Tôi né né vào, định xoay lưng bò ra khỏi hang động.
Anh bán diện vội giữ tôi lại: “Làm gì thế?”
“Tìm Tiểu Hắc, đây là một cái bẫy!” – Bởi vì anh chàng đã lập ra một kết giới cực mạnh, nên tôi có quyền gào rống tùy thích.
“Tìm ra gã rồi cậu định làm gì tiếp theo?” – Anh nhìn tôi mà nói – “Cậu ngăn được gã sao? Nếu Hà Đồng đã phải lợi dụng đến cả Lý Sơ, thì tức là Tiểu Hắc kia không phải dạng vừa đâu.”
“Mặc dù tôi không thể đánh lại gã, thế nhưng, thế nhưng tôi có thể giữ chân gã được mà. Tôi có thể biến thành hình dạng Lý Sơ, gã sẽ không thể nhận ra ngay đâu, chỉ cần kéo dài đến hết mười hai canh giờ…”
Anh bán diện tiếp lời tôi: “Chỉ cần kéo dài đến hết mười hai canh giờ, Lý Sơ ngủm củ tỏi, thế là xong chứ gì?”
Tôi bắt đầu do dự.
Anh thở dài não nề: “Chợt nhớ tới mới vừa rồi tôi còn khen ngợi chuẩn mực đạo đức của con yêu tinh nào đó cao hơn người thường, giờ đành xin rút lại lời ấy.” – Hơi thở nóng hổi của anh phà vào tai tôi – “Đủ ngoan độc đấy, cái chiêu này.”
“Không phải!” – Tôi luống cuống giải thích – “Thay vì cả hai đều mất mạng, chi bằng…”
“Chi bằng diệt trừ tình địch cho khỏe?” – Giọng nói của anh vẫn êm ái vô cùng, nhưng lại sắc bén như lưỡi dao găm sâu vào tim tôi.
Ngoại trừ gào lên một câu “Không có mà!” ra, tôi cũng chẳng biết phải nói gì hơn.
“Không có? Vậy chứ lúc đó cậu đã thấy gì dưới nước hả??” – Đôi mắt đen láy sáng long lanh của anh nhìn chằm chặp vào tôi, nụ cười vẫn nở trên môi, tựa hồ như ép tôi đến đường cùng là một sở thích của anh ta vậy.
“Lúc đó anh đã thấy rồi à?” – Tôi đờ đẫn hỏi. Không thể nào, khi đó rõ ràng anh ta ngồi ở sau lưng tôi, không hề lú đầu qua dòm, tôi biết chắc là vậy.
Anh lại chỉ vào con mắt trái của mình: “Cậu quên tôi có cái này rồi à?”
Mắt thần!
Anh anh anh, chẳng phải anh nói dùng tới nó rất vất vả hay sao?
“Cực lắm chứ bộ, so với việc phải ăn mì chỉ với một chiếc đũa còn chật vật hơn ấy chứ.” – Anh tỏ vẻ ủ rũ.
Mắt thần có thể nhìn thấu cả thiên hạ, lại bị anh dùng vào ba cái chuyện tép riu thế này ư?
“Chứ không thì dùng để làm gì? Nhìn thấu thiên hạ? Thiên hạ thì mắc mớ gì tới tôi chớ? Đoán trước thiên mệnh? Mệnh của tôi nằm trong tay tôi chứ không ở trời!” – Anh ta nói cứ như thể tôi vừa hỏi một vấn đề hết sức ngớ ngẩn vậy – “Cứu rỗi dân lành?”
Anh ta cười một tiếng đầy khinh bỉ: “Dân lành nào mà lại cần có người tới cứu rỗi hả? Có kiếp nạn gì cũng chẳng ảnh hưởng được tới sinh linh cả đâu. Cậu không thấy là trước giờ hay nghe nói tới chuyện hiệp sĩ thì phải cứu giúp dân lành trong lúc nguy nan. Nhưng kết quả lại toàn hoặc là hiệp sĩ đi đời nhà ma, còn không thì là nguy nan bị diệt trừ, có đời nào nghe ai nói tới việc dân lành phải nạp mạng không chứ?”
Này này này, ở đâu ra cái kiểu cả vú lấp miệng em thế này hả, chẳng phải chỉ đơn giản là do anh thích đi già chuyện hơn là làm việc cho đàng hoàng thôi sao!
Tôi bất giác lại nhớ đến một người khác cũng sở hữu mắt thần.
