Cùng truy mãnh đả (6) – Khắp thiên hạ này, chỉ có phu nhân của ta mới có thể khiến ta giơ tay chịu trói.
Hạ Cô Phong lại gật gật đầu nói: “Chính xác.”
Tịch Đình Vân chau mày.
Hạ Cô Phong nói tiếp: “Đáng tiếc chỗ này không phải chỗ tốt.”
Khóe mắt Hoắc Quyết quét qua quan binh đứng dày đặc xung quanh, coi thường nhếch mép, đang định mở miệng, liền nhìn thấy Tịch Đình Vân bất ngờ hỏi: “Nếu như A Cừu đã bại, tại sao còn phải đến kinh thành?”
Hạ Cô Phong nhìn Hoắc Quyết.
Người đánh bại A Cừu là Hoắc Quyết, vậy thì có thể khiến A Cừu đổi hẹn chỉ có Hoắc Quyết.
Hoắc Quyết đi đến sau lưng Tịch Đình Vân, kéo kéo tay áo y.
Tịch Đình Vân quay đầu, bên tai bất chợt nóng lên.
Hoắc Quyết dán vào tai y nói: “Cùng ta về Nam Cương.”
Tịch Đình Vân trong lòng rối loạn.
Sự việc biến chuyển quá nhanh chóng, từng lớp từng lớp mây mù quấn lấy chân khiến y không thể bước đi.
Luận về mức độ uy hiếp, Hoắc Quyết tay nắm giữ Nam Cương càng khiến hoàng đế nảy sinh kiêng dè hơn Hạ Cô Phong. Hắn nếu như thực sự chỉ muốn mình trở về Nam Cương, vậy thì sau khi đánh bại A Cừu, trực tiếp gửi thư báo tin cho y biết là được. Nếu như để phân cao thấp với Hạ Cô Phong, vậy thì núi Bình Đỉnh chẳng phải thuận tiện hơn sao? Tại sao nhất định phải đến kinh thành?
Là có nguyên do nào khác, hay chỉ là buộc phải làm vậy?
Hoắc Quyết thấy Tịch Đình Vân chần chừ không đáp, sắc mặt vốn khó coi cuối cùng đen hoàn toàn, “Huynh vẫn trách ta lúc trước giấu huynh?”
Tịch Đình Vân sững người, trong lòng dường như đã hiểu. Đúng vậy, bản thân nghĩ nhiều như vậy, đều là vì một lần bị lừa gạt. Người ta vẫn nói một ngày bị rắn cắn, ba năm sợ dây thừng. Bất luận trong lòng thuyết phục bản thân tha thứ thế nào, rốt cuộc vẫn không thể nào hoàn toàn không để bụng, không thể nào tin tưởng tuyệt đối như lúc đầu nữa.
“Lần này, ta chỉ là đến nghênh đón Nam Cương vương phi của ta.” Hoắc Quyết ngừng một chút, nói, “Ta bảo đảm.”
Tịch Đình Vân lặng lẽ thở dài, nói: “Chỗ này không phải nơi có thể nói chuyện, chúng ta không bằng…”
Hoắc Quyết nói: “Ta đợi huynh.”
Tịch Đình Vân vẫn chưa kịp lĩnh ngộ ý tứ trong lời nói của hắn, đã thấy hắn tay cầm trường thương, đi ra ngoài.
“…”
Đúng vậy. Hoắc Quyết ngàn dặm xa xôi đến ước chiến A Cừu đã dốc hết sức lực, hiện giờ Nam Cương đang lo loạn trong giặc ngoài, đang cần hắn quay về trấn thủ.
Tịch Đình Vân tim đập mạnh nhìn theo bóng lưng hắn biến mất ở ngã rẽ, tim như bị chọc thủng, tình cảm tràn đầy ào ạt tuôn trào ra khỏi lỗ hổng, lan đến toàn thân, khiến y cảm thấy choáng váng, rõ ràng đứng trên mặt đất, lại giống như giẫm lên bông vải, lâng lâng không chút sức lực.
“Hắn không phải người khinh suất tùy tiện.” Hạ Cô Phong nói.
Tịch Đình Vân trấn định tâm thần nói: “Thành chủ tiếp theo có dự định gì?”
Hạ Cô Phong nói: “Tất nhiên là trở về nơi đã xuất phát. Ngươi thì sao?”
“Tôi…” Tịch Đình Vân do dự. Trước khi đến, y đã thuyết phục bản thân tiếp nhận sự thật nửa đời sau sống qua ngày tại Bình Tiêu thành, nhưng trong chớp mắt, dự định tương lai đó hoàn toàn bị sụp đổ, nhanh đến mức căn bản không có thời gian để y suy nghĩ kỹ càng.
Hạ Cô Phong hỏi: “Về hoàng cung?”
Đây là lựa chọn đương nhiên nhất. Y là đại nội tổng quản dưới quyền của hoàng đế, hoàng cung là nơi chốn của y. Nhưng trong lòng Tịch Đình Vân lại rõ ràng bài xích sự lựa chọn này.
