Kinh cung chi điểu (8) – Cùng xuống Diêm vương điện, còn có thể biện luận một phen.
Hoắc Quyết dồn cả trọng lượng nửa người lên người y, tốc độ dưới chân lại không hề chậm đi chút nào, có mấy lần còn có thể phản ứng lại, ôm y tránh né, công kích. Tịch Đình Vân không dám quay đầu lại. Y biết Trọng Thiết Hoàn và cửu đại phi ưng đang ngay phía sau, phía sau bên trái và phía sau bên phải đánh bọc lên, một khi bị bọn chúng bám lấy, liền không thể nào thoát ra được nữa.
“Bỏ ta ra.” Hoắc Quyết nhẹ giọng nói.
Tịch Đình Vân tinh thần đã căng như dân đàn, nghe vậy như thể thiết châu bắn vào dây đàn, khiến cho sợi dây đàn đó suýt chút nữa đứt đoạn!
“Im miệng!” cánh tay dìu Hoắc Quyết càng tăng thêm sức lực, dường như muốn cắm ngón tay vào trong da thịt hắn.
Hoắc Quyết trầm mặc một lúc, mới nói: “Đi vào trong chỗ tối.”
Tịch Đình Vân khe khẽ lúc lắc đầu. Truy binh đuổi theo quá gắt gao, khiến y ngay cả thời gian lau mồ hôi cũng chẳng có, chỉ có thể lúc lắc để tránh mồ hôi chảy xuống mắt. Trọng Thiết Hoàn trở mặt quá nhanh, y trong lúc hoảng hốt không chọn đường, căn bản thấy đâu có thể chạy liền chạy về phía đó, căn bản không chú ý đến điều kiện hoàn cảnh xung quanh, lúc này mới nhìn rõ không những không chạy ra khỏi Na phủ, mà ngược lại càng chạy càng sâu, chẳng trách người Na phủ đuổi theo không quá gấp gáp.
“Phía trước là núi.”
Không cần Hoắc Quyết nói, Tịch Đình Vân cũng nhìn thấy ngọn núi lớn cao chót vót phía cửa sau Na phủ. Đây đã là đường lui cuối cùng rồi. Y cắn răng, một cước đá bay gia đinh canh gác tại cửa sau, cắm đầu chạy lên núi.
Cửu đệ từ trước vẫn đi theo sau tam ca đột nhiên lách người nhào về phía trước. Khinh công của hắn giỏi nhất trong thập nhất phi ưng, cũng là người duy nhất tại đây có thể phân cao thấp với Hoắc Quyết khi chưa bị thương. Cho nên hắn vừa ra tay, đoản kích trong tay đã chạm đến sau lưng Tịch Đình Vân.
Hoắc Quyết đầu không quay lại, đánh ra một chưởng.
Đoản kích bị chấn động, vẫn đâm về phía trước.
Hoắc Quyết chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng, đoản kích đã đâm xuyên qua bàn tay.
Cửu đệ trong lòng vui mừng, đang định rút đoản kích ra, liền cảm thấy bàn tay tê dại, trên đoản kích truyền đến một luồng nội lực cực lớn, chấn hắn trở về.
“Cửu đệ?”
Những phi ưng khác không ngờ Hoắc Quyết đã bị thương mà vẫn còn bản lĩnh vậy, không khỏi sững sờ. Nhân cơ hội đó, Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân đã xông vào trong núi.
Sơn đạo đã bao năm không được tu sửa, tràn đầy đá và cành cây. Cũng may Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân vốn định tránh xa sơn đạo, cho nên sơn đạo không dễ đi đối với bọn họ không những vô hại mà ngược lại còn có lợi.
“Đầu kia của núi là tuyệt bích (vách đá dựng đứng)! Các ngươi đã hết đường chạy trốn rồi!”
Na Phi Long dùng nội lực truyền tiếng nói đi xa, mỗi một chữ đều vang vọng bên tai bọn họ.
Nhưng hai người đều thân kinh bách chiến, sao có thể dễ dàng dao động.
Tịch Đình Vân chẳng thèm để vào tai vừa chạy vừa cởi áo ngoài ra, xé ra một đoạn vải, sau đó nhấc tay Hoắc Quyết lên…
“Thuốc.” Một tay khác của Hoắc Quyết móc thuốc từ trong ngực ra đưa cho y.
Trong núi càng tối tăm hơn trong phủ, thực đúng là giơ tay ra không nhìn thấy năm ngón, hai người chỉ có thể dựa vào sự ăn ý lúc bình thường khi ở bên nhau mà phán đoán mỗi động tác của đối phương. Khó khăn lắm mới băng bó được vết thương trên tay, Hoắc Quyết đang định chạy lên, liền bị Tịch Đình Vân kéo lại, “Còn không?”
