Mùa đông, tôi khởi hành đến Ấn Độ, chỉ vì muốn chiêm ngưỡng Taj Mahal. Khá ngốc nghếch ở chỗ, niềm quyến luyến với Taj Mahal lại hình thành nhờ một bộ phim. Một anh phóng viên tiếp
cận một cô tù nhân chịu án tử hình, mất rất nhiều công sức để nghĩ cách
cứu vớt thể xác và tinh thần cô ta, cuối cùng cô tù nhân bị tiêm thuốc
độc chết. Kết phim, người đàn ông đeo ba lô đi ngắm Taj Mahal, tôi không nhớ cho lắm nhưng chắc là công trình kiến trúc này có liên quan đến ước hẹn và nỗi lòng từng có giữa họ.
Từ tận tiềm thức, tôi hi vọng mình là một người đàn ông như anh phóng viên hoặc người phụ nữ như cô
tù nhân. Tôi hi vọng trên đời có người nào đó nắm giữ mối dây liên kết
sinh mệnh gần gũi như thế với mình, có tác động thẩm thấu về tình cảm và tinh thần, có tâm hồn đồng điệu để nhận ra và theo đuổi mình, hoặc hứa
hẹn một lời cuối cùng sẽ thực hiện được. Đúng. Tôi đâu thể không sợ hãi, không nhức nhối khi cô độc và bị cách ly giữa biển người mênh mang. Cho dù giữ được vẻ ngoài bình thản và tự nhiên, lãnh đạm tự lập, nhưng làm
gì có nội tâm ai lại phủ nhận, rằng đang muốn cứu chuộc và chờ mong được cứu chuộc.
Hãy để tôi như một cái ấn nơi lòng chàng, như một
cái ấn trên cánh tay chàng. Vì ái tình mạnh như sự chết(*). Loài người
thực dụng mà tham lam, vô tình mà bạc bẽo, cuối cùng yêu sẽ lưu lạc
thành một câu chuyện hoặc một ảo giác. Từ trong nội tâm, mỗi người đều
có thể trở thành một người kể chuyện hoặc viết truyện. Kể cả tôi. Không
có câu chuyện, nhân sinh buồn tẻ biết bao nhiêu.