Trong suốt cuộc đời mình, người ta chẳng đi được bao nhiêu nơi. Cho dù
thừa thãi thời gian, dồi dào tiền bạc, cũng không thể mãi lang thang bốn phương tám hướng. Đi đứng là phải có mục đích. Hành trình vô mục đích
sẽ khiến người ta rối loạn. Bởi vì mất mục tiêu đồng nghĩa với việc mất
hết kiểm soát và ràng buộc với hành động của mình. Cô nhớ có một lần,
ngồi máy bay đến Hồng Kông, còn nửa tiếng nữa tới nơi thì phi hành đoàn
thông báo, Hồng Kông đang mưa to, sấm rung chớp giật, không thể hạ cánh
xuống sân bay được. Tạm thời đổi hướng, nghỉ đợi ở sân bay Quế Lâm. Hành khách đông đúc thế là trì đọng cả trong khoang. Xếp hàng vào nhà vệ
sinh, đứng dậy, nói chuyện, gọi điện cho bạn bè đồng nghiệp ông chủ gia
đình người yêu. Tiếp viên cầm nước suối và cốc giấy đi rót cho mọi
người. Chỉ mình cô không biết liên lạc với ai, ngoài gửi một tin nhắn
cho Thanh Trì. Anh đang họp, không tiện nói chuyện với cô. Cô không còn
số nào khác để kết nối. Mở điện thoại tìm sách đọc, thấy một cuốn chuyên luận về tranh lụa cổ đại, đã đọc một lần, định đọc thêm lần nữa, là
cuốn duy nhất có để đọc lúc này. Cho dù đã ở Quế Lâm, người trong máy
bay vẫn cảm thấy không có quan hệ gì với nơi đây cả. Họ bị nhồi vào một
hộp chứa kim loại, bị tách lìa khỏi thời gian không gian, tạm thời náu
mình trong chân không. Mục tiêu của họ là Hồng Kông, rõ ràng và duy
nhất, chẳng có gì để lưỡng lự cân nhắc. Cũng tức là, lúc này, sự tồn tại của Quế Lâm không chứa đựng bất cứ ý nghĩa nào với họ cả.
Một
tiếng đồng hồ sau, máy bay rục rịch cất cánh, chuẩn bị quay về đúng
hướng, Hồng Kông. Cô ở trong khoang, nghe tiếng động cơ rền lên, nghĩ
đến quan hệ của mình với anh, thấy giống quan hệ giữa hai hành khách
ngồi cạnh nhau với Quế Lâm. Nếu đời này là một chiếc máy bay có phương
hướng có chỗ đậu, thì họ chẳng qua là cặp hành khách ngẫu nhiên cùng
chung hàng ghế, nhưng dạng ngẫu nhiên này chắc chắn hàm chứa một sự
tương thông với sức mạnh của vũ trụ, thể hiện sợi dây trật tự xuyên suốt hòa hợp giữa kiếp trước kiếp này và kiếp sau. Họ không sao hiểu được
toàn bộ quá trình vận hành ấy, chỉ biết cùng nhau trải qua thời gian
ngắn ngủi, rồi số kiếp sẽ xô mỗi người về một hướng.
Cô hỏi anh, có thể nào nán lại, vẻ đẹp lúc này ở đây. Anh đáp, không. Đây chưa phải là đích điểm của chúng ta.