Huệ Vĩ đã chết. Chết một cách đau đớn đến tột cùng. Chết một cách bất khả tư nghị(1). Một cái chết thích đáng được người người tán dương.
Huệ phi trong phút chốc sắc mặt trở nên ngưng đọng. Sự kinh hãi cùng thống hận đã hiện rõ trong đôi mắt.
Ngay sau đó ả gào thét chạy như điên về phía cái đầu máu me và dơ bẩn.
Ả ôm nó vào lòng.
Chiếc áo vàng của Huệ phi và màu đỏ từ cái đầu Huệ Vĩ thực sự là một kết hợp nổi bật giữa không gian đen kịt trên nền trời.
Huệ phi đã không còn gì.
Đệ đệ yêu thương của ả đã chết.
Những giọt lệ tuôn trào. Các cung nữ của ả đứng ở đại trướng phía trước lần đầu tiên biết nữ nhân này cũng khóc. Khóc một cách thảm thiết.
Cặp mắt phẫn nộ bất giác đổi hướng về phía nam nhân tuấn mỹ vừa bất tỉnh trên tay Mặc Long Thanh.
Lấy hết dũng khí ả chạy đến thanh đao dưới bàn đá.
Huệ phi quả thực quá liều mạng.
Ả chạy về phía hai nam nhân. Thanh đao vung lên một cách tàn ác.
Một lần nữa ba thanh chủy thủ lại phi ra từ tay của ảnh vệ trên mái nhà.
Thanh đao bay khỏi tay Huệ phi. Lượn trên không một vòng và cắt ngọt vào thắt lưng của ả.
Một vệt máu đỏ tươi quét qua không gian tăm tối tô điểm cho cái sàn bằng đá trắng tinh.
Lúc này đằng kia pháp trường một sự kinh hãi bao trùm. Tiếng gào thét của rất nhiều nữ nhân. Một số khác thì chạy khỏi nơi đó. Thật là ghê sợ.
Mặc Long Thanh ngây ra trước cảnh tượng trước mặt. Nhưng lập tức y quay xuống nam nhân trong lòng.
Thuần Vũ Phi đã ngất đi. Máu từ khóe miệng từng chút từng chút rĩ ra. Một tiếng gào thét của hoàng đế.
Nam nhân tuấn mỹ bị hoàng đế xốc lên chạy về phía hành cung.
“Thái y… mau gọi thái y cho ta….”. Mặc Long Thanh vừa chạy vừa gào thét.
Máu đào vẫn tuôn chảy một lúc một nhiều.
Vũ Liên cung.
Thái y ngay lập tức đã có mặt.
Thuần Vũ Phi được đặt trên giường xung quanh là mười thái y bậc nhất của Việt quốc. Lão thái y gần tám mươi đang xem mạch tượng cho quý phi.
Trong khi đó Mặc Long Thanh không bao giờ rời mắt được con người này. Nam nhân khiến hắn sống chết hằng ngày hằng đêm lại ở ngay cạnh hắn gần ba tháng trời.
Thời gian dùng một tách trà cũng đủ đi từ Dưỡng Tâm điện đến Vũ Liên cung vài lần.
Mặc Long Thanh cười ngạo sự ngu dốt của mình. Vì hắn người kia chút nữa đã chết…Hắn hận không thể một đao đâm chết mình…Tuy nhiên hắn phải sống để chuộc tội…
Nước mắt của hắn không kiềm nén được đã tuôn ra. Mặc Long Thanh vô lực ngồi lên chiếc ghế gần đó. Nhìn Thuần Vũ Phi với ánh mắt vô tế vu sự(2).
Chợt trong đầu Mặc Long Thanh nhớ lại chuyện Thuần Vũ Phi hoài thai(3). Liền tức tốc hỏi thái y đang xem mạch.
Lão thái y bước ra, đồng thời các thái y khác cũng đồng quỳ xuống. Sợ hãi mà thưa.
“Bẩm thánh thượng, nương nương thực mang thai.”
“Bao giờ”. Mặc Long Thanh muốn xác định hài tử là của ai. Tim hắn lúc này ngừng đập.
“Nương nương được thụ thai đúng ngày mười một tháng trước”. Lão thái khẳng định.
Chu thái y là một trong những danh y ở Quỳnh Lâm. Năm xưa khi tiên hậu mang thai đã cùng tiên đế du ngoạn ở Lĩnh Phật sơn không may tiên hậu bị té xuống hố đá. Cái thai chút nữa không còn may nhờ Chu Lan này cứu giúp. Nên về cung y được phong đến nhất phẩm trong thái y viện.
“Mười một tháng trước”. Tất cả kí ức ngày hôm ấy ngay lập tức tràn về trong đầu Mặc Long Thanh.
Mười một tháng trước chẳng phải là đợt săn bắn hôm đó. Nỗi vui sướng mãnh liệt đã dâng trào. Mặc Long Thanh với nụ cười nhạt liền bước nhanh đến ôm Thuần Vũ Phi vẫn còn bất động trên giường. Y hôn lên đôi môi tái nhợt của Thuần Vũ Phi.
Lạnh quá. Thực sự rất lạnh.
“Sao cơ thể hắn lại lạnh đến như vậy hả?”. Mặc Long Thanh lo lắng ôm Thuần Vũ Phi vào lòng hướng các thái y đang quỳ tra hỏi.
“Bẩm thánh thượng, quý phi do mấy ngày nay không được ăn uống trong cơ thể lại mang long thai. Khí lực đã tận…e là..Xin thánh thượng tha tội…Xin tha cho chúng thần bất tài….” Lũ thái y này là danh y bật nhất Việt quốc thiên triều. Chúng như muốn khóc rống lên ra sức van xin.
“Cái gì. Kẻ nào dám bỏ đói hắn. Mau đem phanh thây bọn chúng tại cửa thành cho ta.?” . Tất cả máu huyết trong cơ thể Mặc Long Thanh đều truyền về đôi mắt. Sự giận dữ, nỗi bi thương cùng sự sợ hãi xâm lấn từng mảng trong tâm trí hắn.
“Tâu vâng..” Mạch công công cạnh đó liền thi mệnh. Tổng quản thái giám biết mình phải đi đến đâu. Tất cả cai ngục của Thiên lao liên quan đều bị lăng trì ngay lại thành môn. Vụ việc này tức nhiên liên quan đến Huệ phi. Bất quá ả đã chết.
Ngay sao đó cặp mắt sắc nhọn của hoàng đế hướng vào các thái y quỳ trước mặt.
“Các ngươi nói dối ta, mau xem lại cho hắn…Phải cứu sống hắn…Nhất định hắn phải sống…Bằng không ta đem các người tru di cửu tộc…mau lên…a………a.”. Mặc Long Thanh gào thét ôm Thuần Vũ Phi trong lòng. Nước mắt đã làm ướt sủng gương mặt tái nhợt của Thuần Vũ Phi.
“Hoàng thượng tha tội quý phi thực sự đã không thể cứu…Xin tha mạng cho chúng thần…Hoàng thượng xin tha tội…..”. Các thái y gào thét theo Mặc Long Thanh. Một không gian chứa đầy tan thương.
“Ư…”
Chợt một âm thanh phát ra từ Thuần Vũ Phi khiến tất cả im bặt.
Mặc Long Thanh dùng cách tay mạnh mẽ cố lay tỉnh người hắn yêu thương nhưng đã quá trễ.
Một hơi thở cuối cùng đã trút xuống cách tay hoàng đế.