Giấc ngủ sâu và dài đến nỗi kí ức gần như mất hết. Cô ngồi dậy, trông thấy
căn phòng khách sạn xinh đẹp. Bếp mở, giường rộng, gương viền đồng, bàn
viết, thảm màu xám trắng hút lấy những âm thanh nhỏ nhất. Một chiếc bình pha lê xanh trong, cắm linh lan và mấy nhành cây thanh mảnh. Bàn trà có hoa quả, sô cô la, báo tiếng Anh. Gối, chăn, ga nệm trắng bong. Cô nhìn mình trong chiếc gương ở chân giường, mặt mày nhợt nhạt, tóc đổ tung,
mặc sơ mi trắng cổ lá sen và quần vải thô. Không gian chỉ có tiếng rung
nhè nhẹ của điều hòa tổng.
Không thấy Thanh Trì bên cạnh,
anh ngồi ở xô pha đằng cửa sổ, sơ mi và quần dài nhăn nhúm, ngoài vách
kính là nước sông dào dạt và các công trình kiểu phương Tây trên Bến
Thượng Hải, bầu trời xanh ngắt thu hết vào tầm mắt. Thấy cô tỉnh dậy,
anh đến ngồi ghé bên mép giường, đưa tay thăm trán cô, im lặng. Đây là
ánh mắt cô từng quen thuộc, Đúng, người đàn ông cô quen đã trở lại.
Chính xác, không nhầm lẫn, cũng không sai số. Người đàn ông trong căn
phòng nhập nhoạng lặng ngắm cô cuộn mình ngủ vùi sau rèm cửa sổ. Người
đàn ông trong đêm tuyết đổ ở nơi góc bể chân trời vòng tay ôm để gần gũi cô. Người đàn ông được cô cẩn thận dè dặt thu cất vào sâu trong những
nếp gấp tâm hồn. Người đàn ông được cô gửi gắm bao nhiêu mong mỏi, ý chí và ảo vọng.
Anh nói, Khánh Trường, anh nên làm thế nào.
Chúng ta nên làm thế nào đây. Giọng anh khàn đặc và mệt mỏi, mắt giăng
chi chít tia máu đỏ ngầu của một đêm mất ngủ. Anh vùi đầu vào hõm vai
cô. Đẩy áo cô ra khỏi người.
Ngoài cửa sổ vọng vào hồi còi
lanh lảnh ngân dài, một con tàu chở khách khổng lồ đang khởi hành trong
ban mai mờ mịt. Xuất phát từ bờ bên này, đi sang bờ bên kia.