối quan hệ
của cô với Thanh Trì. Anh từng nói với cô, chưa bao giờ cảm thấy viên
mãn đến thế khi chăn gối với bất cứ ai. Khánh Trường, em có biết, làm
tình với em là lạc thú tột bậc và duy nhất của đời anh. Một niềm an ủi.
Tình dục là thân mật, vui vẻ, gắn bó, giao lưu, là cộng sinh và hòa hợp với người khác bằng phần chân thật nhất của con người mình. Đối với cô, lúc nào anh cũng sục sôi khao khát. Bất kể đang đi trên đường, ăn cơm
trong nhà hàng, xem phim trong rạp, hay đi siêu thị mua hàng. Dù chỉ nắm tay cô, vuốt tóc cô, chạm vào cổ cô, dục vọng của anh đều dễ dàng bùng
lên, người nóng và cứng. Dường như thân thể họ vẫy gọi nhau liên miên,
luôn luôn đáp lời và hưởng ứng nhau.
Có lúc, tình dục là chới
với, cầu cứu, mong mỏi, chống đối. Anh khống chế cô bằng sức mạnh của
mình. Thân thể tinh sạch mạnh mẽ dốc ra hết mọi ham muốn, đòi hỏi được
dung nạp, chấp nhận, bảo vệ và rung động. Khi cãi cọ hay chiến tranh
lạnh, họ không nói chuyện với nhau, xa cách hiểu lầm tranh luận chỉ
trích cản trở hết mọi nhu cầu. Tình cảm bị ngăn cách, không nói với nhau một lời, không thể hòa giải, mà thân xác vô tội vẫn tìm kiếm gắn kết và khoái lạc. Đây là cảm giác rất quái dị. Thường thì cô cảm thấy nhục
nhã, khó hiểu, và cứng cỏi cưỡng lại. Cho dù đang đau thương bức bối và
thù địch, thân thể anh vẫn nóng bỏng cuốn hút trước sự kháng cự cố chấp
của cô.
Có lúc, tình dục là tổn thương, bạo lực, tuyệt vọng, xót xa.
Có lúc, tình dục là lời thổ lộ thuần túy, mong manh, ngây thơ và chân
thành. Anh thì thầm, anh yêu em cuồng nhiệt đến thế này đây, Khánh
Trường. Đối với người đàn ông ấy, làm tình là cách bộc bạch duy nhất
trong khả năng của anh. Cũng là cách bộc bạch anh tin tưởng nhất. Những
cái khác đều không phải.
Anh tâm sự với Khánh Trường về lịch sử ân ái của mình cùng những người đàn bà khác. Anh đề cao tính thẳng thắn và thanh khiết của tình dục, chưa bao giờ né tránh thảo luận những trải nghiệm và cảm nhận, dùng nó để hé lộ với cô những ngóc ngách sâu kín mà trực tiếp của đời mình, để kết nối chặt chẽ hơn với cô, để cảm kích cô, chứ không phải để phơi bày bóng tối trong con người mình. Nói cách
khác, những tâm sự này toát ra một vẻ thuần khiết sáng ngời. Ở New York
anh từng yêu một cô gái, làn da căng mọng, sức mạnh dồi dào. Dai dẳng
theo đuổi anh, nhưng hai người không thể bên nhau, cô mất tự chủ, lăm
lăm cầm dao đuổi theo anh. Hôm ấy tuyết rơi, anh còn chưa kịp mặc xong
quần áo, nhớn nhác mải miết cắm cổ chạy trong tuyết.
Tất cả
những mong manh, bẽ bàng, sâu kín, khó chịu, đau đớn, anh bày hết ra cho cô xem. Lắng nghe những chi tiết chân thực trong cuộc đời người đàn
ông, lòng cô không hề bực bội hay ghen tuông, chỉ ngấm ngầm xót xa. Như
thể anh không phải là người đàn ông cô đang yêu, mà là người đàn ông
đang yêu một người đàn bà nào đó khác. Như thể anh là của công cộng,
không phải của tư hữu. Anh thuộc về chính anh, anh không phải của cô.
Đối với tình cảm của anh, cô cũng nhìn nhận theo cách tương tự. Rất
phóng khoáng cởi mở, không hề chiếm hữu nhỏ nhen.
Cô dựa dẫm và mong đợi những cơn hưng phấn của anh, cho dù chúng làm cô đau. Giống
như hố đen im lặng mà vô hình hấp hút tất cả. Càng hung bạo mạnh mẽ càng khiến cô cảm nhận rõ tinh thần truy đuổi của người đàn ông, anh không
thể rút lui, anh như con thú ngoan cố. Cô cần được ghi nhận một cách ghê gớm như thế. Cô chỉ bình tĩnh khi anh đổ dồn tất cả vào cô. Không cần
gì hơn. Năng lượng tối tăm vô đáy như vực sâu trong tâm hồn cô khiến cả
hai đều bất ngờ.
Cô đâm ra phòng thủ và sợ hãi trước sự lệch
lạc về tình cảm của mình. Đồng thời vẫn dào dạt những đam mê và khao
khát bệnh hoạn. Vào những thời điểm tranh cãi hay xung đột nặng nề nhất, cô thường uống say, nửa đêm khóc lóc, dồn ép chất vấn anh sao không
mang lại tương lai nào cho hai người. Sáng ra anh phải đi họp, thấy vậy
mệt mỏi không sao ngủ được, tức giận vung tay tát cô, trói tay cô lại để dẹp yên. Sáng sớm thức dậy, cô thấy anh đang hôn bên má bị sưng của cô, ăn năn và hổ thẹn. Tình dục, đánh đập, hành hạ, đau đớn, quấn quýt, dịu dàng, bối rối… muôn vàn sắc thái như thế xoắn bện vào nhau như một sợi
thừng to tướng. Mỗi ngày nó một siết lại, làm cô gần như ngạt thở.
Hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại. Bởi họ chẳng qua là những
quân cờ đã được sắp đặt, xác thịt và tình cảm chưa bao giờ được hoạt
động theo ý mình, chỉ còn cách chờ sự an bài của số phận. Niềm si mê và
theo đuổi giữa họ là một sợi dây nhân duyên. Luôn muốn giằng ra, chạy
thoát thân, nhưng vô kế khả thi. Không biết rời khỏi người kia thì mình
có thể đi đâu.
Cô từng mong chờ sức mạnh trong tình yêu và ham
muốn của anh có thể chỉ dẫn cho cô, đưa cô ra khỏi khu rừng, ra khỏi đầm lầy buông chùng bóng đêm, chạy đến một bình nguyên rộng rãi bao la,
trông thấy tầng tầng mây sáng, vạn vật tịch mịch, trăng vằng vặc treo
cao. Đưa cô đến một bình diện tình cảm khác để vượt qua và siêu thoát.
Nhưng thực tế, không có người đàn ông nào sở hữu sức mạnh ấy cả.
Con đường của cô, chỉ có cách tự mình lần mò. Khó khăn của cô, chỉ có
cách tự mình giải quyết. Phương hướng của cô, chỉ có cách tự mình xác
định.