Cái anh chàng Hà Đồng mà tình cảm dành cho mắt thần vừa có yêu vừa có hận lại có cả luyến lưu không nỡ bỏ ấy, nếu như biết cái tên trước mặt tôi đây lại tùy tiện như vậy, há chẳng phải sẽ tức hộc máu luôn hay sao?
Ế, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện!
Tôi vẫn còn nhớ hậu quả nghiêm trọng mà mắt thần gây nên cho Hà Đồng sau mỗi lần dùng đến nó, thế, còn anh thì sao?
Tôi nghi hoặc quan sát toàn thân anh một lượt: “Anh, sau khi sử dụng nó, thì sẽ bị gì?”
“Bị gì là bị gì chớ?”
“Thì là, tác dụng phụ đó, thích giả gái này này nọ nọ í.” – Tôi ấp a ấp úng giải thích.
Chẳng qua cái người trước mặt này, cho dù có hóa trang thành bóng lộ đi nữa nhất định cũng rất ưa nhìn ha?
Anh ta nhìn tôi lom lom, lắc đầu như là chẳng hiểu nổi tôi đang hỏi cái khỉ gì vậy.
Không có?
Không lý nào.
Hay là tác dụng phụ của anh ta khác?
Thậm chí bản thân anh ta còn không biết tới sự tồn tại của nó?
Không, bây giờ không phải lúc để nghĩ mấy chuyện này!
Tôi nhìn nhìn hình bóng Lý Sơ càng ngày càng nhạt nhòa hơn dưới kia, lòng bỗng thấy hoảng loạn.
Đằng nào thì cứ núp trên này mãi cũng không phải cách hay, thôi thì cứ ra ngoài trước, đi tìm Tiểu Hắc, sau đó, chuyện sau này thì để sau này tính vậy.
Tôi hạ quyết tâm muốn lộ diện.
Anh giai bán diện níu tay áo tôi lại: “Vô ích thôi, cậu ngăn không nổi đâu. Tiểu Hắc sẽ đến đây, hắn ta cũng sẽ xuống dưới đó vớt đèn gọi hồn lên, sau đó bị long diên thiêu cháy rụi, viết nên một truyền kỳ mà sẽ không bao giờ có ai biết tới, thế chẳng phải là rất tốt rồi ư?”
Tôi cố sức vùng vẫy, anh ta chẳng tốn bao nhiêu sức lực, đã ép được cả người tôi lên vách đá, chặn ngón tay ngang miệng tôi: “Hồn của ác thú cõi yêu ma, khi bị đốt cháy không biết sẽ tạo ra cảnh tượng hoành tráng tới cỡ nào đâu.”
“Sao phải làm thế chứ!!” – Tôi căm tức nhìn anh ta!
“Bởi vì tôi muốn học theo cách thức của cậu.” – Ngón tay anh ta khẽ khàng ve vuốt gương mặt tôi – “Thủ tiêu tình địch.”
Ơ kìa???!!!!
Không không không, chắc là nghe lộn thôi ha, nhất định là mình nghe nhầm rồi!!!
“Chẳng phải cậu nói tôi chính là mối tình đầu của cậu đấy ư?” – Anh dịu dàng thỏ thẻ bên tai tôi – “Mặc dù tình đầu theo định nghĩa của cậu ấy à,chỉ ba chữ thôi là đủ để hình dung.”
Anh giơ lên ba ngón tay: “Nhanh gọn lẹ!”
Mặc dù đang trong tình thế hết sức nguy hiểm, song tôi vẫn phải thừa nhận rằng anh ta tổng kết rất chi là thâm thúy.
Cơ mà bây giờ đâu phải lúc để thảo luận chuyện riêng tư với anh ta chớ. Cho dù anh ta có muốn nói thêm nữa, tôi Tôi cũng chẳng hơi đâu mà đi nghe, thành ra liền biến lại làm tò he, mềm nhũn cho anh chàng đừng hòng bắt được, tôi định tranh thủ tìm một cái lỗ mà đảm bảo anh ta không chui qua được để chuồn ra ngoài.
“Muốn chạy à?” – Anh nhoẻn miệng cười, giọng vẫn êm tai như trước, nhưng lại khủng bố hơn nhiều – “Thân là yêu quái, vậy mà lại mưu đồ trốn thoát khỏi con mắt thần này?”
Vừa nghĩ đến con mắt thần có sức uy hiếp cực đại nọ, liền nản chí mà ngừng giãy giụa.
Tôi biết có trốn cũng không thoát được, nếu anh ta dùng đến nó, thì cho dù tôi có chui vào trong vũng long diên kia, cũng không cách nào chống cự lại nổi.