Hạ Cô Phong hỏi: “Đi Thiên Cơ phủ?”
Tịch Đình Vân thầm nói: Đi Thiên Cơ phủ đồng nghĩa với hồi cung. Hoàng đế tuyệt đối sẽ không để yên cho mình “chọn cây mà đậu” ngay trước mắt Người.
“Đi Nam Cương?” Hạ Cô Phong chậm rãi nói, “Hay là cùng ta về Bình Tiêu thành?”
Tịch Đình Vân kinh ngạc nhìn hắn.
“Không liên quan đến giao hẹn, ngươi là khách của thành Bình Tiêu.” Hạ Cô Phong nói.
Tịch Đình Vân đáp: “Kỳ thực trong lòng tôi vẫn luôn có một nghi vấn.”
Hạ Cô Phong hỏi: “Tại sao ta lại đưa ra điều kiện giúp ngươi xuất chiến?”
“Đúng vậy.” Tịch Đình Vân nói, “Tôi vốn cho rằng là bởi vì Tử Sa phu nhân, sau đó mới biết không phải.”
Hạ Cô Phong đáp: “Ngươi không cảm thấy câu hỏi này hỏi quá muộn rồi sao?”
“Không muộn.”
Hạ Cô Phong sâu xa nhìn y: “Trước kia ngươi không hỏi, là bởi vì ngươi coi ta là đối tượng giao dịch, cho nên đáp án thế nào đều không quan trọng với ngươi. Hiện giờ ngươi hỏi ta, là bởi vì ngươi coi ta là bằng hữu, hơn nữa còn có thể là một bằng hữu đời này kiếp này có thể sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.”
Tịch Đình Vân nói: “Tôi trèo cao rồi.”
“Giữa bằng hữu với nhau nói gì đến cao thấp?” Hạ Cô Phong chắp tay nói, “Lúc đầu ta đưa ra điều kiện, đích thực là coi trọng thuật dịch dung của ngươi. Nhưng đến lúc thực sự có cơ hội, ta mới biết, thuật dịch dung có tài giỏi đến đâu, cũng không thể thay thế được người đó. Bởi vì điều ta thích, vốn không phải dung mạo của hắn.”
Tịch Đình Vân nhớ đến ánh mắt lần đầu tiên Hoắc Quyết nhìn thấy khuôn mặt của mình, trong lòng khẽ gợn sóng.
Hạ Cô Phong nói: “Hiện giờ, là bởi vì ta đã coi ngươi là bằng hữu.”
Tịch Đình Vân cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, “Có một bằng hữu như Thành chủ, kiếp này ta không còn gì để nuối tiếc.”
“Ồ?” Hạ Cô Phong hỏi, “Nói như vậy, ngươi muốn theo ta về Bình Tiêu thành sao?”
Nụ cười của Tịch Đình Vân khẽ khựng lại.
Hạ Cô Phong cười mà như không liếc nhìn y, quay người đi về phía cổng lớn.
Tịch Đình Vân thấy quan binh và người của tiêu cục xung quanh đều không có động tĩnh, mới yên tâm đi theo.
Đi đến cổng, liền nhìn thấy Võ Nữ Tử cưỡi ngựa như bay tới.
Ngựa đến trước cổng vẫn không ngừng lại, chạy tiếp đến đầu kia, còn Võ Nữ Tử lại nhảy xuống từ trên ngựa, đáp xuống đất loạng choạng một lúc mới đứng vững, có thể thấy tốc độ của ngựa nhanh đến thế nào!
Hạ Cô Phong dừng bước, nhướn nhướn mày hỏi: “Phương Hoành Tà lại có trò gì mới sao?” Hắn rõ ràng đã hiểu được tại sao Võ Nữ Tử lại chạy đến dẫn đường, là để phòng hắn trên đường thăm dò được tin A Cừu đã bại dưới tay Hoắc Quyết, tránh nửa đường quay về.
Võ Nữ Tử nghe hỏi chỉ lễ độ gật đầu, ánh mắt lại nhìn Tịch Đình Vân chăm chăm, “Hoắc Quyết dẫn người xông vào Hoàng thành rồi!”
Hai tai Tịch Đình Vân như nghe thấy sấm, không thể tin nổi hỏi lại: “Cái gì?”
Hạ Cô Phong nhướn mày nói: “Hảo khí phách! Bao nhiêu người?”
Võ Nữ Tử đáp: “Mười hai người.”
Hạ Cô Phong dường như nghĩ ra điều gì nhìn Tịch Đình Vân.
Võ Nữ Tử huýt sáo. Con ngựa bay như gió lúc trước chạy trở lại. Hắn nhét dây cương vào tay Tịch Đình Vân, “Phủ chủ nói, sinh thần của huynh sắp đến rồi, không có gì tặng, chỉ tặng huynh một con tuấn mã dạ bôn thiên lý này.”
