Cô nói, nếu kết
cục là do số phận định đoạt, con người không thể thoát thân bằng bất cứ
giả định nào. Cho dù làm điệu bộ trốn chạy, chẳng qua cũng chỉ đánh
quanh được một vòng nhỏ để tự phỉnh phờ mình mà thôi. Số phận luôn lặng
lẽ mai phục ở những khúc ngoặt, đợi chúng ta húc đầu vào nó. Cho dù chạy trốn được một chặng, vun đắp được một ảo tưởng sống và lừa mị bản thân, tích cực tranh thủ hăng hái chiến đấu, giành lấy thời gian thì cuối
cùng, cuộc đời vẫn cứ tường đồngvách sắt như cũ.
Cô nói, tôi đã mất liên lạc với lịch sử của mình, cũng chẳng lưu luyến gì quá khứ. Đến Luân Đôn rồi, triệt để cắt đứt liên hệ với Nhất Đồng, Cầm Dược, với tất cả cố nhân cố sự. Tiềm thức tôi biến tim mình thành một trạm cảnh báo,
quan sát và chắt lọc bất kì tư duy hay cảm xúc nào lọt vào, để ảo tưởng
bập bềnh vô định như bọt khí trong suốt, sinh ra là tự động vỡ ngay. Coi tất cả là phù vân. Như thế mới tự chủ được.
Tôi đã vấp phải
quá nhiều thời khắc không thể làm theo ý mình, không thể khống chế cảm
xúc của mình. Đây là một biểu hiện yếu đuối đáng hổ thẹn.
Nhiều lúc tự hỏi, trên đời này còn ai liên quan đến tôi. Nền tảng cho mối
quan hệ giữa người với người có lẽ là thỏa mãn yêu cầu và ảo tưởng của
nhau. Nếu không đạt được thì sẽ phải đối mặt với cô lập, cách biệt, đứt
gãy, chia ly, hủy hoại. Con người, tất cả mọi người, chỉ còn cách im lìm dè dặt, sống trên rìa vực sâu của chính mình.
Không tài nào
đặt lòng tin vào con người và thế giới được nữa, cô buông mình cho nhục
dục, cho chất kích thích. Yêu đương thương tổn đến tận cùng không biết
bao lần, toàn với những người đàn ông già hơn cả mười lăm tuổi. Người
thì là giảng viên của cô, người là doanh nhân, nghệ thuật gia, người
mẫu, luật sư hay bác sĩ, thân thế quốc tịch hình dáng hoàn toàn khác
nhau, điểm tương đồng duy nhất là đối tượng để cô tìm lại dấu ấn cảm xúc của thời thiếu nữ. Cô từng tôn sùng vẻ đẹp và năng lượng ánh sáng ở một người đàn ông, tôn sùng sự tự sinh tự diệt, bất lực, bất kham và vô
tình của ông. Cô ảo tưởng rằng mình còn có thể tìm lại được một phiên
bản giống thế, lần nào cũng gắng dâng hiến tâm hồn, cố nung nóng bản
thân, nhưng cuối cùng đều kết thúc trong ê chề thảm bại.
Những
người đàn ông ấy, dù đã có gia đình hay còn độc thân, đều phô bày một
trái tim cằn cỗi bị ràng buộc vào mặt đất, lằng nhằng, lê thê, non gan,
ích kỉ, hèn nhát, giả tạo. Tình yêu của con người, dưới tác dụng của
trọng lực, quả nhiên đều thiếu tính bay bổng.
Rồi mỗi lần quay lại, là một lần cõi lòng tan nát.
Hai mươi hai tuổi, sắp tốt nghiệp. Một buổi sáng mùa đông mờ sương, cô
đứng trong phòng tắm, chui vào đồ lót ren, tất lụa, áo da đi xe máy, váy len ngắn, giày cao gót. Hơi men và chất kích thích đã dịu đi, để lại
đầu óc ngầy ngật trống rỗng, rời khỏi căn hộ của một người đàn ông sau
đêm dài hoan lạc. Tiếng chân bước vang vọng trên cầu thang, cô cảm thấy
linh hồn mình như trồi lên từ đáy sâu đại dương lạnh băng. Vẫy một chiếc tắc xi bên lề đường, khuôn mặt thiếu nữ phản chiếu trong kính xanh xao
tái nhợt, tóc dài rối bù. Địa chỉ duy nhất để bảo lái xe là căn hộ thuê, ngoài nó ra cô không còn nơi đi về nào khác. Nhìn những tòa nhà đẹp đẽ
kiên cố lướt vùn vụt ngoài cửa sổ, bỗng chốc quên bẵng mình đang ở đâu.