Một lần nữa hóa thành hình người, nằm ngay đơ trên phiến đá, nghĩ ngợi một hồi mới hỏi: “Lời anh nói ban nãy là có ý gì?”
Anh nhẹ nhàng buông tôi ra, thái độ cũng mềm mỏng hơn, song chỉ cười mà chẳng đáp.
Chốc lát sau mới nói: “Bộ câu đó của tôi còn có cách lý giải nào khác sao?”
Thế nhưng, tôi không hiểu.
Tôi không hiểu nổi.
Chắc tại cái sự nghi ngờ của tôi nó biểu hiện quá rõ ràng, hoặc cũng có thể tại bản thân anh chàng cũng hiểu được là lời mình nói chẳng có tí sức thuyết phục nào, nên mới lại bổ sung: “Gọi là tình địch thì hẳn cũng không đúng lắm. Cơ mà, tôi vốn định là sẽ cắt đứt mọi mối quan hệ xung quanh cậu, để cậu không còn vướng bận gì nữa, chỉ một lòng nghĩ về tôi thôi.”
Thần kinh phản xạ của tôi còn chưa kịp hoàn toàn lý giải được câu nói này của anh ta, từ trong động bỗng vang lên một tràng tiếng chuông gió bằng đồng dồn dập như điên loạn. Hề Đao lập tức dời ánh mắt xuống phía dưới, lòng tôi chợt thắt lại, nhất định là đến rồi!
Tôi chỉ nghe được có tiếng của Tiểu Hắc: “Ổn cả rồi.”
Ngữ điệu ôn tồn mà kiên định như vậy, tuyệt đối sẽ không bao giờ được dùng để nói với tôi đâu.
Rốt cục thì tôi đang buồn rầu chuyện gì đây hả trời!!!
Mới rồi tôi còn được tuyệt thế giai nhân tỏ tình, hẳn ra tôi nên hí hửng ngước mặt lên trời cười tới ngoác cả mồm mới phải chứ!
Thế nhưng trong lòng tôi lại chẳng cảm thấy thế chút nào, ngay đến mép cũng không buồn nhếch lên đây.
Tôi đẩy anh đẹp trai nửa mùa ra để trèo lên trên, vừa đúng lúc trông thấy cảnh Hà Đồng bị nhốt vào trong một cuộn tranh.
Tiểu Hắc tùy tiện vứt đại cuộn tranh đó qua một bên, rồi không chút do dự bước vào trong hồ long diên. Gã ta đi xăm xăm về phía linh hồn mờ ảo của Lý Sơ, bắt đầu từ vị trí hai chân bị ngâm trong nước hồ, một ngọn lửa màu bạc ngùn ngụt bốc lên tận trời, vây lấy cả người gã, gã khom người xuống, mò mẫm chiếc đèn gọi hồn chứa đựng hồn phách Lý Sơ dưới đáy hồ.
Sau khi gã ta cúi người xuống thì không thấy đứng dậy nữa, tôi đừng từ đằng xa mà vẫn có thể thấy ngọn lửa hừng hực đang thét gào, lan dần lên trên mặt dọc theo cánh tay gã, thế lửa ào ạt đến ngoài sức tưởng tượng, thiêu cháy toàn thân gã. Tiểu Hắc ngã quỵ trong ao, từng dòng máu đỏ tươi bắt đầu rỉ xuống chỗ nước hồ óng ánh bạc kia, hòa vào trong đó, rồi mất tăm. Cái hồ này cứ như một chiếc bình hút máu không đáy vậy, máu tươi bị hút ra khỏi da thịt, làn da màu trắng ngà của gã như đang bị tùng xẻo, vô số miệng vết thương đan xen nhau, xương trắng hếu lòi cả ra, máu tươi đỏ rực, lẫn trong ngọn lửa màu bạc kia.
Đừng mà! Xin anh đấy, đừng!
Tôi đứng phắt dậy, định nhảy xuống đó.
Đột nhiên tay chân tôi như bị kẹt cứng ngắc, không cách nào động đậy được, gần như trở nên vô tích sự!
Mắt thần, rõ là anh ta đang dùng tới mắt thần.
Đây là nỗi sợ thuộc về bản năng của loài yêu quái, tôi không thể kháng cự lại được, chỉ cần cặp mắt thần đang nhìn chằm chằm vào tôi kia còn chưa ngó ra chỗ khác, thì tôi đây ngay cả nhắm mắt cũng đừng hòng làm được!
Âm thanh da thịt bị xé toạc ra, âm thanh xương cốt nứt vỡ ra, từng tiếng một lọt vào tai tôi.