Hoắc Quyết nói: “Bọn chúng sắp đuổi đến nơi rồi.”
“Bị bắt cũng chết, mất máu nhiều quá cũng chết.”
“Nhưng huynh sẽ sống,” Hoắc Quyết ngừng một chút, giọng nói càng trầm thấp hơn vừa rồi, “Không có ta, huynh không sống nổi sao?”
“Ngài nói đúng.”
Hoắc Quyết khẽ ngạc nhiên.
“Chỗ này nơi nào cũng là móng vuốt của Na Phi Long, một mình tôi tuyệt đối không thể sống sót.” Tịch Đình Vân vừa nói xong, tay liền bị Hoắc Quyết kéo đi.
“Ta sẽ để huynh an toàn rời khỏi đây.”
Không phải ngôn từ hoa mỹ, cũng không phải ngữ khí chắc như đinh đóng cột, chỉ là một câu thì thầm nhẹ đến mức gió thổi liền bay, nhưng lại khiến trái tim Tịch Đình Vân chấn động sâu sắc.
Mấy chục ngọn đuốc vẫn không thể làm tiêu tán sự u ám trên khuôn mặt Na Phi Long.
“Trên núi có mấy con đường?” Hắn hỏi.
Quản gia run rẩy trả lời: “Chỉ có một đường, lúc trước khi lão thái gia còn, rất thích đi lên núi ngắm mặt trời mọc, sau khi lão thái gia qua đời, liền không có ai đi đến đây nữa.”
Na Phi Long hỏi: “Ta nhớ đầu kia của núi là tuyệt bích?”
Quản gia đáp: “Là tuyệt bích, phía dưới là vực sâu vạn trượng.”
Na Phi Long cuối cùng cũng lộ ra nụ cười hài lòng, “Rất tốt. Cho người quay trở về hết đi.”
Trọng Thiết Hoàn chau mày hỏi: “Na đại nhân, ngài định…”
“Phóng hỏa.”
Quản gia kinh ngạc nói: “Nhưng ngọn núi này là tổ thượng Na gia…”
Na Phi Long hỏi: “Ngươi định đi đốt lửa, hay định để lửa đốt?”
Quản gia lập tức nuốt lời vào.
Na Phi Long quay người đi vài bước, bất ngờ thấp giọng nói với Trọng Thiết Hoàn: “Xá Quang chạy rồi, ngươi đem theo nhân lực, nhất định phải bắt được hắn trước khi hắn chạy ra khỏi địa bàn Na gia! Bất luận sống chết!”
“Rõ.”
Đứng trên lưng núi nhìn xuống ngọn lửa lớn mượn thế gió từng bước từng bước lan lên thực là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Tịch Đình Vân quay đầu lại nhìn một cái, tiếp tục đạp bằng mọi chông gai bò lên. Càng lên trên càng dốc, rất nhiều chỗ không có nơi đặt chân, không thể không dùng khinh công tung người lên trên. Y vốn định cõng Hoắc Quyết lên đường, lại bị từ chối mấy lần liền, dứt khoát ép buộc kéo cánh tay của y khoác qua vai mình, sau đó ra sức kéo, thân thể khom lại, cõng hắn lên lưng.
Hoắc Quyết nói: “Không thoải mái.”
Tịch Đình Vân nói: “Tôi cũng không thoải mái.”
“… Thả ta xuống.”
“Không thả.” Tịch Đình Vân nghiêng ngả đi lên trên.
Hoắc Quyết chịu đựng một lúc, nhẹ giọng nói: “Đổi một tư thế khác thoải mái hơn đi.”
Hai người điều chỉnh lại tư thế, tiếp tục lên đường.
Sau khi lên khỏi hồ, y phục của bọn họ vẫn cứ ẩm ướt, chạy một mạch, hơi khô, nhưng dán lên da bị gió thổi, vừa lạnh vừa không thoải mái. Bây giờ hai người ngực dán lên lưng, cách lớp y phục, truyền hơi ấm từ cho nhau, vẫn tốt hơn là một người chịu lạnh.
