Xuân Yến

Chương 11-4



Sau hơn nửa năm ở Hồng Kông, cô nhận ra sự nao núng và phiền muộn của anh đối với mình trong cuộc sống hiện thực cứ chồng chất dần lên.

Xét về lối sống, họ không có cùng đặc tính và tiêu chí. Anh cần một phu nhân ăn vận xinh đẹp thời trang giúp anh lên kế hoạch cho những bữa tiệc gia đình, mỉm cười duyên dáng giao tiếp tiếng Anh thành thạo với ông chủ và đồng nghiệp của anh hầu gây dựng cảm tình thiết lập quan hệ. Anh cần một người bầu bạn hoạt bát giàu sức sống, có thể tiếp chuyện về đủ mọi chủ đề, tạo ra bầu không khí vui tươi để thân tâm mệt mỏi khôn kham sau giờ làm được nghỉ ngơi thoải mái. Anh cần một người đàn bà có thể chất khỏe mạnh và tập quán sinh hoạt lành mạnh, không hút thuốc, không uống rượu, không cuồng nhiệt xăm trổ, không có khuynh hướng u uất trầm cảm, không dùng thuốc, hòa nhập và nhiệt thành với đời sống xã hội chứ không phải chống đối và thoát ly. Anh cần một người yêu sùng bái tôn trọng anh, dịu dàng, ngây thơ, nhu mì, ngưỡng mộ, dựa dẫm vào trí tuệ cùng tiềm lực kinh tế của anh, tin tưởng nghe lời chứ không phải khiêu khích đối kháng và tranh luận.

Trực giác mách bảo cô, trong hiện thực và kì vọng, trong vật chất và tinh thần, anh đều nghiêng về bình diện hữu hình thực dụng. Người đàn bà anh cần phải như Vu Khương. Không phải cô và Phùng Ân Kiện. Phùng Ân Kiện làm anh chán ghét. Còn cô khiến anh nhìn rõ bản thân, nhìn rõ sự bất lực và bế tắc của mình. Cuối cùng khiến cõi lòng anh nguội lạnh.

Điện thoại của Vu Khương, chưa bao giờ gián đoạn.

Trong đêm khuya hoặc bất cứ thời điểm nào tùy thích, cô ta lại gọi tới, như thể vẫn là người bạn gái danh chính ngôn thuận. Anh luôn như xưa, sẵn sàng nhận điện ngay trước mặt cô. Phùng Ân Kiện cũng có gọi, nhưng điềm tĩnh vắn tắt, không bao giờ níu kéo vồ vập, quả thật họ đang bàn chuyện ly hôn, chỉ hiềm quá trình phức tạp, cần phải xác nhận đủ thứ tiểu tiết lặt vặt. Từ ống nghe, có khi vọng ra tiếng cười giòn giã cùng giọng nói dịu dàng sôi nổi khiến người ta hoan hỉ hẳn lên của Vu Khương. Anh đáp lại ngắn gọn rồi mau chóng kết thúc, thái độ ôn tồn, từ vô thức vẫn toát ra vẻ thân thuộc trìu mến, họ đối thoại theo một tiết tấu riêng. Có khi là tiếng khóc lóc hay vùng vằng giận dỗi, từ đầu dây bên kia vọng sang hàng tràng nguyền rủa chỉ trích ầm ĩ của cô, anh im lặng chịu đựng rồi tắt máy.

Vu Khương không định rút lui khỏi thế giới của anh. Anh cũng chưa từng dứt khoát cắt đứt với cô. Thật ra anh rất cần cảm giác có người dựa dẫm và nương tựa vào mình. Đây là điều Chu Khánh Trường không thể mang lại. Khánh Trường thậm chí còn không biết làm nũng.

Anh vẫn trợ cấp cho Vu Khương, không hề giấu giếm Khánh Trường. Lý do là việc anh bỏ đi đã gây ra một vết thương tinh thần cho cô, cần phải bù đắp phần nào bằng vật chất. Anh nói, Vu Khương còn trẻ, theo anh lâu như vậy, anh có trách nhiệm với em ấy. Anh dùng dằng không dứt, nửa kéo nửa đẩy. Có lẽ là do bản tính nhu nhược đa tình, không muốn phũ phàng từ bỏ một mối quan hệ đã duy trì, và dùng nó để thỏa mãn nhu cầu tự tôn đàn ông. Suy ra, có thể sau này anh cũng đối xử như thế với Phùng Ân Kiện và Chu Khánh Trường. Do nhân hậu. Hoặc do ham hư vinh. Ranh giới dễ xê dịch giữa hai phạm trù ấy chắc chắn sẽ dẫn đến tổn thương.

Khánh Trường không tỏ thái độ gay gắt trước cách ứng xử này. Cô đã thầm hiểu rõ từ lâu, đối với cô, Hứa Thanh Trì là người đàn ông duy nhất. Nhưng cô luôn luôn chỉ là một phần chứ không phải toàn bộ cuộc sống của anh. Bất kể cô ở vị trí nào, kết cấu của Hứa Thanh Trì vẫn như thế. Định Sơn chưa bao giờ làm cô nổi giận vì những chuyện liên quan đến đàn bà, đồng thời cũng kiên quyết bảo vệ lập trường của mình, không hề thay đổi bản thân. Anh yên ả bình tĩnh bầu bạn bên cô, lặng lẽ nấu nướng cho cô ăn, không lằng nhằng dây dưa với ai khác. Thanh Trì thu hút sự chú ý của phụ nữ đồng thời duy trì sức quyến rũ với họ. Anh lấp đầy khiếm khuyết trong tâm hồn bằng cách chinh phục và điều khiển tình cảm đàn bà. Chưa bao giờ anh muốn mất đi quyền năng chi phối này.

