Cô nói, tôi đã đọc xong Lục
đoạn trên máy bay. Ngọn đèn nhỏ bật sáng suốt hành trình. Có lúc đang
đọc thì thiếp đi, thức dậy tiếp tục giở sách. Có lúc suy nghĩ cuộn trào, không sao trấn tĩnh được. Có lúc lòng lặng như gương, tiêu tan tạp
niệm. Tôi trông thấy những mảnh đời khác nhau so khớp và gắn kết như thể chừa sẵn những đầu nối nhỏ. Luôn tưởng rằng bản thân đặc biệt, hóa ra
không chỉ có mình nghĩ thế. Người và người giống như nhiều nhánh nhỏ rẽ
ra từ một giao lộ, kết cấu nội tâm không có gì khác biệt, chẳng qua
thuộc tính và hình thức biến đổi vô cùng mà thôi.
Đọc xong, Tín Đắc quyết định xếp sách qua một bên, nhét nó vào một ngăn riêng trong
va li, không đọc lại nữa, cũng không nghĩ đến việc ném đi. Cô chọn cách
cất giữ. Có những cuốn sách đọc xong là lập tức quăng bỏ. Có những cuốn
sách sẽ đặt ở bên gối để đọc hết lần này đến lần khác. Có những cuốn
sách thích hợp với trời xanh ngày nắng sáng ngời trên giá. Có những cuốn sách đọc xong liền đẩy vào chỗ tối. Giống như cất giữ thanh xuân, cất
giữ kí ức và lịch sử, cất giữ một tín vật, cất giữ một bản thân khác bí
mật mà chân thực.
Thực tế thì, mười ba năm sau cô lại lấy cuốn
sách ra. Đọc thêm lần nữa, rồi quyết định viết lá thư đầu tiên cho tác
giả chưa từng quen biết kia.