Vậy nhưng tôi lực bất tòng tâm!
Đừng như vậy mà, đừng như vậy mà!!!
Bất kể trong thâm tâm tôi có gào thét tới cỡ nào, thì bi kịch cũng đã diễn tiến tới mức không thể vãn hồi rồi!
“Muốn cứu gã ta không?” – Giọng anh vang lên từ đằng sau, vẫn điềm tĩnh như thường, như thể ngọn lửa dưới kia chẳng qua chỉ là lửa pháo mà bọn trẻ hay đốt thôi, chứ hoàn toàn chẳng có ai đang phải quằn quại vì nó, mà anh thì cũng chỉ đang thưởng thức pháo hoa mà thôi vậy.
Thứ sức mạnh đang khống chế tôi có hơi suy yếu đi, tôi gắng sức bật ra từng chữ: “Sao cơ?”
“Bất kể là cậu hay tôi, cái giá phải trả để cứu gã ta đều rất lớn.” – Anh vẫn hết sức bình thản.
Vậy tức là có thể cứu?!
“Cậu thề đi,” – Anh nói – “Thề rằng sẽ mãi mãi—-“
“Tôi thề, tôi thề, cái gì tôi cũng thề hết! Anh cứu anh ta trước đi!” – Tôi cuống quít xô anh tới trước.
“Nếu làm trái lời thề, cậu sẽ chịu hồn phi phách tán, thịt nát xương tan, không bao giờ được đầu thai chuyển kiếp.” – Anh chàng cũng dứt khoát lược bỏ luôn nội dung lời thề, trực tiếp đưa ra vế hậu quả.
Tôi gật đầu lia lịa.
Anh vung tay một cái, thì ra là lập thêm một cái kết giới khác bên trong kết giới vốn có.
Tôi bị nhốt ngay trong đó.
Đang lúc chẳng hiểu ra sao, thì đột nhiên cảm nhận được một nỗi sợ hãi khủng khiếp kéo đến, thứ pháp lực mạnh mẽ như vũ bão, ào ạt tuôn ra từ con mắt trái của anh. Trước giờ tôi chưa từng chứng kiến lượng pháp thuật dồi dào như vậy, tựa hồ mắt thần đang dốc cạn pháp lực của nó ra vậy, trình độ pháp thuật thế này đã không còn nằm ở mức mà con người có thể tu luyện được nữa rồi! Tôi đột nhiên ngộ ra được vì sao anh phải dựng thêm một kết giới nữa, nếu đối đầu trực diện với một con mắt thần đang chạy hết công suất thế này, có khi tôi sẽ khiếp đảm đến độ trực tiếp ‘lên bàn thờ’ luôn cũng nên!
Cùng lúc đó, thứ nước màu bạc trong ao cũng bất chợt sủi bọt ùng ục như đang sôi lên, hồ nước rung động kịch liệt. Kế đến thì chuyện lạ cũng xảy ra, cuồng phong nổi lên phần phật giữa nơi đất bằng, ngay trung tâm của hồ long tiên, lại bỗng hình thành nên một xoáy nước, toàn bộ nước hồ bị rút sạch vào trong đó như gặp phải khô hạn, sau cùng, nước ngưng tụ lại thành một bề mặt óng ánh sắc bạc với hơi lạnh tỏa ra tứ phía. Ngay chính giữa ánh sáng bạc đó, có một cái bóng mơ hồ nhìn không ra nổi được hình người đang quỳ mọp xuống, là Tiểu Hắc đấy ư?
Gã ta vẫn chưa chết!
Cũng chính lúc ấy, hai tầng kết giới bao vây lấy tôi đều đồng loạt vỡ tan.
Tôi đoán đó là vì lúc này đây pháp lực của anh bán diện đã không còn tí nào rồi.
Tôi mừng húm ngoái đầu lại, thật muốn reo hò một tiếng “Muôn năm!”, nhưng rồi chợt phát hiện ra anh đang ngồi bệt ra đất trong trạng thái mệt nhoài, tôi mới vội vàng chạy tới đỡ người anh hùng dậy.
Vừa đến gần, mới chợt nhận ra có gì đó hơi bất thường, trên người anh ta, đã không còn hơi hướm của mắt thần nữa.
“Anh sao thế?” – Tôi nhỏ giọng hỏi một cách ngờ vực.
Anh điềm nhiên đáp lời: “Long tiên là thánh vật để lại từ thời thiên cổ, mà mắt thần lại là dị năng muôn đời khó thấy, lưỡng bại câu thương, ấy chính là lý lẽ của đất trời.”