Bàn tay nắm dây cương của Tịch Đình Vân khẽ run rẩy, đáy mắt có một nét do dự không thể tin được.
Võ Nữ Tử nói: “Phủ chủ nhìn người từ trước đến nay vẫn rất chuẩn.” Hắn ngừng một lát, thấp giọng nói, “Nam Cương vương đã kinh động binh lính trong kinh thành, nếu như không đi mau, chỉ sợ sẽ không đi nổi đâu.”
Tịch Đình Vân nghĩ đến bộ dạng chật vật của Hoắc Quyết bị vây hãm giữa thiên quân vạn mã, lòng hạ quyết tâm! Chuyện tình cảm, rốt cuộc không thể tự lừa mình dối người. Cho dù có đạp vào vết xe đổ, vẫn tốt hơn là sợ sệt không dám bước, để ngày sau phải hối hận.
Y nắm lấy dây cương, nhảy lên ngựa, ôm quyền với Hạ Cô Phong, mới nói với Võ Nữ Tử: “Nói với Phủ chủ…”
Võ Nữ Tử nhìn y chăm chú.
Tịch Đình Vân nói: “Một bức thư, ngày sau nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp.”
Võ Nữ Tử cười cười, vỗ một cái thật mạnh vào mông ngựa, ngựa hí dài chạy đi.
Hạ Cô Phong hỏi: “Ngươi sẽ chuyển lời đến chứ?”
Võ Nữ Tử hỏi: “Sao ngài nghĩ ta sẽ không chứ?”
Hạ Cô Phong để ngoài tai, nhấc bước lên xe, dường như câu hỏi vừa rồi chỉ là lời thừa thuận miệng hỏi mà thôi.
Võ Nữ Tử nói: “Chúc Thành chủ thuận buồm xuôi gió.”
Hạ Cô Phong thản nhiên đáp: “Phương Hoành Tà không gây sự, tất nhiên thuận lợi rồi.”
“Ha ha.”
Tịch Đình Vân cưỡi ngựa, nội tâm thấp thỏm, trong miệng ngũ vị lẫn lộn, đầu óc suy nghĩ rối rắm, chỉ lặp đi lặp lại một câu: Đợi mà hắn nói thì ra là đợi thế này đây!
Ngựa xuyên qua đường lớn, xông thẳng đến Hoàng thành.
Đội ngựa của Kinh trung quân (quân canh giữ kinh thành) chặn trước mặt, chưa đến gần đã thấy trường đao rút ra!
“Hỗn xược!” Tịch Đình Vân đưa ra lệnh bài đại nội, “Còn không tránh ra!”
Trung úy Kinh trung quân nhìn thấy lệnh bài, khẽ kinh hãi, hỏi: “Người đến là ai?”
“Tịch Đình Vân!”
“Thì ra là Tịch tổng quản.” Hắn vội vàng ra lệnh nhường đường, quay đầu lại đã không thấy bóng người ngựa đâu.
Phó tướng bên cạnh hắn hỏi: “Tổng quản đại nội sao lại xuất hiện ở đây?”
Trung úy đáp: “Xem dáng vẻ vội vội vàng vàng của ngài ấy, chắc là biết Nam Cương vương đã xông vào Hoàng thành, cho nên chạy đến hộ giá rồi. Chúng ta không cần quan tâm nhiều như vậy, Thiên Cơ phủ bảo chúng ta canh gác nơi này, để tránh đồng đảng của Nam Cương vương tiến vào, chúng ta cứ theo đó mà làm.”(Bụi: Vừa lọt một tên đồng đảng rồi đó mấy em =.=)
“Vâng!”
Tịch Đình Vân khó khăn lắm mới chạy đến trước Hoàng thành, phát hiện tình hình còn tệ hơn y tưởng tượng nhiều!
Đám người Hoắc Quyết đã bị Kinh trung quân bao vây trùng trùng.
Quân canh giữ Hoàng thành đang giương cung tiễn tấn công.
Kinh trung quân và quân canh giữ Hoàng thành đồng thời sững người.
Tịch Đình Vân giằng lấy đao của một tên lính bên cạnh, lạnh lùng nói với Hoắc Quyết: “Ngươi thật to gan, lại dám xông vào Hoàng thành, còn không mau mau thúc thủ chịu trói!”
Hoắc Quyết thong dong rút thương ra khỏi thân thể một tên lính, ngạo mạn nhướn mày, “Khắp thiên hạ này, chỉ có phu nhân của ta mới có thể khiến ta thúc thủ chịu trói.”
Tịch Đình Vân thầm nguyền rủa trong lòng, “Ngươi cho rằng ngươi vẫn có thể thoát được sao? Mau mau đầu hàng, cầu xin Hoàng thượng khoan hồng mới là thượng sách!”
Hoắc Quyết nhìn y chăm chăm.
Tịch Đình Vân cắn răng nói: “Tôn phu nhân biết được, nhất định cũng sẽ đồng ý thôi.”