Thanh Trì luôn muốn cô cai thuốc, cô không cai. Anh hi vọng cô đậu thai, nhưng mãi mà chẳng thấy. Cô biết cái thai có thể sẽ khiến Thanh Trì đẩy nhanh tốc độ giải quyết vấn đề. Ngay cô cũng tin chắc rằng đứa con với anh sẽ rất xinh đẹp, thông minh, nhạy cảm, độc đáo. Nhưng chẳng hiểu vì sao không mang thai được. Có lẽ là vì cuộc sống kém ổn định, không trông thấy tương lai sáng sủa bền vững. Lòng cô thiếu vắng sự đón chờ và chuẩn bị.

Tình cảm mà gây ra đau khổ thì không thể mang lại hưng phấn và sinh trưởng, chắc chắn sẽ khiến người ta phải trả giá cho những truy cầu và mạo hiểm không ngờ tới.

Khánh Trường đã hiểu điều này từ lâu. Câm lặng, bình tĩnh, và thất vọng, cô quan sát cách Thanh Trì giữ cân bằng trong thế giới tình cảm. Anh nói đi Bắc Kinh công tác một tuần, tiện đường sẽ đến chỗ Vu Khương lấy quần áo. Đồ đạc của anh vẫn ở biệt thự Bắc Kinh. Trong căn hộ thuê Hồng Kông, toàn bộ đều là đồ đạc của chủ nhà để lại. Cả hai cùng hiểu rất rõ, đây không phải là nơi chốn ổn định, nhưng chưa bao giờ bắt tay cải thiện điều đó. Một tuần sau anh quay lại, sắc mặt mệt mỏi, bộ dạng suy nhược. Cô hỏi thăm, anh uể oải, chỉ nói trên đường vất vả trong người không khỏe.

Đêm khuya cô choàng tỉnh, thấy người đàn ông bên cạnh vẫn thức chong chong, ngồi trên giường hai tay ôm đầu, bất động hồi lâu. Cô nằm trên gối nhìn anh, cùng trong căn phòng lờ mờ sáng mà tưởng chừng cách biệt núi non, xa không tới được. Cô lặng thinh, đợi anh lên tiếng.

Anh hỏi, Khánh Trường, có bao giờ em định kết hôn với anh không?

Làm sao em kết hôn với anh được, anh còn chưa ly hôn cơ mà.

Anh biết từ trước tới nay em luôn bất mãn về anh. Chẳng chịu chủ động nói em yêu anh. Chưa từng nói.

Nói có tác dụng gì. Muôn vàn lời lẽ, đâu bằng một hành động.

Anh nổi giận, em lại chỉ trích anh đấy ư? Em tưởng anh không gắng sức vì em sao? Em cảm thấy anh chưa phải trả giá gì à?

Khánh Trường nhìn khuôn mặt méo mó vì phẫn nộ của người đàn ông, hiểu rằng chẳng qua nội tâm dồn nén, chuyện không thành có đây. Nỗi cám cảnh vì tình trạng hiện tại gây ảnh hưởng tới phản ứng tâm lý trong quan hệ tình cảm. Đặc quyền và niềm kiêu hãnh ngày xưa chỉ là vỏ ngoài, là hình tượng và đãi ngộ mà thế giới mang lại cho anh, nhưng do thiếu tự chủ, anh đã để nó kiểm soát mình. Giá trị quan của bản thân đúng ra không nên lung lay mới phải. Cô nghĩ, rốt cuộc anh vẫn là người đàn ông trong xã hội thương mại, bị buộc chân vào nguồn lực, địa vị, cách nhìn nhận của cộng đồng, từ đó mất đi khả năng tự định giá.

Anh khao khát cô là phải. Vì cô khác biệt. Vì cô là một biểu tượng anh vẫn ước ao nhưng đã mất năng lực trở thành. Họ không phải là đối thủ ngang hàng. Anh tôn sùng cô, còn hơn mức cô hướng về anh nhiều.

Có lẽ trước giờ anh vẫn cảm thấy mình không tài nào chạm đến cô, trong lòng nung nấu nỗi tự ti to lớn, cho rằng chẳng thể có được cô, bao bọc cô. Cô là bông diên vĩ hiếm hoi trên núi cao 4500 mét, lãnh đạm, xa vời, khác thường, khó hiểu, không thuộc về thế giới của anh. Trèo tới 3000 mét anh đã thấy mình không còn sức để thở. Đúng ra cô nên đứng mãi ở chỗ chót vót, giống tập thơ anh cất trong va li chỉ lấy ra để đọc trước khi ngủ. Nhưng họ không kiểm soát được khoảng cách giữa nhau, cuối cùng đã biến thành đôi nam nữ nặng nợ vì tình, cuối cùng đều là người phàm cả.

Hiện thực mà họ đang vỡ vạc dần này, có thể vá víu và thay thế bằng tình yêu mãnh liệt tràn trề thuần chất không? Họ đều hiểu là không, tình yêu không có chức năng ấy. Tình yêu chỉ là lời nguyện cầu và ảo ảnh. Yêu không có tác dụng thực tế, cũng không thể thỏa hiệp và bảo vệ cuộc sống. Yêu cuối cùng trở thành một tấm gương, chỉ dùng để phân tích cái tôi thực sự. Yêu khiến cho hiện thực không trốn tránh vào đâu được, hễ ảo ảnh và ngụy biện nào nhô ra là sẽ bị vạch trần chân tướng.

Trong mối quan hệ này, thứ duy nhất họ tìm được, là chân tướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.