Hoắc Quyết cũng dần dần thả lỏng tứ chi, hai cánh tay tự nhiên khoác quanh cổ Tịch Đình Vân, mũi như cố ý lại như vô ý hít ngửi mùi thơm trên tóc Tịch Đình Vân. Không biết có phải vì xuất thân đại nội hay không, lúc không cần nhập vai, Tịch Đình Vân rất chú trọng ăn mặc. Bất kể khuôn mặt dữ tợn dung tục đến thế nào, trên người nhất định sạch sẽ thơm tho, cái hiếm có là cho dù đã náo loạn cả nửa đêm, mùi mồ hôi trên người y vẫn rất ít, nếu như không dán sát vào cổ, căn bản không ngửi ra được.
Hắn ngửi trái ngửi phải rõ ràng như vậy, Tịch Đình Vân cho dù ngu ngốc cũng có thể nhận thấy, “Vương gia, trước mắt thoát thân quan trọng!” Y nhắc nhở khéo.
Hoắc Quyết hỏi: “Cần ta cắt trụi tóc để giảm trọng lượng sao?”
“……”
“Hay là cánh tay?”
“…… Ngài không cần làm gì hết, không động đậy gì là tốt nhất.”
“Được.” Hoắc Quyết co người lại, vùi mặt vào vai Tịch Đình Vân không động đậy nữa.
“……”
Lửa trên núi mượn thế gió, lan tràn cực nhanh. Sau một canh giờ, ánh lửa hừng hực đã chiếu lên người bọn họ.
Tịch Đình Vân ngẩng đầu nhìn, phát hiện bầu trời đêm đã đè ép ngọn núi xuống, một vầng trăng sáng treo trên đỉnh đầu, sáng rõ không một vết ố, lặng lẽ an tường. “Sắp đến rồi.” Y xốc thân thể Hoắc Quyết lên lưng, đề khí lướt lên trên núi.
Càng lên trên, cảnh sắc càng rộng rãi, lúc lên đến đỉnh núi, bầu trời đêm, minh nguyệt hoàn toàn hiện ra trước mắt, như thể một bức tranh lớn mở ra đến vô hạn. Tịch Đình Vân vẫn chưa kịp thở phào một hơi, nét mặt đã cứng đờ.
Trước mặt của y, ngoại trừ bầu trời nhìn không thấy bờ bến, chỉ có một thung lũng nhìn không thấy đáy. Đúng như lời Na Phi Long nói, bên kia ngọn núi là một tuyệt bích!
Hoắc Quyết nói: “Thả ta xuống.”
Tịch Đình Vân lặng lẽ thả hắn xuống.
Hoắc Quyết hỏi: “Huynh có kiện lên Diêm vương không?”
Tịch Đình Vân hỏi: “Kiện Na Phi Long hay là Trọng Thiết Hoàn?”
“Kiện ta. Nếu như không phải ta, huynh sẽ không có cơ hội rơi xuống vực thẳm vạn kiếp bất phục.” Hắn một lời nói trúng hai đích.
Tịch Đình Vân hỏi: “Ngay trước mặt ngài sao?”
Hoắc Quyết cúi đầu cười, “Cũng đúng. Cùng xuống Diêm vương điện, còn có thể biện luận một phen.”
“Nếu như có thể, tôi muốn kiện A Cừu trước.” Tịch Đình Vân đang định ngồi xếp bằng nghỉ ngơi, liền nhìn thấy Hoắc Quyết khom lưng, dường như đang quan sát gì đó. Y hiếu kỳ thò đầu ra xem, mới phát hiện Hoắc Quyết đang nhìn một cái cây mọc chồi ra khỏi vách núi.
Tịch Đình Vân chau màu nói: “Ngài không phải định…”
Hoắc Quyết đưa tay ra rút dây lưng của y.Tịch Đình Vân chủ động cởi ra đưa cho hắn, Hoắc Quyết lại cởi dây lưng của mình ra, sau đó buộc hai cái lại với nhau.
Tịch Đình Vân chau mày nói: “Như thế quá nguy hiểm. Chẳng may cái cây không chịu nổi sức nặng của ngài…”
Hoắc Quyết nói: “Cho nên mới cần đến dây lưng, nếu thực sự có chuyện, ta có thể mượn lực dây lưng mà lên.”
Tịch Đình Vân nhìn nhìn thế lửa giương nanh múa vuốt phía sau, không biết làm gì hơn gật đầu, “Tôi đi.”
“Ta bị thương rồi, không kéo nổi huynh đâu.”
“……”
Hoắc Quyết nhét một đầu dây lưng vào tay y, tay nắm đầu kia, ngắm chuẩn vị trí, nhảy xuống. Dây lưng ngắn hơn bọn họ nghĩ nhiều, Tịch Đình Vân cảm thấy trong tay nặng nề, thân thể nhất thời bị kéo xuống…