Định
Sơn đến ngay tức khắc. Nhìn vết máu lấm tấm trên nệm và bộ dạng bất cần
bí tỉ vì rượu của Khánh Trường, anh bèn dứt khoát đưa cô đi. Về nhà anh. Anh trông nom cô, nấu cháo, ninh canh rau. Im lặng ở bên cô. Cô không
ăn được, sút cân nhanh chóng, mỗi ngày một gầy, cứ ngủ li bì. Như thể
không muốn tỉnh cơn mê. Dùng trạng thái ấy để tháo chạy khỏi cỗ máy hiện thực trần trụi.
Có lúc đêm hôm, anh đến bên giường, nhẹ nhàng
hỏi cô, Khánh Trường, vẫn khó thế ư? Cô không mở mắt, yếu ớt gật đầu,
anh bèn bước đi, xem vô tuyến hoặc thu dọn nhà bếp. Có lúc tinh mơ, anh
lại đến hỏi, Khánh Trường, vẫn khó thế ư? Trong sắc trời tang tảng sáng, cô gật đầu lần nữa, anh lại bước đi. Mãi cho đến một ngày kia, cô cất
tiếng lại được.
Anh khuyên, Khánh Trường, con người thường
không làm nổi những việc trái với bản tính của mình. Em vật vã thế này,
nghĩa là rời xa anh ta là không đúng đâu. Hãy đi giành lấy anh ta, buông lòng tự trọng xuống, quên hết hoài nghi đi, gặp nhau nói chuyện một
lần. Nếu chỉ tình cảm mới lấp đầy con người em, vậy thì vì sao lại không nghĩ cách có được nó.
Đã bình tĩnh lại rồi, đầu óc trở nên
sáng suốt, cô nói, cách yêu của em và anh ấy khác nhau. Em cần thuần
túy, kiên định, hoàn chỉnh, quả quyết. Thứ chủ nghĩa lý tưởng phi thực
tế này rõ ràng là một bi kịch, nhưng em không thể thuyết phục bản thân
từ bỏ nó. Đây là tín ngưỡng của em. Nếu chấp nhận thái độ khư khư giữ
vững trạng thái cân bằng và nhiều khuôn mặt của anh ấy, thì khác nào
thỏa hiệp và khuất phục. Em không làm được. Định Sơn, đó là lối sống của Thanh Trì, không phải của em. Cách yêu ấy khiến em cảm thấy sứt mẻ, lơ
lửng, là một sự sỉ nhục và tự lừa dối. Em thà mất anh ấy còn hơn.
Anh nói, thực tế thường rất phức tạp, có lẽ anh ta cũng có điều khó nói. Vì sao không cho nhau kiên nhẫn và thời gian.
Cô nói, em không phải là người thiếu lòng kiên nhẫn. Đợi mười năm cũng
được. Nhưng em không tin tưởng vào tình cảm ấy nữa. Thanh Trì dao động,
do dự, không hề chắc chắn về mối quan hệ này. Em không cần biểu diễn,
kịch nghệ hay giải trí, em cần có xác nhận và chứng minh. Em biết tác
phong của em quá dữ dội, cứng nhắc, bảo thủ, độc đoán, cố chấp, nó sẽ
đứt gãy ngang đường chứ không thu được kết quả nào cả. Nhưng em sẵn sàng đón đợi. Điều em làm được lúc này chính là thừa nhận thất bại, giữ im
lặng, cố gắng tự chữa lành.
Anh nói, vậy thì em cứ nghỉ ngơi
tĩnh dưỡng, thử để mình hồi phục xem. Tuy khổ sở, nhưng ngủ thêm một
giấc sẽ thấy bớt khổ một phần. Thời gian là phương thuốc hữu hiệu nhất.
Mỗi ngày trôi đi, những đau đớn và vụn vỡ sẽ dần dần tái lập cân bằng.
Nói chung là thế.