Đêm trước Giáng sinh. Anh báo cho cô một tin. Vu Khương đã có thai.
Quen anh năm năm, mùa đông luôn gắn với những kí ức đặc biệt. Năm đầu
tiên, cô đi Chiêm Lý, gặp phải bão bùng, anh bất chấp nguy hiểm đến đón
cô về, họ trùng phùng ở tha hương băng tuyết, ôm nhau ngủ trong gian
phòng tái tê, đánh dấu kiếp này mình đã gặp và quen biết. Có một năm mùa đông, cô ở trên miền núi, tinh mơ tỉnh dậy trong ngôi nhà gỗ liên miên
mưa băng, khuôn mặt anh kề sát lại gần trong mộng. Lại một năm mùa đông, họ ăn tối trong một nhà hàng Lâm Viễn, anh dốc hết ruột gan hứa hẹn đòi mang cô đi. Mùa đông năm nay, anh bảo cô, anh làm Vu Khương có bầu.
Vu Khương ở Bắc Kinh không thiếu gì bạn khác giới, phong cách lại bạo
dạn, giao thiệp rất rộng, nhưng Thanh Trì ngần ngừ mãi chẳng đoạn tuyệt
được, dù rằng có một thời gian anh đã tích cực thu xếp. Trong một tuần
về Bắc Kinh, anh ở lì biệt thự của cô. Không cưỡng được những quấn quýt
và thút thít, cũng không cảm thấy hành động này phản bội nguyên tắc của
mình. Anh vốn có thái độ cởi mở với tình dục. Trước đây Vu Khương vẫn
uống thuốc tránh thai, anh không phải lo lắng. Xa cách lâu ngày mới tái
ngộ. Thời gian và cơ duyên đều trùng khớp. Tấm thân tươi trẻ đầy đặn dẻo dai. Anh làm cô có thai. Lần nữa. Đây là lần thứ ba.
Dĩ nhiên
anh biết mình đã đi một bước sai lầm. Người thiếu nữ theo anh từ năm
mười bảy tuổi, bây giờ hai mươi lăm. Mang thai lần thứ ba, không dễ dàng phá bỏ nữa. Vu Khương đã dồn hết tám năm thanh xuân tươi đẹp của mình
vào người đàn ông này, hi vọng kết hôn và sinh con với anh, hi vọng đã
rất lâu rồi, chưa từng từ bỏ. Thân thể cô không chịu được giày vò nữa.
Vì thế phản ứng đầu tiên của anh là sắp mất Khánh Trường. Anh nói, đừng
rời xa anh, Khánh Trường, anh sẽ thuyết phục Vu Khương bỏ đứa bé đi.
Anh yêu cô ấy không, Khánh Trường hỏi. Thành thực trả lời cho em biết. Em muốn nghe nói thật.
Không, anh đáp. Anh không yêu Vu Khương. Anh chỉ có mình em. Khánh Trường. Đây chính là lời nói thật của anh.
Thế, vì sao anh lại đối xử với em như vậy, và đối xử với cô ấy như vậy.
Đều tại Vu Khương đòi hỏi. Anh không từ chối. Anh không muốn làm tổn thương em ấy. Em biết mà, trong tình hình đó…
Cô ngắt lời anh, vì sao anh liên tục bao che lấp liếm cho bản thân. Vì
sao anh luôn trút trách nhiệm lên những người đàn bà của anh. Vì sao anh chẳng bao giờ nhận ra mình phạm lỗi lầm gì cả.
Đừng rời bỏ anh, Khánh Trường. Anh có thể làm tất cả vì em.
Đêm khuya, lại một lần nữa anh bị đánh thức vì điện thoại Bắc Kinh. Bên kia đang nức nở. Anh đi vào buồng vệ sinh, đóng cửa, nói chuyện rất
lâu. Lúc gầm lên giận dữ, lúc khe khẽ van lơn. Cứ thế mãi, lằng nhằng
không xong. Điện thoại phải đến hai tiếng đồng hồ mới thấy quay ra. Cô
ngồi ở mép giường, không bật đèn, quên khoác áo, toàn thân lạnh toát.
Anh đi lại gần, quỳ xuống bên chân cô, vùi mặt vào đầu gối cô, người run bần bật. Cô đưa tay vuốt tóc anh, cái đầu tròn cứng mạnh khỏe. Cô vuốt
ve anh, không nói một lời, đã tê liệt vì vở kịch yêu đương của anh và
người phụ nữ đó. Thậm chí không còn cảm thấy cả thất vọng.
Anh
nói, Khánh Trường, em ấy bảo sẽ tự tử. Mong em cho anh thời gian. Cầu
xin em, cho anh thời gian, anh sẽ giải quyết rắc rối. Sáng mai anh ra
sân bay, phải đi Bắc Kinh một chuyến.
Anh ôm cô, anh muốn làm
tình, muốn dùng xác thịt để vỗ về an ủi. Cô cự tuyệt, thân thể cứng đờ
lạnh băng, anh không thể tiến vào, không thể khiến cô mềm mại ấm áp lên. Cô nói, em đã mất ham muốn với anh rồi. Không thể ân ái với anh nữa.
Trái tim và thể xác em bây giờ giống nham thạch. Khi trời sắp sáng, cô
giật mình choàng tỉnh, kêu lên với căn phòng câm lặng, Thanh Trì, Thanh
Trì. Anh ở bên cô, thức giấc, anh đây, anh chưa đi đâu. Cô quay sang
nhìn anh, nói, anh ôm em đi. Thanh Trì. Anh duỗi cánh tay ra, quen thuộc ôm cô vào lòng, má áp vào trán cô. Cô nhắm mắt lại lần nữa, trong vòng
tay anh.
Cô khẽ nói, em còn muốn ngủ. Em chưa đẫy giấc. Lúc này em rất muốn ngủ. Cho dù khi tỉnh dậy không còn thấy anh ở bên.
Vì tin tưởng và theo đuổi vòng tay này, cô đã đổ hết sức lực. Chẳng qua muốn có một người bầu bạn. Một người bạn luôn ở bên cô, gần gũi vững
vàng giữa thế giới quay cuồng bận rộn, một tình cảm thân thiết đáng tin
cậy, một tâm hồn có thể quay về và một mái nhà để nương nhờ. Chỉ thế
thôi, cô tự bưng tai bịt mắt mình trong sự suy sụp của tình cảm, cốt để
thỏa mãn cái tôi sứt sẹo. Cô buộc mình tin rằng có thể gửi gắm tất cả
cho anh. Cô đã đặt cược vào hư không và vô thường.