Làm thế nào để thiết lập được mối quan hệ với thế giới này, với nhân
gian này. Cô không biết. Tuổi thanh xuân của cô giống vở hí kịch trên
sân khấu vắng khán giả, diễn viên cũng chỉ có mình cô. Xem vở kịch một
vai của mình, sức sống dồi dào, diễn xuất cật lực và hoang mang.
Kí ức trải ra trước mắt, không rõ rệt như cuộn phim nhưng đầy cảm giác
chân thực máu thịt. Máu thịt này dần dần dỡ tung tan loãng, thẩm thấu và chảy vào ý thức cùng thân xác cô. Trong mộng, cô trông thấy những cảnh
tượng ngày cũ. Căn phòng nhỏ phong cách thực dân với trần nhà rất cao ở
Lào, buổi chiều mùa hạ, cô ngẩn ngơ ngắm ánh sáng lọt vào qua màn lá
sách. Trinh Lượng tắm rửa trong phòng tắm bên cạnh. Tiếng nước lọt qua
khung cửa để hé, cánh chớp đung đưa, áo váy màu trắng của bà vắt trên
lưng ghế, góc vải lanh mỏng nhẹ hất khẽ. Bà bước ra khỏi cửa, đến một
ngôi nhà nông dân ở Lâm Viễn. Làm tình với một người đàn ông, tấm thân
lõa lồ, si mê hòa hợp dưới bóng hoa ánh nắng, trong thoáng chốc vượt qua hết mọi giới hạn sinh tử.
Cô đứng bên dãy cửa bức bàn bằng gỗ
đàn hương cổ xưa. Cửa bức bàn sáu tấm bằng tử đàn Sơn Tây lâu đời, chạm
trổ rất tinh xảo. Hươu, dơi, bình hoa, sen, cá chép, trẻ con, mẫu đơn,
thạch lựu, uyên ương… Vô vàn hình ảnh cát tường truyền thống, diễm lệ
sâu sắc, như một chặng đường sau ngày trưởng thành cô không còn tìm
hiểu. Hương dành dành thơm nức trong không khí. Tuổi nhỏ ngơ ngác, không biết mình đang đứng ở ranh giới thời gian. Tiến một bước là hoang lương hư vô của người lớn. Lùi một bước là cuộc đời quạnh quẽ. Chỉ có khoảnh
khắc đứng yên này, ngây thơ trong sáng, không ai xâm nhiễm và khuấy
động.
Lại thấy mình đứng với ông ở ngôi đình bên hồ nước.Tiếng
mưa vừa lắng, mặt hồ loang sóng, tấm thân đàn ông trần trụi dưới trăng
giống biển hoa lăn tăn. Người phụ nữ mặc xường xám vải lanh rút bàn tay
vẫn giấu sau lưng ra, đưa bó thạch trúc thảo màu trắng cho cô, cánh hoa
diềm răng cưa giống cánh bướm đậu nghỉ. Bà hỏi, em thích hoa không? Ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt buồn rầu như mặt hồ yên tĩnh.
Đêm hôm ấy, cô thấy mình cần cầu nguyện. Quỳ xuống nhắm nghiền mắt,
chắp hai tay trước ngực, bắt đầu khấn vái. Phải thổ lộ những lời từ tận
tâm can, thổ lộ muôn mối ăn năn, bi thương, bí mật và cấm kị. Trinh
Lượng từng nói với cô, nếu chưa bao giờ phạm lỗi, ham muốn, mù quáng,
tan nát, khổ đau... thì cuộc đời vô vị lắm. Nhưng bây giờ cô hiểu, một
khi đã nhiễm phải, thì nhất định phải học cách thanh tẩy và buông bỏ.
Cô quỳ bên giường, muốn mở lời, nhưng nung nấu mãi, hơi thở trở nên
nặng nề, lại không nói được gì cả, dần dần chỉ có nước mắt tràn mi,
không sao ngăn được.
Vào cái đêm nội tâm sôi sục mà từ ngữ tắc
nghẽn ấy, cô bất ngờ có cảm giác mình đã trưởng thành, đã là người lớn,
một người có lịch sử nội tâm như Trinh Lượng và Cầm Dược. Và cũng như
họ, giống một biển lớn dập dồi nhưng không lăn tăn không nổi sóng, lấp
lánh vô vàn tối tăm đẹp đẽ khởi nguồn từ những bí mật và đau thương.